Chương 1421: Mang ta bay
Chương 1421: Mang ta bayChương 1421: Mang ta bay
Sư phụ đại tiểu thư?
Tiêu Dương như nằm mộng, ánh mắt tập trung vào thân ảnh mặc trường bào thần bí màu đen.
Sư phụ thần bí của Quân Thiết Anh, Tiêu Dương thật ra vẫn muốn gặp một lần. Nhưng bây giờ đột nhiên nhảy ra một người tự xưng là sư phụ của Quân Thiết Anh, Tiêu Dương không thể không cảnh giác. Lúc này, người thần bí lên tiếng:
- Cả địa cầu sợ rằng chỉ có một mình cậu và ta biết được một bí mật, Quân Thiết Anh không phải là người tu hành bình thường, tụ khí đan điền để tu luyện.
Tiêu Dương giật mình.
Bí mật này, quả thật không có ai biết.
Hắn là người đầu tiên phát hiện, mà sư phụ của Quân Thiết Anh nhận cô làm đồ đệ, hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn giúp cô đột phá thành tiên nhân, như vậy người đó hiểu rõ tình huống của cô như lòng bàn tay.
Người này quả thật là sư phụ của Quân Thiết Anh.
- Không tệ, chính là kiêm tiên tâng hai, sức mạnh cơ thể thậm chí còn mạnh hơn.
Tiêu Dương từng nghe đại tiểu thư nói, sư phụ của cô tự xưng là Tổ thần.
Đầu tiên, hắc bào nhân quét qua người Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên đạo quang ác liệt.
- Vãn bối Tiêu Dương, xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Mạn Hồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Không gian chỗ vị trí Tiêu Dương nhất thời vặn vẹo, thân mang bao phủ hắn, giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện trước mặt hắc bào nhân hơn trăm thước.
- Tâm tư của tiểu tử cậu rất kín đáo. Lão phu Tổ thần.
Tiêu Dương trâm ngâm một chút rồi nói:
Tiêu Dương đang thăm dò hư thật thân phận người trước mắt.
Mạn Hồng vẫn để lại một tâm nhãn. Nếu hắc bào nhân phát động công kích với Tiêu Dương, cô cũng sẽ có đủ thời gian để ứng đối. Hắc bào nhân trước mắt mang đến cho cô khí tức áp bách, so với hai đại cường giả bên ngoài, tuyệt đối còn mạnh hơn.
- Mạn Hồng, hãy mang ta qua đó.
Tiêu Dương giống như có cảm giác bị nhìn thấu, rùng mình một cái, đứng cách trăm thước, chắp tay nói:
Tiêu Dương đã không còn bất cứ nghi vấn gì trong lòng.
Nửa ngày sau, liền tán thưởng:
Có thể hiểu rõ tình huống của Quân Thiết Anh, hơn nữa còn tự xưng là tổ thần, người này nhất định là sư phụ của Quân Thiết Anh.
Tâm tư của Tiêu Dương hoàn toàn không giấu diếm được người trước mắt, giọng nói vang vọng:
Tổ thần.
Có cường giả như vậy đứng về phía trận doanh của mình, thực lực sẽ tăng trên diện rộng.
- Cả địa cầu, thậm chí cả ba nghìn thế giới cũng không tìm ra người thứ hai thích hợp là người thừa kế của Tổ thần ta so với Quân Thiết Anh. Trên thực tế, lão phu hẳn phải cảm ơn cậu mới đúng.
Tiêu Dương biến sắc.
- Cảm ơn Tổ thần tiên bối đã tài bồi đại tiểu thư.
- Cậu, người thừa kế Long Thần kiêm kiếm tiên tối cường, Tiêu Dương.
Tiêu Dương cúi đầu thật sâu:
Tiêu Dương nói:
Tiêu Dương chấn động, không nghĩ đến Tổ thần tiền bối lại đề cao hắn như vậy.
Tổ Thân nhìn Tiêu Dương, nói chậm từng chữ.
Nghe xong, Tổ thần bật cười:
- Trên đời này, người có năng lực thay đổi càn khôn, thay đổi kết quả này cũng chỉ có một người.
- Là ai?
Tiêu Dương không thể chờ đợi được mà hỏi.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên. Dựa vào sự coi trọng của Tổ thần tiền bối đối với Quân Thiết Anh, sợ rằng đã coi cô là truyên nhân duy nhất của mình.
- Hẳn cậu đã cảm nhận được Ma Môn mấy năm gần đây âm thầm bồi dưỡng thế lực cường đại ở địa cầu. Đây còn là trong tình huống thần sứ Ma Môn vẫn chưa trở vê. Thực lực của Ma Môn ở địa cầu bất quá cũng chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Theo lý mà nói, giới tu hành ở địa câu muốn ngăn cản Ma Môn, tỷ lệ là bằng không.
Tổ thân dường như hiểu thấu tâm tư của Tiêu Dương, lãnh đạm nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá.
- Văn bối? Vãn bối mới là kiếm tiên tâng hai thôi mà?
- Đừng hạ thấp mình như thế. Cái mà cậu cần bây giờ là thời gian.
Tổ thần trâm giọng nói:
- Cậu đã có đủ điều kiện để tiếp nhận truyền thừa Long Thần, hiện tại chỉ còn thiếu phàm trần tẩy luyện. Sau khi kết thúc một tháng sống cuộc sống thế tục, cậu sẽ có được trạng thái tốt nhất để tiếp nhận truyền thừa Long Thần. Bao nhiêu năm rồi, đây chính là cơ duyên mà vô số cường giả mong muốn đạt được. Nếu cậu có thể kế thừa được truyền thừa Long Thần, cậu chính là đỉnh phong tồn tại giữa nhân gian.
Tiêu Dương ngừng hô hấp, ánh mắt hiện lên sự kiên định, sau đó chậm rãi gật đầu.
Suy nghĩ lại, lúc này đang có hai đại cường giả đang nhìn hắn chằm chằm bên ngoài, hắn làm gì còn cơ hội tiến vào giới thế tục, tiếp nhận phàm trần tẩy luyện?
- Cũng may mà ta lo lắng cho tình huống của Thiên Môn Sơn nên đến xem, nếu không cũng không biết cậu đang bị vây trong khốn cảnh.
Tổ thần nhìn thoáng qua Tiêu Dương:
- Cậu hoàn toàn không có lòng tham đối với một tuyệt thế thân binh như Côn Luân Thiên Cơ Kính, thật không hổ là người mà Long Thần đại nhân và Thái Bạch Kiếm Tiên chọn trúng.
- Tổ thần tiền bối, có phải chúng ta đã gặp mặt rồi hay không?
Tiêu Dương cẩn thận đánh giá Tổ thần, nửa ngày sau nghi hoặc hỏi: Một tiếng tiểu tử thúi này khiến cho Tiêu Dương cảm giác rất thân thiết.
- Cậu tưởng lão phu là thần thật sao? Hai người bên ngoài đều là kim tiên hậu kỳ, cảnh giới có thể nói là đỉnh phong. Lấy một địch hai, cho dù ta có toàn thân trở ra, căn bản cũng không mang theo cậu được, tiểu tử thúi.
Gương mặt Tổ thần co quắp lại:
Tiêu Dương nhìn Tổ thần.
Tiêu Dương cảm kích nói.
- Không nói nhảm nữa. Lần này ta đến chính là muốn dẫn cậu ra ngoài.
Tổ thần trầm giọng nói:
- Nhưng ta tạm thời chỉ có thể mang một người rời đi mà thôi.
Tiêu Dương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là vui sướng lẫn sợ hãi.
Trời ban niềm vui mà.
Trên thực tế, chỉ cần hắn rời đi, bất luận là Vũ Văn Thương hay là Tuyệt Trần đại tiên đều không tiếp tục tử thủ Thiên Môn Sơn nữa.
Nhưng đi như thế nào?
Chẳng lẽ Tổ thần tiền bối muốn dẫn hắn chém giết chạy ra ngoài?
- Đa tạ tiền bối tương trợ.
- Cậu đúng là không biết sống chết. Bên trong Côn Luân Thiên Cơ Kính phong ấn khí tức tà ma thượng cổ, há mấy tiểu tử như các cậu có thể chống lại. Ngay cả ta suýt nữa cũng bị nó cắn trả.
Tổ thần cũng không giấu diếm, nói thẳng;
- Ta đã nhờ một người thế tục giao lại cho cậu.
- Côn Luân Thiên Cơ Kính? Là tiên bối sao?
Tiêu Dương bật thết:
Tổ thần lập tức lắc đầu:
- Từ lúc lão phu nhận Quân Thiết Anh làm đồ đệ, lão phu chưa bao giờ xuất hiện.
Nói là như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Dương lại có cảm giác giống như đã quen biết từ lâu.
Một lát sau, hắn liền hỏi:
- Vậy tiên bối, chúng ta sẽ ra ngoài như thế nào?
- Chờ đợi thời cơ.
Tổ thần lãnh đạm nói:
- Lúc ta vào đã khiến cho bọn họ chú ý, bây giờ bọn họ đã nâng cao cảnh giác. Chờ khi bọn họ thả lỏng đề phòng, ta liền mang ngươi ra khỏi đây.
Mắt Tiêu Dương mở to.
Lúc này trong đầu không khỏi nhớ đến một câu nói.
- Võ học thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá nổi.
Tổ thân một lân nữa nhìn thấu tâm tư của Tiêu Dương. Tiêu Dương lắc đầu, trong đầu hắn đang quanh quẩn một ý niệm, ánh mắt mang theo sự khát vọng, sùng kính nói:
- Tổ thần tiền bối, hãy mang vãn bối bay ra đi.
Khóe miệng Tổ thần nhếch lên.
Ánh mắt Tiêu Dương không ức chế được sự hưng phấn.
Dưới mắt hai đại kim tiên hậu kỳ, trực tiếp thi triển tốc độ không ai bì kịp.
Cảnh tượng đó tuyệt đối "đẹp".
Lúc này, Tiêu Dương có thể khẳng định, phương diện xuất sắc nhất của Tổ thần tiền bối chính là tốc độ của ông.
Có thể mang theo hắn bỏ qua hai cường giả kim tiên hậu kỳ?
Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi hiện lên sự chờ mong.
Sau đó, Tiêu Dương quay lại hồ nước. Tiểu thần long còn đang tiêm tu. Trên người Ma Huyền đang nổi thân quang lờ mờ. Tiêu Dương liên đem chuyện của mình nói cho Tiêu Nhu Y nghe.
- Sư phụ của chị Thiết Anh?
Tiểu công chúa có chút kinh ngạc, sau đó vui mừng nói:
- Đó là chuyện tốt. Sau khi anh rời đi, chúng tôi sẽ được tự do. Nhưng, Thiên Môn thần trận thích hợp cho việc luyện đan, tôi sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa, sau đó trở lại Thượng cổ hồng hoang, phụ giúp sư phụ luyện thiên đan.
- Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, dặn dò vài câu rồi quay trở lại.
Tổ thần tiên bối một thân trường bào màu đen rộng thùng thình, khó có thể phân biệt được thân hình, gương mặt được che lại, chỉ chừa lại đôi mắt. Nhưng lúc này, cảm giác quen thuộc trong lòng Tiêu Dương càng lúc càng nhiều hơn.
- Ta chắc đã từng gặp qua Tổ thần tiền bối ở đâu rồi.
Tiêu Dương thâm nói một câu.
Tổ thần nhìn thấy Tiêu Dương đến, liền mở hai mắt, lãnh đạm nói:
- Chuẩn bị cho tốt đi.
Tiêu Dương thu liễm tinh thần, thở ra một hơi, trịnh trọng gật đầu.
Tổ thần nhìn thoáng qua hướng cửa vào Thiên Môn thần trận, nói:
- Chờ một chút.
Một câu "tùy thời có thể xuất phát" của Tiêu Dương đến bên miệng liên nuốt vào.
Tĩnh tâm chờ đợi.
Một đêm trôi qua, ánh bình minh xuất hiện.
Tổ thần đột nhiên mở mắt:
- ĐI.
Thân ảnh như điện, trong chớp mắt, Tiêu Dương chỉ cảm thấy hai chân của mình rời khỏi mặt đất, trong phút chốc như tia chớp lướt ra. Trong chớp mắt này, Tiêu Dương không ức chế được sự rúng động.
Tốc độ kinh thế hãi tục.
Tiêu Dương vẫn cho rằng tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, nhưng hiện tại Tổ thần tiền bối thi triển thân pháp, Tiêu Dương có cảm giác mình như con ốc sên bò theo.
Tốc độ siêu việt, phá không mà ra.
Chạy ra khỏi Thiên Môn thần trận, ngay lập tức chui ra khỏi thạch động Thiên Môn Sơn.
Bay thẳng lên trời.
Một khắc này, hai đại cường giả vừa mới có chút phân tâm.
Tổ thần bắt được cơ hội này, lập tức mang theo Tiêu Dương bay ra ngoài.
- Cuối cùng ta cũng được bay rồi.
Tiêu Dương nhịn không được, lên tiếng nói.
Tổ thần suýt chút nữa có tâm tư muốn thả tên này xuống.
Một tay ôm theo Tiêu Dương, như tia chớp lao đi.
Phía sau, khí tức hai đại cường giả bao trùm đến.
Chỉ một cái chớp mắt, bọn họ đã nhận ra một sự thật.
Tiêu Dương đã bị mang đi.
Tức giận, đồng thời thi triển tốc độ nhanh nhất phá không đuổi theo.