Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1323 - Chương 1330: Một Đạo Cầu Vồng

Chương 1330: Một đạo cầu vồng Chương 1330: Một đạo cầu vồngChương 1330: Một đạo cầu vồng

- Cái gì?

Đẳng xa, Tiêu Dương không tự chủ được kinh hô lên, sắc mặt kịch biến.

Tim như đập mạnh.

Kiếp lôi kim sắc mang theo khí tức hủy diệt. Với thực lực của hắn không thể ngăn cản được.

Không chỉ Tiêu Dương, bên trong thượng cổ hồng hoang này không ai có thể thừa nhận được kiếp lôi kim tiên.

Huống chi, Kỷ Ly tiên nhân độ kiếp, nếu có người nhúng tay vào, rất có khả năng sẽ bị công kích gấp bội.

Sấm sét đánh xuống, càng lúc càng gần Kỷ Ly tiên nhân.

Sắc mặt Kỷ Ly tiên nhân co quắp, cả người run rẩy, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại thanh âm chất vấn. Thanh âm này lấn át tất cả những thanh âm khác.

Tạo thành một hình vòng cung tuyệt mỹ.

Trong lúc cầu vông còn chưa đến được bên cạnh Kỷ Ly tiên nhân, kiếp lôi trên đỉnh đầu của Kỷ Ly tiên nhân đã nổ tung.

Bà đã hóa thành một đạo cầu vồng.

Một đầu là Kỷ Ly tiên nhân, một đầu là Vũ Sơ Dung.

- Ngươi không yêu cô ta.

- Ta yêu cô ấy.

- Ngươi không yêu cô ta.

Một kích mang tính hủy diệt.

Một khắc này Vũ Sơ Dung liền biến mất.

- Ngươi không yêu cô ta.

Trong thiên địa xuất hiện một đạo cầu vồng bảy màu.

Ngửa mặt lên trời rống một tiếng.

Tốc độ như tia chớp.

- Ta yêu cô ấy.

Ánh mắt Tiêu Dương mở to, ngốc trệ.

Lúc này, Kỷ Ly tiên nhân vẫn đang vùng vẫy đột nhiên rống to.

Cả người bị vây trong năng lượng mênh mông.

Một khắc này, Kỷ Ly tiên nhân giống như buông bỏ được xiềng xích mấy trăm năm.

Trái tim giống như bị một kiếm đâm vào.

Gần như trong nháy mắt, hết thảy tâm trạng hắc ám của Kỷ Ly tiên nhân đều bị một luồng kiếm khí lăng lệ đánh nát.

Thân ảnh Vũ Sơ Dung đứng giữa không trung, không nhúc nhích.

Oành! Oành! Oành. Bỗng nhiên, Vũ Sơ Dung mỉm cười.

Hai mắt nhìn xuống Kỷ Ly tiên nhân, ánh mắt trong suốt như viên minh châu, mái tóc bay tán loạn trong gió.

Trên người của bà còn có lôi điện màu vàng vòng quanh.

Dưới tác dụng của Luân Hồi đan, ông rốt cuộc đã đánh thắng tâm ma.

Ánh mắt mở to đến cực điểm, đầu óc trống rỗng.

Hình ảnh trước mặt giống như ngừng lại.

Một đạo cầu vồng xuất hiện trong thiên địa.

Nhẹ nhõm còn hơn cả khi cởi bỏ khóa Tiên Liên.

Sắc mặt đại biến.

Kỷ Ly tiên nhân mở bừng mắt.

Vùi! Vùi! Vùi

Như một bông hoa nhỏ không dễ thấy, trong ba trăm năm lẳng lặng nở ra, rốt cuộc cũng có một ngày bà chờ được người đến hái. Cho dù một giây sau héo tàn, bà cũng cảm thấy thỏa mãn.

Ta yêu cô ấy.

Mấy chữ này không ngừng chuyển động trong đầu Vũ Sơ Dung.

Bà mơ hồ đoán được "cô ấy" trong miệng Kỷ đại ca là ai.

Cho nên bà mới cười.

Một giọt máu không tự chủ được mà rơi xuống.

Rơi trúng mặt Kỷ Ly tiên nhân.

Lạnh thấu xương.

Chuyện như vậy khiến cho Kỷ Ly tiên nhân như muốn điên lên.

Đùng.

- Muội nói sẽ theo ta cả đời. Muội đã nói như vậy mà.

Kỷ Ly tiên nhân rống to:

- Dung nhi, Dung nhi, muội không được mệt. Muội không được ngủ. Ta không cho phép muội ngủ.

Ánh mắt Vũ Sơ Dung từ từ nhắm lại.

- Muội mệt quá.

Nhưng một khắc ông nghĩ thông suốt, ông lại đánh mất bà.

- AI

Kỷ Ly tiên nhân ngửa mặt lên trời thét to.

Ông cảm nhận được kinh mạch cả người Vũ Sơ Dung đã bị đứt, khí tức tính mạng đang trôi qua.

- Kỷ đại ca.

Vũ Sơ Dung nhìn Kỷ Ly tiên nhân, nhìn hai hàng nước mắt chảy xuống, gương mặt của bà hiện lên sự thỏa mãn:

- Được huynh ôm thật ấm áp. Bà đợi những ba trăm năm mới đợi được cái ôm này.

Một nụ cười hài lòng.

Ông chưa bao giờ có dũng khí tiếp nhận tình yêu của bà. Ông cũng không bao giờ chú ý đến sự si tình đối với ông những ba trăm năm.

Kỷ Ly tiên nhân ngửa mặt lên trời cười dài.

- Vì sao? Vì sao?

Trong nháy mắt ôm lấy Vũ Sơ Dung, cảm nhận được cơ thể của bà càng lúc càng lạnh, trong lòng Kỷ Ly tiên nhân run rẩy.

Rống to đến tê tâm liệt phế, Kỷ Ly tiên nhân bay lên.

- Dung nhi.

Lúc này, trên bầu trời, một đạo lôi kiếp kim sắc hung hăng đánh xuống.

Kiếp lôi cũng không ngừng lại.

Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kiếp lôi kim sắc.

Một tay ôm chặt Vũ Sơ Dung, một tay khác huy động trường kiếm.

Kiếm khí đánh đâu thắng đó.

Kiếp lôi hóa thành bột phấn.

- Đến đây đi.

Kỷ Ly tiên nhân hét lớn với bầu trời:

- Ông trời kia, đến đây đi.

Khí tức lăng lệ.

Một bàn tay mập mạp duỗi ra, lau nước mắt cho Tiêu Dương.

- Baba, khóc cái gì?

Tiểu thần long thò cái đầu từ đằng sau Tiêu Dương.

Tiêu Dương bi thương nói:

- Thời khắc hạnh phúc nhất của Dược cô cũng chỉ có mười giây ngắn ngủi.

Tiêu Dương tin rằng, trong mười giây được Kỷ Ly tiên nhân ôm chặt, đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất của Dược cô.

- Tỷ tỷ xinh đẹp kia?

Tiểu thần long liếc mắt nhìn một cái:

- Còn chưa chết mà.

Tiêu Dương khổ sở nói:

- Bà ấy đã dùng cơ thể của mình ngăn cản một đạo kiếp lôi cho Kỷ gia gia, sinh cơ đã gần tận. Mặc dù vẫn còn một hơi thở nhưng...

- Baba, người khác không thể, nhưng ngươi thì khác.

Tiểu thần long nói:

- Ngươi đã quên chỗ này là ở đâu rồi à? Nơi này là thượng cổ hồng hoang, là thế giới của ngươi. Sinh cơ của vị tỷ tỷ đó tan đi, nhưng ngươi không thể cho tỷ ấy một sinh cơ khác sao? Không phải ngươi có thể tạo ra tính mạng sao?

- Cho một sinh cơ khác?

Tiêu Dương bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ta có thể sáng tạo sinh mệnh nhưng không phải cho người.

- Do cảnh giới của ngươi quá thấp.

Tiểu thần long lẩm bẩm một câu, nhưng Tiêu Dương lại giật mình.

Cảnh giới?

Thật sự có liên quan đến cảnh giới của hắn hay sao?

Hắn có thể sáng tạo hung thú thượng cổ, có thể sáng tạo những sinh mệnh còn lại nhưng không cách nào sáng tạo ra người. Tiêu Dương đã từng cho rằng chuyện này là bình thường. Dù sao muốn tạo ra con người phải cần thực lực nghịch thiên đến cỡ nào.

Nhưng trong thế giới của hắn, hắn chính là thần.

- Nhân loại có thể dùng họa bút để tạo ra.

Ma Huyền xuất hiện, một câu nói cắt đứt mọi sự tưởng tượng của Tiêu Dương, đồng thời mang đến cho hắn một hy vọng:

- Ngươi là thần của thế giới này. Muốn tạo ra sinh cơ hay làm cho sinh cơ biến mất chưa chắc là không thể được.

- Thế thì ta phải làm thế nào?

Tiêu Dương không thể chờ đợi được mà hỏi một câu.

- Cảnh giới của ngươi còn chưa đủ.

Ma Huyền một lần nữa đánh vỡ hy vọng của Tiêu Dương.

Cảnh giới?

Tiêu Dương lẩm bẩm hai chữ này.

- Thương thế của cô gái này xác thực rất nghiêm trọng, trong thiên hạ cũng chẳng có linh đan diệu dược gì có thể cứu được tính mạng của cô ấy.

Ma Huyền cảm thán:

- Nhưng muốn bảo trụ tính mạng của cô ấy, vẫn còn biện pháp.

- Biện pháp gì?

Tiêu Dương vội hỏi.

Ma Huyền quay sang nhìn tiểu thần long.

Tiểu thần long ngáp một cái:

- Ai cha, tự dưng sao mệt quá. Ba ba, ta vê nghỉ ngơi chút nhé.

Tiểu thần long xoay người, Tiêu Dương vội vọt lên:

- Mập, có phải là có biện pháp gì mà ngươi không chịu xuất ra hay không?

Hai người bên cạnh Tiêu Dương. Một là Ma Huyền thần quy vô số tuổi.

Một tự xưng không gì không biết, không gì không làm được thần long hậu đại.

Nếu bọn họ nói không có biện pháp, vậy thật sự là không còn biện pháp.

- Thần long hồi thiên thuật.

Ma Huyền cười tà nhìn tiểu thần long.

Tiểu thần long bày ra gương mặt đáng thương:

- Baba, phải giảm thọ trăm năm đấy. Nhưng cũng chỉ cứu tỷ tỷ xinh đẹp đó sống được một tháng thôi.

Nghe xong, Tiêu Dương giật mình.

Vô thức thả tiểu thần long ra. Một trăm năm đổi lấy một tháng.

- Tính mạng của rồng rất dài. Một trăm năm đối với nó chẳng đáng gì đâu.

Ma Huyền lẩm bẩm.

Tiêu Dương nhất thời trừng mắt với tiểu thần long.

- Baba, Thần long hồi thiên thuật, trăm năm mới dùng được một lần.

Tiểu thần long rốt cuộc mới trung thực được một câu:

- Chiến tranh Ma Thần sắp sửa lan đến địa cầu rồi. Ta chỉ muốn giữ lại cái mạng để bảo vệ ba ba mà thôi.

Tiêu Dương cảm động, sau đó mỉm cười võ vai tiểu thần long:

- Ngươi yên tâm đi. Mạng của baba dài lắm, hôm nay cứu vị tỷ tỷ xinh đẹp kia đi nhé.

Tiểu thần long do dự một chút:

- Được rồi.

Bất đắc dĩ than một câu.

Đùng.

Lúc này, một đạo lôi kiếp màu vàng lại tiếp tục bị nổ trong tay Kỷ Ly tiên nhân.

Kỷ ly tiên nhân tay cầm trường kiếm, trợn mắt nhìn kiếp vân, cảm nhận được cơ thể mà mình ôm chặt càng lúc càng lạnh, trái tim Kỷ Ly tiên nhân như muốn lạnh hơn. Kiếm trong tay càng ác liệt, hung hăng đánh kiếp lôi thành bột phấn.

- Kỷ gia gia.

Sau khi đạo kiếp lôi kết thúc, thừa dịp này, Tiêu Dương nhảy ra, hô to với Kỷ Ly tiên nhân:

- Mau buông Dược cô ra. Người hãy chuyên tâm đối phó lôi kiếp, vấn bối sẽ nghĩ biện pháp cứu Dược cô.

Thanh âm truyền đến, Kỷ Ly tiên nhân giật mình, liếc nhìn Tiêu Dương, thần sắc khó tin.

- Cô cô.

Vũ Sơ Dung đang được Kỷ Ly tiên nhân ôm chặt. Ông rất rõ trạng thái lúc này của bà, có thể nói là đèn cạn dầu.

- Vẫn còn một tia sinh cơ.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói.

Cho dù chỉ là một tia sinh cơ nhưng cũng là hy vọng tính mạng cuối cùng. Xuất phát từ lòng tin đối với Tiêu Dương, Kỷ Ly tiên nhân bay xuống, xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, cẩn thận đặt Vũ Sơ Dung xuống, sau đó lại bay lên. Kiếp lôi bên trên tùy thời có thể đánh xuống. Trước khi kim tiên lôi kiếp chưa kết thúc, ông không thể để Tiêu Dương bị tổn hại.

- Ta cầu xin cậu.

Kỷ Ly tiên nhân thấp giọng nói. Một đạo kiếp lôi màu vàng lại đánh xuống.

Trường kiếm đón nhận.

Một trận oanh minh.

- Mập, nhanh.

Tiêu Dương thúc giục.

Tiểu thần long bước lên:

- Baba, để đạt được kết quả, ngươi hãy dùng Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm giữ lại tâm mạch cuối cùng cho tỷ ấy.

Tiểu thần long lên tiếng.

Vùi! Vùi Vùi

Tiêu Dương không chút do dự, thần châm lóe lên, từng đạo thần châm đâm vào cơ thể Vũ Sơ Dung.

Tốc độ rất nhanh.

- Được rồi.

Trong khi một châm cuối cùng đâm vào cơ thể Vũ Sơ Dung, Tiêu Dương thở ra một hơi, lui vê phía sau.

Lúc này, đằng xa vang lên tiếng sấm sét cực lớn.

Đạo kiếp lôi thứ chín.

Tiêu Dương ngẩng đầu.

Kỷ Ly tiên nhân ánh mắt lạnh như băng, hóa thân thành kiếm, dùng tư thế đánh đâu thắng đó đón nhận kiếp lôi.

Kiếp lôi nổ mạnh, đồng thời một luông kiếm khí lăng lệ đánh vỡ kiếp lôi.

Trên trời cao, ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân vô cùng lạnh lùng, sát khí chỉ thiên.

Kim tiên Kỷ Ly.
Bình Luận (0)
Comment