Chương 1339: Ngày 7 tháng 7, ngày khai tông
Chương 1339: Ngày 7 tháng 7, ngày khai tôngChương 1339: Ngày 7 tháng 7, ngày khai tông
Bên trong đại sảnh.
Bởi vì cảnh giới cách xa, sự xuất hiện của tuyệt thế cường giả khiến cho những người còn lại trong đại sảnh cảm nhận được áp lực rất lớn. Tiêu Dương ra hiệu bảo Kim Văn Tôn Tọa cho người tạm thời lui ra, còn Kim Du Uyển thì cùng với Thủy Ngưng Quân trở vê khách sạn thu dọn hành lý mang về Kiếm tông, chuẩn bị cho việc chụp ảnh tuyên truyền.
Tám kiệu phu nâng kiệu biến mất không thấy.
Bên trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người, Tiêu Dương, nữ hoàng Vạn Bảo, Tiểu Kiều, Tiểu Quân.
Tiêu Dương không nghĩ đến nữ hoàng Vạn Bảo lại có quan hệ đồng môn với hai người Thánh Long Vương. Khi hai người Thánh Long Vương nhìn La Nãi Đình, ánh mắt hiện lên sự kính sợ. Có thể tưởng tượng, lúc trước hai người đã chịu thiệt trong tay nữ hoàng Vạn Bảo nhiều như thế nào.
Dùng tiền nhập đạo, thật ra cũng là một kỳ tích.
Trong lòng Tiêu Dương không khỏi cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy rất tốt.
- Đệ tử Thanh Liên, La Nãi Đình, bái kiến tông chủ chí tôn.
Đây chính là một lực lượng không thể khinh thường.
- La sư tỷ, nhiều năm không gặp, sợ rằng tài phú mà tỷ tích lũy rất kinh người.
Lúc này, trong lòng Tiêu Dương không khỏi cảm khái.
Nhìn quần áo và trang sức quý báu của La Nãi Đình, Thánh Long Vương không nhịn được cảm khái:
Tiêu Dương vội vàng lên tiếng.
- Cả đời tôi dính toàn mùi tiền, làm sao có thể sánh bằng thế ngoại cao nhân như các người chứ?
Đợi mọi người rút hết, nữ hoàng Vạn Bảo mới quỳ xuống, thân sắc thành kính, ánh mắt không hề chứa đựng tạp chất. Đây chính là tính chất đặc biệt của Thanh Liên. Bà từ miệng Hoa Mãn Lâu biết được chủ nhân của danh sách Thanh Liên đã xuất hiện, cho nên vội vàng trở về Vân Nam. Ban đầu, La Nãi Đình cũng không tin tưởng lời nói của Hoa Mãn Lâu cho lắm, nhưng bây giờ bà lại gặp được Thánh Long Vương và Thái Cực Vương.
- Rốt cuộc thì tỷ có bao nhiêu tiên?
Mặc dù là tông chủ chí tôn, nhưng Tiêu Dương vẫn luôn giữ thân phận. Mỗi một vị tiền bối trong danh sách Thanh Liên, đều là người đáng cho hắn ngưỡng nộ.
- La tiền bối mau đứng lên đi.
Khó trách, Thanh Liên nhất mạch lại chiếm cứ một nửa Thần bảng Viêm Hoàng.
- Về phần rốt cuộc tôi có bao nhiêu tiền...
Năm đó, vị kiếm tiên tối cường của Kiếm tông đã lưu lại một tài sản thật kinh người. Hoa Mãn Lâu, La Nãi Đình, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương... đều là những người đứng đầu trong Thần bảng Viêm Hoàng.
La Nãi Đình không khỏi cau mày:
Ánh mắt Thái Cực Vương hiện lên sự tò mò. Người tu hành thường không quá để ý đến tiền bạc. Nhưng dùng tiền nhập đạo như La Nãi Đình thì không thể không khiến người khác cảm thấy tò mò. La Nãi Đình cảm thán, nhất thời khiến cho Thánh Long Vương và Thái Cực Vương hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào. Bởi vì bọn họ đều biết quá trình tu luyện của La Nãi Đình, chính là liều mạng kiếm tiên, sau đó liêu mạng tiêu tiền, nâng cao cảnh giới của bản thân. Điều này khiến cho đám "thế ngoại cao nhân" khổ tu như bọn họ phải xấu hổ không thôi.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự chấn kinh. Tứ đại gia tộc của Viêm Hoàng, gia sản phải nói là kinh người, không nghĩ đến cũng chỉ là làm công mà thôi.
La Nãi Đình nói:
- Mỏ dầu ở Trung Đông, tôi ở trong tối khống chế mấy quốc gia, buôn bán kiếm chút tiền lời nhỏ.
Ba người Tiêu Dương...
La Nãi Đình nói một hơi ba mươi mấy xí nghiệp gia tộc danh tiếng trên toàn thế giới:
- Tôi chưa từng tính qua.
- Đáng tiếc chính là, tích lũy bấy nhiêu tài sản cũng chỉ giúp cho tôi đạt đến tâng năm đỉnh phong, không cách nào đột phá được kim tiên.
La Nãi Đình thở dài một hơi:
- Tất cả đều do tôi quản lý.
- Lần nào tôi cũng dùng những thân phận khác nhau để quản lý các tập đoàn trên thế giới.
Ba người Tiêu Dương, miệng sùi bọt mép.
- Năm trăm doanh nghiệp mạnh của thế giới, một phần năm xí nghiệp đều có cổ phần của tôi.
- Ford của Mỹ, Max của Anh, Samsung của Hàn Quốc...
- Gia tộc của ba gã thiếu gia kia đều là sản nghiệp của tôi. Cha mẹ của họ cũng chỉ là làm công cho tôi mà thôi.
- Mỏ vàng ở Châu Phi chắc cũng có mấy trăm.
La Nãi Đình suy nghĩ một chút rồi nói:
Tiêu Dương rất nhanh ý thức được mình đã kinh ngạc quá sớm.
Tiêu Dương, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương đều rúng động không thôi.
Mặc dù biết bao năm qua, La Nãi Đình nhất định là tích lũy rất nhiều tài sản. Dù sao bà cũng là dùng tiền nhập đạo, hơn nữa lại có thiên phú về lĩnh vực này, lại còn thân phận tu giả. Nhưng nghe từ miệng La Nãi Đình, ba người Tiêu Dương vẫn có cảm giác nổi da gà. Lúc trước Tiêu Dương còn có cảm giác mình đang ở nhà tranh vách đất, bây giờ lại ở trong cung điện huy hoàng.
So sánh với nữ hoàng Vạn Bảo, Tiêu Dương mới hiểu được cảm giác nghèo rớt mồng tơi.
Đương nhiên, điều làm cho Tiêu Dương cảm thấy hứng thú nhất vẫn là thực lực của nữ hoàng Vạn Bảo, tầng năm đỉnh phong.
Trong cuộc đấu tranh với Ma Môn, hắn sẽ có thêm được một phần sức mạnh.
- Tông chủ, bản doanh của Kiếm tông trang hoàng còn sơ sài quá.
La Nãi Đình liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Chi bằng tông chủ giao việc sửa sang cho ta. Ta sẽ cải tạo lại nơi này. Kiếm Tông tuyệt tích trăm năm, một lần nữa khai tông, tuyệt không thể yếu thế được.
Tiêu Dương giật mình. Thánh Long Vương nói.
- Năm ngày sau, chúng ta sẽ tấn công một trụ sở của Ma Môn. Mục đích của chúng ta chỉ có một, tế cờ cho ngày khai tông. Đồng thời tuyên chiến với Ma Môn.
Thánh Long Vương nói sơ qua chuyện Ma Môn một lần:
- Người động thủ đích thật là hộ long thế gia, nhưng sau lưng còn có đầu sỏ.
- Còn không phải bị hộ long thế gia hủy diệt sao? Thù này, chỉ cần Tông chủ chí tôn ra lệnh một tiếng, Thanh Liên nhất mạch tuyệt không lùi bước.
Ánh mắt La Nãi Đình hiện lên sát khí:
- Hôm nay là 22 tháng 6. Năm ngày sau chúng ta xuất phát, sau đó trở về chuẩn bị tiếp. Vậy thì ngày khai tông sẽ là mùng 7 tháng 7.
Tiêu Dương nói:
- Ngày 7 tháng 7 sẽ là ngày khai tông.
- Ngày 7 tháng 7...
La Nãi Đình trâm ngâm:
- Mặc dù thời gian có chút khẩn cấp, nhưng tôi vẫn có thể trang hoàng Kiếm tông thật tốt. Mà này, các người định đi đâu vậy?
- La sư tỷ, tỷ có biết nguyên nhân Kiếm tông bị diệt trăm năm trước không?
Thánh Long Vương trầm giọng hỏi.
- Nguyên nhân chính thức?
Tiêu Dương trầm ngâm một chút rồi nói:
Thánh Long Vương và Thái Cực Vương nhìn Tiêu Dương. Thời gian là do hắn định ra.
- Vâng, ngày cụ thể đã được định rồi. Dù sao ngày khai tông của chúng ta cũng phải công cáo thiên hạ, phát thiệp mời cho một số môn phái.
La Nãi Đình hỏi.
- Đã định ngày rồi à?
- La sư tỷ, nếu tỷ đến sớm thì tốt rồi. Ngày khai tông của Kiếm tông sợ không chờ kịp đến ngày tỷ sửa chữa xong.
- Ma Môn...
La Nãi Đình khắc sâu hai chữ này trong lòng, trịnh trọng nhìn Tiêu Dương:
- Tông chủ, có mấy phần nắm chắc?
- Mười phần.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự tự tin. Kiếm tông khai tông, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất.
- Được.
La Nãi Đình cười nói:
- Vậy tôi sẽ ở lại Kiếm tông chuẩn bị hết thảy chờ cậu khải hoàn trở về.
Tiêu Dương ngoan ngoãn gật đầu. Có nữ hoàng Vạn Bảo tọa trấn, đại bản doanh của Kiếm tông lại càng thêm an toàn, không còn gì phải lo lắng nữa.
Phối hợp với Ma Huyền thân quy, hai tâng bảo vệ.
Sau đó, Tiêu Dương đưa cho La Nãi Đình một tấm lệnh bài thượng cổ hồng hoang. La Nãi Đình khó hiểu đi theo Thái Cực Vương và Thánh Long Vương tiến vào thế giới thượng cổ hồng hoang.
Sau khi ba người rời đi không lâu, Tiêu Dương ngồi ở đại sảnh uống trà thì bên ngoài có hai người bước vào.
Kim Du Uyển mang theo hành lý của Thủy Ngưng Quân. Hai cô gái vừa đi vừa cười, trong thời gian ngắn đã thân thiết với nhau.
- Tiêu thúc thúc, đêm nay chị Ngưng Quân sẽ ở cùng với tôi.
Kim Du Uyển cười nói với Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Hai cô gái mang theo hành lý đi vào bên trong.
Tiêu Dương nhắm mắt, trong đầu nhớ lại hai bộ võ học tự nghĩ, đồng thời từng bước hoàn thiện nó. Cảnh giới võ học của Tiêu Dương lúc này so với Tinh Võ quyên và Viêm Long kiếm cao hơn rất nhiều.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Tiêu Dương cảm giác có một mùi thơm quen thuộc đến bên cạnh hắn.
Hắn mở mắt, lãnh đạm cười:
- Sắp xếp xong chưa?
Thủy Ngưng Quân nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Đang suy nghĩ chuyện hôm nay à?
Tiêu Dương hỏi.
- Không có.
Thủy Ngưng Quân mỉm cười:
- Tôi chỉ cảm thấy, mấy năm qua, đây là thời điểm mà tôi thoải mái nhất. Không cần phải tham gia bất cứ hoạt động nào, không bị bất cứ hợp đồng nào ràng buộc, cũng không bị theo đuôi bởi một đám chó săn.
- Vậy thì tận hưởng thêm vài ngày nữa đi.
Tiêu Dương nói:
- Có nhớ Viêm Long kiếm không?
- Đương nhiên là nhớ.
Thủy Ngưng Quân đứng lên, ánh mắt hiện lên thần thái. Cô vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó, ở hồ nước bên trong công viên, một thân bạch y tuyết trắng, dáng người phiêu dật, tiêu sái cùng với kiếm, khiến tất cả mọi người phải chú mục.
Cô là người yêu kiếm, đồng thời cũng yêu bộ kiếm pháp này.
Thỉnh thoảng rãnh rỗi, cô lại lấy vật phẩm trong tay làm kiếm, nhẹ nhàng múa chiêu.
Trong tay Tiêu Dương xuất hiện một thanh thần kiếm: - Chúng ta hãy tập luyện hai ngày, sau đó bắt đầu chụp hình. Cô hãy múa kiếm một lần đi.
Thủy Ngưng Quân tiếp lấy thanh thần kiếm, ánh mắt mở to. Đây không phải là một thanh kiếm gỗ bình thường, mà là một thanh thần kiếm chém sắt như chém bùn. Cô cầm trong tay, cảm nhận được khí tức sắc bén của nó.
- Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cho cô.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Thủy Ngưng Quân.
Thủy Ngưng Quân trong lòng không yên nhất thời bình tĩnh lại, mỉm cười, bắt đầu huy động thần kiếm trong tay.
Giống như một con bướm, nhưng giữa hai hàng chân mày vẫn tản ra khí chất của một nữ hiệp.
Phiêu dật, linh động.
Tiêu Dương âm thầm gật đầu. Nhìn trình độ múa kiếm thuần thục của Thủy Ngưng Quân, xem ra trong thời gian này cô không hề lười biếng.
Một bộ kiếm pháp đơn giản.
Thích hợp cho đại chúng học tập. Người có thiên phú có thể thi triển uy lực rất lớn, cuối cùng sẽ được chọn vào Kiếm tông, do đệ tử Kiếm tông truyên dụ khẩu quyết, khiến cho uy lực của Viêm Long kiếm tăng gấp bội lần.
Tinh Võ quyền cũng giống như vậy.
Một quyên một kiếm.
Sau này, nó sẽ được phát triển khắp Thần Châu.
- Kiếm tông mới không chỉ dương danh lập vạn trong giới tu hành mà còn phải trở thành một tiêu chí quan trọng trong khắp Viêm Hoàng Thần Châu.