Chương 1384: Một giọt kiếm lực
Chương 1384: Một giọt kiếm lựcChương 1384: Một giọt kiếm lực
Bên trong Cửu Ma Tỏa Thiên, trên ngọn núi vô danh, một tích tắc này không khí như đóng băng lại, giống như có sương tuyết vô tận bao phủ vùng trời đất này.
Tiếng quát tức giận kia vang khắp bâu trời, đánh tan tiếng cười cuồng ngạo của Gia Cát Bân, chiếm lấy bầu trời. Hai tròng mắt đỏ như máu giống như cự thú hồng hoang ẩn nấp ngàn năm, sắp sửa bộc phát ra uy thế kinh người. Mái tóc bạc trắng như tuyết vô cùng chói mắt, tung bay trong gió núi. Tóc bạc bay múa, hai mắt đầu màu đỏ tràn ngập sát ý ngập trời.
Giọng Gia Cát Bân im bặt, sau đó trời đất liền hoàn toàn yên tĩnh.
Xoạt xoạt xoạt!
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại, rơi vào trên thân hình tóc bạc kia.
Đôi mắt Gia Cát Bân lóe lên vẻ bất ngờ. Y không ngờ rằng Kim Tiên duy nhất của Kiếm Tông là Kỷ Ly tiên nhân bị đánh bại, các tiên nhân cấp cao như Thánh Long Vương cũng đều thất bại rồi, không ngờ lại còn có tiếng nói như vậy, dám quát lớn với mình... Ánh mắt Gia Cát Bân rơi trên người Tiêu Dương, khóe miệng lộ ý cười châm chọc... Chỉ dựa vào hắn sao?
Gia Cát Bân lại cất tiếng cười không kiêng nể gì.
Mái tóc Tiêu Dương bạc trắng, trong mắt Gia Cát Bân quả thực là một cảnh nhìn rất đẹp.
Lúc này bóng dáng Kỷ Ly tiên nhân đã lại nhảy trở về. Thứ độc quỷ dị trong cơ thể không tạo thành thương tổn thực chất đối với ông. Mặc dù bị công kích vừa rồi của Gia Cát Bân gây bị thương nhưng ông vẫn vẫn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập ánh sáng kiên quyết lạnh lẽo, nhìn Gia Cát Bân không nói một lời, tay cầm Si Tình Thần Kiếm.
- Chưa chắc ngươi đã giết được ta.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Gia Cát Bân, hận thù giận dữ trong lòng chồng chất, lúc này điên cuồng bộc phát, giống như hình thành một cơn gió vô hình, thổi tung mái tóc bạc trên đầu hắn. Mái tóc xao động tung bay như cỏ dại trên thảo nguyên, hai mắt trừng lớn tựa chuông đồng. Hơi thở màu đỏ máu lan tràn khắp ngọn núi vô danh.
- Ly, ngươi lại tìm chết à?
- Chẳng qua thân thể sơ bộ thành tiên, ngay cả Kiếm tiên còn chưa đạt tới mà có gan quát lớn với bản tiên? Chán sống rồi àI
Bóng dáng Hoa Mãn Lâu bước tới, sóng vai với Kỷ Ly tiên nhân.
- Xem ra là chịu kích thích quá độ, biến thành thần kinh rồi. Ha ha...
Kỷ Ly tiên nhân chậm rãi nói.
- Tao nói... Mày câm mẹ nó miệng đi!
Gia Cát Bân cười lớn.
Gia Cát Bân khẽ cười lạnh:
- Từ một khắc khi Kiếm Tông khai tốc, mạch Thanh Liên đã không còn lui lại phía sau nửa bước.
Gió lớn hiu quạnh!
- Không sai. Đệ tử Kiếm Tông tôi sao lại sợ đánh một trận. - Ha ha... Tôi cũng muốn nếm thử mùi vị tử vong.
Vạn Bảo Nữ Hoàng cười mà đến:
Giờ khắc này, trên ngọn núi vô danh, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều giương kiếm khỏi vỏ, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, tràn ngập sát khí ác liệt.
Giống như một bức trường thành tạo thành từ sắt thép, đứng đó sừng sững.
- Chó cùng giứt dậu, mặc dù dữ tợn nhưng cũng chỉ là sức cùng lực kiệt. Dựa vào thanh thế mà muốn dọa ai? Đệ tử Kiếm Tông? Hừi Các ngươi đã cố ý tìm chết thì ta cho các ngươi toại nguyện!
Bọn họ không có lý do gì để lui về phía sau nửa bước.
Tiêu Dương đã nhẹ nhàng đặt Quân Thiết Anh xuống bãi cỏ bên cạnh, giờ phút này bóng người vọt lên không trung. Thân thể dong dỏng cao, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ như máu, tóc bạc lạnh băng, mặt lộ nội tâm đầy thù hận.
Thánh Long Vương, Thái Cực Vương và các tiên nhân cấp cao của Kiếm Tông đều tập hợp lại. Bọn họ đứng thành một hàng, đối diện với cường địch Gia Cát Bân. Phía sau bọn họ là tông chủ Kiếm Tông, Tiêu Dương! Ngay lúc này, trong lòng mọi người là bảo vệ tôn nghiêm của Kiếm Tông, cũng là bảo vệ hy vọng tương lai của Kiếm Tông!
- Kỷ gia gia, các vị tiên bối, các huynh đệ Kiếm Tông, mời tạm lui lại đi.
Hắn vung tay lên, lạnh nhạt nói:
Thong thả bước đi trên không trung.
Bọn họ đều là người của Kiếm Tông!
Gia Cát Bân chậm rãi giơ thần kiếm trong tay lên.
- Chịu chết là mày ấy!
Lúc này một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Vù vù vùi
Cho dù đã nắm chắc thắng lợi nhưng một tích tắc này, đám người Ma môn Gia Cát Bân không nén nổi dâng lên ý lạnh trong tim, đều hít sâu một hơi khí lạnh, bị khí thế không hề sợ hãi của Kiếm Tông ép bách. Nhưng một giây tiếp theo, Gia Cát Bân liên tỉnh táo lại, khóe miệng lộ ý cười lạnh, khinh miệt nhìn mọi người Kiếm Tông:
Tiếng nói rung trời, giống như sắp chấn vỡ trận Cửu Ma Tỏa Thiên này.
- Thề bảo vệ Kiếm Tông.
Xoạt!
Đám người Kỷ Ly tiên nhân quay đầu nhìn Tiêu Dương, đôi mắt đều mở to vài phần...
- Tông chủ...
Mọi người đều hiểu rõ sự kinh khủng của Gia Cát Bân.
Kiếm tiên Kim Tiên còn mạnh hơn cả Kỷ Ly tiên nhân.
Khi Tiêu Dương muốn đối mặt với cường địch như vậy một mình, làm sao mọi người không sợ hãi cho được!
- Tiêu Dương, chúng ta cùng hợp lực, cố gắng đánh vỡ một lỗ hổng của Cửu Ma Tỏa Thiên. Con tìm cơ hội rời khỏi ngọn núi vô danh đi! Kỷ Ly tiên nhân truyền âm tới, giọng nói rất nhỏ rơi vào tai Tiêu Dương. Tiêu Dương khẽ lắc đầu, xua tay nói:
- Mọi người lui lại đi... Chỉ bằng lão còn chưa đáng để Kiếm Tông chúng ta phải bỏ chạy.
- Ha ha...
- Chỉ có kẻ ngu mới dám ngồi vào vị trí này.
Ánh mắt Thần vương áo bạc sáng lên:
- Đúng.
- Rõ ràng là một kẻ ngul
Gia Cát Bân cười trêu tức:
Một người là Kim Tiên, một người là thân thể mới thành tiên.
- Thật sự ta không có lý do gì coi trọng sự khiêu chiến của ngươi!
Ánh mắt Gia Cát Bân nhìn Tiêu Dương, thở dài lắc đầu, lộ vẻ tràn ngập khinh miệt.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt, nhìn lại Gia Cát Bân.
- Tao cũng chưa bao giờ coi mày là một sự khiêu chiến.
Nghe vậy, Gia Cát Bân bỗng ngẩn ra, chợt cất tiếng cười lón, giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười vậy.
Ngay lúc này, một gã Thần vương áo bạc bên cạnh lão cũng không nén nổi nụ cười:
- Gia Cát thân vương, xem ra chúng ta không nhầm rồi. Tông chủ Kiếm Tông trăm năm sau không ngờ là một kẻ điên.
- Kẻ điên?
Từ thực lực mà xét, hai bên căn bản chênh lệch như trời với đất, không có gì cần so sánh.
Tiêu Dương đối diện với Gia Cát Bân.
Cho dù giờ phút này có nghi ngờ vạn phần nhưng Kỷ Ly tiên nhân vẫn dẫn đầu lùi lại một bên. Mọi người Kiếm Tông đều rút lui, nhưng cũng không lùi xa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, lúc nào cũng chuẩn bị đối phó với tình huống đột ngột xảy ra.
Ở Kiếm Tông, lời nói của Kiếm Tông là quyền uy.
Kỷ Ly tiên nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, đôi mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng, lóe lên ánh sáng lạnh, hơn nữa ẩn chứa sự kiên định, không giống bị kích thích như lời Gia Cát Bân nói chút nào...
Mọi người nhìn nhau.
Hai người kẻ xướng người họa trước mặt Tiêu Dương, cười lớn không kiêng nể gì.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt nhìn lại:
- Hai thằng hề.
Xoạt xoạt!
Hai luồng hơi thở tràn ngập sát khí trong khoảnh khắc tập trung vào Tiêu Dương, mang theo hàn ý dày đặc:
- Thằng ngu, mày nói gì?
- Tao nói... Tiêu Dương chậm rãi giơ tay lên:
- Hai thằng hề chẳng biết gì.
Trong tích tắc này, một thanh Kim Kiếm phóng từ trong cơ thể Tiêu Dương ra, tỏa kiếm quang chói mắt.
Kiếm thế ngập trời.
Đứng đầu Thần binh thông linh, Kim Kiếm!
Cầu vồng chói mặt xẹt qua giữa bầu trời, hạ xuống trong tay Tiêu Dương.
Ánh sáng màu vàng bao phủ cả vùng trời đất.
- Kim Kiếm?
Trong phút chốc, đôi mắt Gia Cát Bân đột nhiên sáng ngời, lóe lên ánh sáng cực nóng, lập tức ngừng hô hấp, hai mắt trợn to, nhìn chằm chăm vào thanh Kim Kiếm trong tay Tiêu Dương. Đối với kiếm tu mà nói, không có gì có thể hấp dẫn hơn thanh Kim Kiếm này!
Đó là đại biểu cho quân vương trong kiếm!
Đôi mắt Gia Cát Bân lóe lên vẻ đố kỹ mãnh liệt, càng là khó có thể tin nổi:
- Kim Kiếm nhận chủ? Sao có thể thế? Kim Kiếm sao có thể nhận một thằng ranh còn chưa đạt tới Kiếm Tiên chứt
Tiêu Dương cầm Kim Kiếm trong tay, cảm nhận kiếm ý tràn ngập trời đất kia.
- Mày có một lựa chọn!
Gia Cát Bân giơ tay chỉ vào Tiêu Dương, hít sâu một hơi:
- Giải trừ nhận chủ với Kim Kiếm, hơn nữa dâng cho tao! Như vậy thì tao có thể cam đoan sẽ không đuổi tận giết tuyệt Kiếm Tông. Dưới tiên nhân, Kiếm Tông có thể không chất.
Tiếng nói vừa dứt, Thần vương áo bạc bên cạnh Gia Cát Bân không nén nổi than thở:
- Đây đúng là ơn huệ bằng trời rồi! Nếu như không có Kim Kiếm, tao cam đoan là Kiếm Tông chắc chắn không còn lại một tấc cỏ.
- Mày cam đoan? Mày tính là thứ quái gì chứ?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thoáng qua Thần vương áo bạc, chợt lạnh nhạt nhìn Gia Cát Bân, tay cầm Kim Kiếm:
- Tao cũng có thể cam đoan với mày, hôm nay kẻ từ Ma môn tới xâm phạm, không một ai có thể còn sống rời đi.
Vẻ mặt Gia Cát Bân sâm xuống, đôi mắt lóe lên sự tàn khốc, hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Mày cho rằng với thực lực của mày, dựa vào một thanh Kim Kiếm là có thể xóa đi chênh lệch với bản tiên à? Quả là ngu ngốc tới tức cười!
- Gia Cát Thần vương, theo tôi thấy không cần nhiều lời với kẻ ngu này. Chắc Kim Kiếm cũng không bay khỏi phạm vi của Cửu Ma Tỏa Thiên được đâu. Chỉ cần giết hết người của Kiếm Tông ở đây, còn sợ không chiếm được Kim Kiếm sao?
Thần vương áo bạc cười hắc hắc:
- Nói không chừng ngài chỉ giết một mình Tiêu Dương, Kim Kiếm liên nhận thấy hơi thở vương giả của kiếm đạo trên người ngài, tự động bám vào đấy.
- Nói ngu như thế, hai người chúng mày quả có thể đáng ghi vào lịch sử rồi đấy. Kim Kiếm trong tay Tiêu Dương chấn động, trong tích tắc liền bắn ra kiếm ý cường đại!
Một luồng sóng năng lượng kiếm mãnh liệt mênh mông như hồng thủy tràn ra từ đan điền Tiêu Dương!
Trong phút chốc, trên người Tiêu Dương sinh ra uy thế nghiêng trời lệch đất...
Hầu như tất cả mọi người đều cảm nhận được biến hóa đột nhiên xảy ra trên người hắn!
Bắt đầu từ đan điền!
Cả trời đất nhưng cũng rung động ầm ầm...
Quân bài mạnh nhất của Tiêu Dương!
Bảy giọt kiếm lực mà Kiếm tiên tối cường để lại cho hắn!
Mỗi một giọt đều có lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa!
Thậm chí với thực lực của Tiêu Dương hiện nay, rất khó có thể khống chế hoàn mỹ một giọt kiếm lực nào trong đó. Hắn phong ấn bảy giọt kiếm lực tại đan điền, khi Gia Cát Bân và Thần vương áo bạc kẻ xướng người họa, Tiêu Dương âm thầm giải phong kiếm lực, từ từ dẫn một giọt kiếm lực ra...
Một giọt kiếm lực này còn đang ở đan điền đã dẫn phát biến hóa chấn động mãnh liệt trong trời đất rồi!
Ngay lúc này, đồng tử mọi người đều chấn kinh, giương mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Dương...
Tất cả mọi người đều không biết trong cơ thể Tiêu Dương xảy ra biến cổ gì!
Chẳng qua trong tích tức này, Gia Cát Bân cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm mãnh liệt từ Tiêu Dương!
Đối với lão mà nói, Tiêu Dương chẳng qua chỉ như một con kiến hôi!
Tiêu Dương khiến lão cảm thấy có nguy cơ chính là chuyện quỷ dị tới cực điểm.
Gia Cát Bân không tự chủ được nắm chặt thần kiếm trong tay.
Trong cơ thể Tiêu Dương như có kiếm ý hủy thiên diệt địa, tràn ngập cả đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên. Kiếm ý kia sắc bén, giống như sắp xông thủng cả đại trận này!
Ngay lúc này, trong lòng không ít người áo bạc xung quanh đã không tự chủ được dâng lên sự sợ hãi...
Một giọt kiếm lực vận chuyển trong mạch lạc.
Tay phải Tiêu Dương cầm kiếm, chưởng trái phất lên. Một giọt kiếm lực trong suốt tỏa ra hàn quang chói mắt!
Bịch bịch bịchI
Hầu như trong tích tức, một đám người áo bạc đã không thể khống chế được thân mình, quỳ phịch xuống mặt đất.