Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1398 - Chương 1405: Dược Cốc Trở Về

Chương 1405: Dược Cốc trở về Chương 1405: Dược Cốc trở vềChương 1405: Dược Cốc trở về

Bất luận là Kiếm tông hay là Thần Tiên Môn, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chuông khổng lồ áp đỉnh.

Người của Kiếm tông đều lo lắng nhìn thân ảnh bạch y đang bị áp dưới chuông khổng lồ, máu tươi đang tràn ra ở khóe miệng, thân hình run lên vì thừa nhận sức mạnh áp chế cường đại.

- Thái thượng trưởng lão.

- Thiên Viễn tiên tổ, Thiên Viễn tiên tổ đã trở về.

- Thần Tiên Môn được cứu rồi. Kiếm tông, chuẩn bị chịu chết đi.

Thần sắc của đám đệ tử Thần Tiên Môn trở nên kích động, mừng rỡ như điên, giống như nhìn thấy được ánh rạng đông.

Thiên Viễn tiên nhân là nhân vật thần bí cường đại nhất của Thần Tiên Môn.

Có ông ấy ở đây, đệ tử Thần Tiên Môn cũng không sợ trời sập xuống. Huống chi, tông chủ chí tôn của Kiếm tông đã trở thành tù nhân của Thiên Viễn tiên nhân.

Thiên Viễn tiên nhân bất quá chỉ quát hai người một câu, còn ánh mắt thì nhìn Kỷ Ly tiên nhân, tuôn ra lãnh ý, giọng nói lạnh như băng:

Kỷ Ly tiên nhân không cam lòng yếu thế, cười lạnh một tiếng, chậm rãi giơ thân kiếm trong tay lên, nhìn Phục Viễn tiên nhân:

- Hai người các ngươi cũng giỏi nhỉ, để cho người ta suýt chút nữa phá hủy Thần Tiên Môn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của Thần Tiên Môn chúng ta để đâu?

- Dũng khí2

Phục Viễn tiên nhân và Hành Viễn tiên nhân đều tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu với Thiên Viễn tiên nhân.

- Ngươi... dừng tay.

Một cái mạng nhỏ nhoi đang nằm trong tay Thiên Viễn tiên nhân.

- Vậy ngươi có dũng khí đánh với Ky Ly ta một trận hay không?

Thiên Viễn tiên nhân lạnh lùng hừ một tiếng:

- Xin ra mắt Thiên Viễn tiên nhân.

- Bổn tiên thật muốn biết là ai đã cho các người dũng khí dám xâm lấn Thần Tiên Môn.

Phục Viễn tiên nhân đảo mắt nhìn qua Kỷ Ly tiên nhân, khinh miệt nói:

Nghe xong, gương mặt hai người Phục Viễn tiên nhân nóng lên, cúi thấp đầu xuống.

- Cho dù có đánh một trận, ngươi sao có thể là đối thủ của bổn tiên? Nhưng... theo tình huống trước mắt, ta nghĩ ta không cần phải chính diện giao phong với các người. Ta không quen dùng quá nhiều sức lực để giải quyết địch nhân.

Nghe vậy, Phục Viễn tiên nhân ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười chói tai ẩn chứa năng lượng mãnh liệt. Chuông khổng lồ dưới chân lại âm âm phát ra tiếng vang khiến Tiêu Dương phun ra một ngụm máu.

Đám người Kỷ Ly tiên nhân tức giận nhìn Phục Viễn tiên nhân.

Mọi người đều nhìn về phía Kỷ Ly tiên nhân. Tiêu Dương vô cùng tức giận, lo lắng nhìn Kỷ Ly tiên nhân. Nhưng chuông khổng lồ áp chế hắn rất mạnh, hắn căn bản không thể nói ra lời.

- Kỷ Ly, không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Ta muốn nhìn xem, bây giờ ngươi sẽ kiêu ngạo như thế nào? Ta thật ra rất hy vọng ngươi sẽ phản kháng. Hahah, như vậy, tông chủ chí tôn của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt các ngươi.

- Nếu như các người muốn bảo toàn tính mạng của tông chủ chí tôn các người, vậy ngươi hãy tự phế đan điền đi.

- Nếu ta tự phế đan điền, ngươi sẽ buông tha cho tông chủ chí tôn của chúng ta?

Thiên Viễn tiên nhân dừng một chút rồi nói tiếp:

Thiên Viễn tiên nhân mỉm cười:

Ánh mắt Tiêu Dương tràn đầy hận ý, hận không thể đuổi cùng giết tuyệt Thần Tiên Môn.

Nói xong, ánh mắt người của Kiếm tông liền toát ra thân sắc khiếp sợ.

Nghe xong, sắc mặt đám người Kiếm tông liền biến đổi.

Tiếng cười cuồng vọng của Phục Viễn tiên nhân như minh chứng cho sự thất bại của Kiếm tông.

Lúc này, Phục Viễn tiên nhân giống như trút được sự oán hận vừa nãy của mình.

Kỷ Ly tiên nhân nhìn chằm chằm Thiên Viễn tiên nhân, cũng không để ý đến lời nói của Phục Viễn tiên nhân, im lặng trong chốc lát rồi mở miệng:

Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, Phục Viễn tiên nhân không khỏi cười rộ lên:

Thống khoái, chờ mong của Thần Tiên Môn.

Lo lắng, bất an của Kiếm tông.

- Không sai. Ta có thể tạm thời khôi phục tự do cho hắn.

Kỷ Ly tiên nhân hít một hơi thật sâu, thần kiếm nhẹ nhàng giơ lên, sau đó cắm thẳng vào một ngọn núi.

- Không.

Vũ Sơ Dung lo lắng kêu lên:

- Kỷ đại ca, huynh đừng tin tưởng ông ta. Cho dù huynh tự phế đan điền, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Dương đâu.

Kỷ Ly tiên nhân nhìn Vũ Sơ Dung, cười khổ lắc đầu:

- Chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn nào khác?

Nghe vậy, ý cười trên gương mặt đám Phục Viễn tiên nhân lại càng đậm, giống như tìm lại được cảm giác cao cao tại thượng của hộ long thế gia.

Kỷ Ly tiên nhân đứng cách đám người Thiên Viễn tiên nhân chừng năm mươi thước.

BịchI

Thế không thể đỡ.

Dị biến xuất hiện, Phục Viễn tiên nhân vốn đang nhe răng cười chờ đợi Kỷ Ly tiên nhân tự phế đan điền, không nghĩ đến dị biến lại phát sinh đột ngột như vậy, đầu óc không kịp phản ứng, kiếm phong của Kỷ Ly tiên nhân đã đến. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Phục Viễn tiên nhân vội vàng vận khí ngăn cản, nhưng Kỷ Ly tiên nhân đã sớm chờ đợi phóng ra một kích này.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

- Bách niên sơ dung.

Si tình thần kiếm cắm trên vách núi phát ra tiếng ngâm khẽ, như lưu tinh xuất hiện trong lòng bàn tay Kỷ Ly tiên nhân. Kỷ Ly tiên nhân cầm kiếm, trực tiếp đâm về phía Phục Viễn tiên nhân.

- Tiêu tiên nhân.

Mọi người đều mở to mắt, trong lòng giật thót một cái.

Kỷ Ly tiên nhân mỉm cười quỷ dị nhìn Thiên Viễn tiên nhân.

Lực chú ý của Thiên Viễn tiên nhân đang tập trung trên người Kỷ Ly tiên nhân, lúc này không khỏi giật mình, khí tức trong khoảnh khắc phong tỏa Kỷ Ly tiên nhân.

Đột nhiên phía sau truyền đến cơn đau nhói. Một luông sức mạnh mênh mông xuất hiện.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên.

Kỷ Ly tiên nhân biến sắc, thân ảnh lóe lên.

Trên bầu trời xuất hiện một bàn tay màu vàng thật lớn.

Cũng không truy kích Thiên Viễn tiên nhân, mà trực tiếp đánh xuống cái chuông khổng lồ. Một tiếng nổ vang lên, chuông khổng lồ trong khoảnh khắc bị bàn tay màu vàng đánh nát.

Tiêu Dương lập tức khôi phục được tự do, thân ảnh như tia chớp lao về phía trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua bàn tay màu vàng, thần sắc vừa vui mừng lẫn sợ hãi:

Khi lòng bàn tay vừa chạm vào đan điền, Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên dừng lại.

Bàn tay Kỷ Ly tiên nhân mạnh mẽ vỗ xuống đan điền của mình.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Kỷ Ly tiên nhân.

Ánh mắt Thiên Viễn tiên nhân mang theo sự trêu tức nhìn Kỷ Ly tiên nhân. Lời hứa? Lời hứa đối với ông ta chỉ là cái rắm. Thiên Viễn tiên nhân âm thầm cười lạnh trong lòng. Đúng là ngu muội đến cực hạn.

Kỷ Ly tiên nhân trịnh trọng lên tiếng, sau đó chậm rãi giơ tay mình lên.

- Ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa.

Mũi nhọn thần kiếm trực tiếp xuyên thủng phòng ngự của Phục Viễn tiên nhân, để lại một vết kiếm thật sâu trên vai ông ta. Sau khi hét thảm một tiếng, được sự trợ giúp của Hành Viễn tiên nhân, hai người lui về bên cạnh Thiên Viễn tiên nhân, lúc này trên người Phục Viễn tiên nhân đã loang lổ vết máu, kiếm khí sắc bén đang tàn phá thân hình của ông ta, làm cho ông ta bị thương không nhẹ.

Sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi ròng ròng, ôm lấy vết thương, ánh mắt lộ ra thân sắc khó tin.

Biến hóa đến quá nhanh, khiến cho tất cả những người của Kiếm tông không kịp phản ứng.

Vẻ mặt Thiên Viễn tiên nhân trầm xuống, hoảng sợ nhìn bàn tay màu vàng thật lớn. Bàn tay này xuất hiện quá đột ngột, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của ông ta. Năng lượng ẩn chứa bên trong làm cho Thiên Viễn tiên nhân có cảm giác kiêng ky.

Bàn tay màu vàng hóa thành ánh sáng rồi biến mất. Một người xuất hiện, chính là Tiêu tiên nhân Tiêu Vân Phong.

Mọi người của Kiếm tông đều mở to mắt.

- Thì ra là Tiêu tiên nhân của Tiêu gia. - Đa tạ Tiêu tiên bối đã ra tay tương trợ.

Tiêu Dương cảm kích chắp tay với Tiêu tiên nhân.

- Tiêu Dương, từ khi nào mà anh trở nên khách sáo như vậy?

Một bộ quần áo màu tím xuất hiện. Tiêu Nhu Y mỉm cười bước ra. Đồng thời, xung quanh đều xuất hiện người mặc áo xanh, bao vây đám cường giả Thần Tiên Môn lại. Một khắc này, chính bản thân Tiêu Dương cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Trong số những người áo xanh này, có một vài khí tức tiên nhân tâng năm.

Đây mới chính là lực lượng chính thức của Tiêu gia?

Đội ngũ này tuyệt đối có thể kinh thế hãi tục.

Hôm nay ngang trời xuất thế, bao vây toàn bộ người của Thần Tiên Môn, trong khoảnh khắc khiến cho sắc mặt đám người Thiên Viễn tiên nhân kịch liệt biến đổi.

Nếu lực lượng này liên thủ với Kiếm tông, như vậy Thần Tiên Môn hôm nay sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

Còn đối mặt với nguy cơ diệt tông.

Khí tức phô thiên cái địa lao đến, khiến đám đệ tử Thần Tiên Môn vô cùng sợ hãi.

Thiên Viễn tiên nhân thở ra một hơi, nhìn thẳng Tiêu tiên nhân:

- Đạo hữu, Thần Tiên Môn ta và Tiêu gia cũng không thù không oán, không biết hôm nay vì cớ gì lại ra tay? Nếu các người chịu rời đi, ta dám cam đoan, Tiêu gia và hộ long thế gia sẽ là minh hữu đời đời.

Mọi người đều quay sang nhìn Tiêu tiên nhân.

Tiêu tiên nhân lạnh nhạt cười:

- Còn nếu chúng ta không chịu rời đi?

Ánh mắt Thiên Viễn tiên nhân lạnh lại:

- Ta khuyên các người nên hiểu rõ, hộ long thế gia hiện nay đã hợp làm một thể, kết minh lẫn nhau. Hôm nay ngươi đối phó với Thần Tiên Môn, chẳng lẽ ngươi không sợ Tiêu gia sẽ bị hộ long thế gia báo thù sao?

Uy hiếp nông đậm.

Giới tu hành Viêm Hoàng, không người nào là không sợ hộ long thế gia. Nếu hộ long thế gia thật sự kết minh lại, ai dám trêu chọc chứ?

Tiêu tiên nhân im lặng, khiến cho rất nhiều người của Kiếm tông đều căng thẳng trong lòng.

Nửa ngày sau, Tiêu tiên nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Viễn tiên nhân:

- Ta nói cho ngươi biết, Tiêu gia hôm nay đến là để báo thù.

Thiên Viễn tiên nhân chấn động, cau mày khó hiểu nhìn Tiêu tiên nhân.

Tiêu tiên nhân nhìn Thiên Viễn tiên nhân, sau đó xoay người quỳ xuống trước Tiêu Dương.

- Kiếm tôn nhất mạch, truyền nhân Dược Cốc Tiêu Vân Phong, suất chúng đệ tử trở vê Kiếm tông, xin ra mắt tông chủ chí tôn.

Lời nói chẳng khác nào sấm sét bên tai.

Chấn động bát phương.
Bình Luận (0)
Comment