Chương 1360: Cơn gió lốc thuộc vê Kiếm tông (hạ)
Chương 1360: Cơn gió lốc thuộc vê Kiếm tông (hạ)Chương 1360: Cơn gió lốc thuộc vê Kiếm tông (hạ)
Đối với vấn đề này, hầu hết gia tộc, tông phái trong giới tu hành đều không xem trọng.
Dù sao Kiếm tông cũng đã bị diệt trăm năm, hôm nay đột nhiên xuất hiện, cho dù có thể một lần nữa vung cờ Kiếm tông, nhưng sẽ có mấy phần năng lực? Thậm chí có không ít tông phái, sau khi nhận được Kiếm thiếp, thấy là Kiếm tông, đảo mắt liền ném vào thùng rác. Kiếm tông trăm năm trước là núi cao mà bọn họ kính ngưỡng. Hôm nay, Kiếm tông tuột dốc, đối với một số người mà nói, trong lòng lại có cảm giác hả hê, lại càng cho rằng Kiếm tông không đáng nhắc đến.
So sánh với cơn gió lốc nhấc lên trong thế tục, mặc dù trong giới tu hành vẫn dẫn phát một sự rúng động, nhưng đại bộ phận chỉ là kinh ngạc. Kinh ngạc qua đi, lại xem nó như một trò cười, chẳng đáng để ý.
Đương nhiên, cũng có một số tông phái năm đó có quan hệ tốt với Kiếm tông, nghe nói Kiếm tông khai tông, trong lòng không tự chủ được mà kích động hẳn lên, lựa chọn đệ tử đến tham gia đại điển Kiếm tông khai tông. Ngoại trừ những người này, cũng có gia tộc hoặc tông phái đến, chỉ để xem Kiếm tông bị chê cười.
Ngày 7 tháng 7 sẽ là ngày mà vạn người chú mục.
Tại một khu tự nhiên được bảo vệ, đại thụ rợp bóng.
Ở sâu trong khu rừng, chướng khí tràn ngập, nhìn qua vô cùng u tĩnh, nhưng trên thực tế, đây lại là một nơi trú ngụ của một hộ long thế gia lâu đời.
Lưu Tinh tông.
Vùi! Vùi! Vù.
- Kiếm tông, nữ hoàng Vạn Bảo.
Nhưng hôm nay, bên ngoài đại trận hộ tông lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Một số thân ảnh lưng hùm vai gấu lao ra, cầm chắc búa tạ trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm tám kiệu phu. Bọn họ không phải người bình thường, hiển nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra được tám người này có sự bất phàm. Bọn họ nâng cỗ kiệu hành tẩu trên địa thế hiểm trở cứ như trên đất bằng. Hơn nữa, lại còn có thể xuyên qua đại trận hộ tông. Cho dù hôm nay đại trận hộ tông không mở ra, chỉ che lấp khí tức mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ để nói rõ người tới là bất phàm.
Chỉ dựa vào núi lớn, hiển nhiên không có khả năng nuôi sống người cả một tông.
Mấy gã đàn ông Lưu Tinh tông bỏ qua hai chữ Kiếm tông, nhưng nữ hoàng Vạn Bảo lại có danh tiếng vang dội trong giới tu hành. Lúc này sắc mặt người nào cũng ngạc nhiên. Mặc dù Lưu Tinh tông không sợ nữ hoàng Vạn Bảo, nhưng với thân phận của những người này, tuyệt đối không thể trêu chọc La Nãi Đình.
Con đường nhỏ uốn lượn, đi thẳng về phía trước.
Một gã kiệu phu lên tiếng.
Đại trận hộ tông khổng lồ, che lấp khí tức tông môn.
Đại bộ phận tông phái trong giới tu hành đều lập tông tại khu vực núi non. Bởi vì linh khí ở những chỗ này nồng đậm hơn so với thế tục rất nhiều, rất có lợi cho tu hành. Đương nhiên, giới tu hành hiện đại cũng có quan hệ với thế tục, ví dụ như Lưu Tinh tông. Mặc dù tổng bộ của Lưu Tinh tông là ở đây, nhưng ngoài mặt, thế lực của Lưu Tinh tông cũng rất khổng lồ, khống chế những tập đoàn to nhỏ, không ngừng cung cấp tài chính cho tông môn.
- Người nào lại dám xông vào Lưu Tinh tông? - Thì ra là nữ hoàng Vạn Bảo tiền bối. Xin người chờ một lát, để tôi đi thông báo tông chủ.
Đại kiệu tám người, trang sức chói mắt, hướng vào trong núi sâu. Trên đoạn đường, cỗ kiệu không ngừng vang lên thanh âm thanh thúy.
- Không cần.
- Nữ hoàng Vạn Bảo?
Mọi người lập tức cung kính:
Kiếm thiếp màu đỏ đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang bay về phía tông môn Lưu Tinh tông.
Đỏ như máu.
Khi kiếm thiếp màu đỏ càng lúc càng đến gần, ở sâu trong sơn môn, một khí tức cổ xưa lóe lên.
- Nơi này cách đại môn Lưu Tinh tông không xa, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian.
Người đàn ông thâm thúy nhìn ra xa, lạnh lùng nói:
Lúc này, một bóng người bước ra, khí tức cao quý khiến người ta phải ngưỡng mộ. Ánh mắt của bà liếc nhìn vê phía trước:
- Đến Côn tông.
Nữ hoàng Vạn Bảo liếc mắt một cái, cũng không trả lời, trực tiếp xoay người trở vào kiệu.
- Lão phu không nghĩ đến, đường đường là nữ hoàng Vạn Bảo lại gia nhập Kiếm tông. Được, mùng 7 tháng 7, Lưu Tinh tông sẽ đến.
Phất tay, trong tay La Nãi Đình xuất hiện một tấm Kiếm thiếp.
Một nam tử mặc áo bào tro xuất hiện, tiếp lấy Kiếm thiếp.
Ánh mắt đảo qua, đột nhiên bắn ra một hàn mang lạnh như băng.
- Giỏi cho một Kiếm tông, lại dám ngóc đầu dậy từ đám tro tàn.
Chói mắt đến đáng sợ.
Một khắc này, trước cổng đột nhiên bay ra một thân ảnh, nhưng khi va chạm với kiếm thiếp màu đỏ, thân hình người này bị đánh lui ra ngoài.
Vùi! Vùi! Vùi
Thẳng đến bảng hiệu.
Lại một tấm Kiếm thiếp được phát ra.
Phân lượng của kiếm thiếp này còn nặng hơn gấp trăm lần so với kiếm thiếp bình thường.
Sau khi tin tức hộ long thế gia nhận được Kiếm thiếp, một cơn chấn động đã xuất hiện trong giới tu hành.
Màu đỏ, màu của sự báo thù.
- Nghe đồn năm đó Kiếm tông bị diệt, hung thủ chính là hộ long thế gia. Chẳng lẽ là thật sao?
- Kiếm tông đúng là ăn gan báo, dám phát kiếm thiếp màu đỏ, chẳng phải là đang khiêu khích hộ long thế gia sao? Kiếm tông có phần năng lực này à?
- Nói tóm lại, ngày Kiếm tông khai tông nhất định sẽ có cảnh tượng rất đặc sắc. Có thể người thế tục không có động tĩnh lớn, nhưng mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động. Thậm chí ta cảm giác được Kiếm tông chưa chắc có thể còn sống đến ngày 7 tháng 7. Ánh mắt của giới tu hành và thế tục đều tập trung vào.
Kiếm tông lần này nhất định sẽ được đưa vào sử sách, chế tạo truyền kỳ hay chỉ là một mánh lới vô ích, rất nhanh sẽ bị suy sụp, bị người đời thóa mạ chê cười, tất cả sẽ có câu trả lời vào ngày Kiếm tông khai tông.
Tiêu Dương mang theo hai cô gái, phía sau là một cái bao mập bước ra khỏi sân bay.
Sân bay, máy bay từ từ đáp xuống.
Cát bụi lại đảo qua, tiếp tục lấp đây hố sâu đầy máu tanh này.
Người đó thì thâm nói một câu, sau đó biến mất.
- Kiếm tông, tro tàn lại cháy?
Nơi đó là hướng của Kiếm tông.
- Tông chủ Tiêu Dương?
Hàn Tiên tiên nhân thì thào. Ông cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
- Ta nhớ ra rồi, chính là cái tên tiểu tử đã phá hủy một đỉnh lò quan trọng của bổn tiên. Không nghĩ đến nó lại cuồng vọng đến nỗi muốn khai tông.
- Nếu không phải dạo gần đây không có thời gian để ý đến nó, há nó có thể sống đến hiện tại sao?
- Nếu nó muốn khai tông, bổn tiên sẽ chuẩn bị một lễ vật cho nó. Một lễ vật khắc cốt ghi tâm. Hahah...
Lúc này, bên cạnh một dải cát vàng dài thật dài là một cái hố sâu, đang bị cát vàng từ từ lấp đầy.
Đó đã từng là một cung điện của Ma Môn, nay đã trở thành một mảnh hoang vu.
Một thân ảnh lưng đeo kiếm, ánh mắt nhìn thấy hết thảy, gương mặt không chút thay đổi.
Một lát sau, ánh mắt chậm rãi đảo qua hướng khác.
Bên cạnh ông ta là một số hài cốt màu xám trắng, trông rất đáng sợ.
Thần Tiên Môn, Hàn Tiên tiên nhân.
Bên trong sơn động, một người đang ngồi trên mặt đất, hai hàng lông mi trắng dài xuống đất, ánh mắt thẩm thấu âm hàn.
- Kiếm tông khai tông?
Trong một sơn động với cửa động giăng đầy bụi, rất có khả năng là một chỗ bế quan tu hành của một tiền bối. Có thể là một trăm năm hoặc thậm chí lâu hơn. Ngay cả người trong tông phái cũng không biết rốt cuộc là bọn họ sống hay chết.
Tại một thung lũng bao quanh là núi. Thậm chí có một số ngọn núi cao vút trong mây.
Một số người xuất hiện trong tâm mắt của Tiêu Dương.
- Tại sao mọi người lại biết mà đón thế?
Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn. Trước mặt hắn là đám người Tiêu Nhu Y, Giát Giát và Bạch Húc Húc.
- Tông chủ, tình báo trong phạm vi trăm dặm đều do chúng ta khống chế, kể cả từng chuyến bay của phi trường này.
Ninh Cốc mỉm cười nói. Cao Cáo Chấn cũng lên tiếng.
- Có lực lượng Thiên Thính của chúng ta, nói một cách khoa trương, trong vòng trăm dặm, nhà ai thả một cái rắm chúng ta cũng có thể tra ra được. Sắc mặt tiểu thân long nhất thời đỏ bừng, xấu hổ nói:
- Không có kêu mà.
Ninh Cốc:...
Mọi người liền phản xạ có điều kiện cách xa tiểu thần long vài bước.
Một loạt xe cộ chạy vê phía sơn cốc Kiếm tông.
- Đại sư huynh, tại sao lại không đến trụ sở mới của Kiếm tông?
Bên trong xe, Quân Thiết Anh, Diệp Tang và Tiêu Nhu Y ngồi đằng sau. Tiêu Dương ngồi đằng trước với Ninh Cốc.
- Cậu còn gọi tôi là đại sư huynh?
Ninh Cốc cười khổ. Y thật sự không thừa nhận nổi.
- Bây giờ mà đến trụ sở mới của Kiếm tông, anh sẽ chết trong biển người.
Tiêu Nhu Y đằng sau lên tiếng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Quân Thiết Anh nói:
- Chẳng lẽ là vì đoạn quảng cáo tuyên truyền?
- Không sai.
Ninh Cốc nói:
- Sau khi được phát trên tivi, trụ sở mới của Kiếm tông đã tập trung rất nhiều người tò mò. Hơn nữa tốc độ tập trung còn hơn sự tưởng tượng của chúng ta. Trong phạm vi năm dặm xung quanh Kiếm tông, giao thông một lần nữa bị tê liệt. Bây giờ còn kinh động đến quân đội phải phái bộ đội đến duy trì trật tự. Hiện tại mới ổn định được một chút. Nếu bây giờ tông chủ xuất hiện, sợ rằng lại dẫn phát biển người nữa.
- Còn nữa, không chỗ nào là không có đám chó săn.
Tiêu Nhu Y mỉm cười nói:
- Tiêu Dương, anh cũng biết bây giờ có biết bao nhiêu người muốn phỏng vấn anh, thu hoạch tin tức từ anh không? Anh đúng là nổi tiếng sau một đêm đó.
Tiêu Dương có thể tưởng tượng được tình huống bên kia Kiếm tông, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Cũng may là đám người Ninh Cốc đến đón hắn. Nếu không, hắn trở về trụ sở, thật đúng là không biết có còn cái quần lót trở ra hay không.
Chỉ có thể nói, đoạn quảng cáo này của Kiếm tông quá mức kinh người.
Lúc trước không hề có dấu hiệu báo trước.
Hôm nay mới mùng 1 tháng 7.
Vẫn còn chưa đến một tuần, nhưng Tiêu Dương đã cảm nhận được một cơn gió lốc chỉ thuộc về Kiếm tông, càng lúc càng kịch liệt.
Tiêu Dương nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không ức chế được sự chờ mong.
Một lát sau, hắn thâm thở ra một hơi, khôi phục tâm trạng của mình.
Đây cũng chính là cơ hội khiêu chiến. Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn Tiêu Nhu Y, nói: - Tiểu công chúa, tôi có một món quà cho em.