Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1428 - Chương 1435: Ngoài Tôi Ra, Ai Còn Có Tư Cách?

Chương 1435: Ngoài tôi ra, ai còn có tư cách? Chương 1435: Ngoài tôi ra, ai còn có tư cách?Chương 1435: Ngoài tôi ra, ai còn có tư cách?

Đôi mắt Tiêu Dương bình tĩnh như hồ nước phẳng lặng, liếc nhìn bên dưới, ánh mắt nhìn đến đâu, trong mắt không ít người bất giác nổi lên tia run rẩy đến đó, giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta vô cùng chấn động. Đặc biệt là thế lực Ma Môn đang ẩn trong đám đông lúc này giống như bị một mũi dao đâm vào tim, bất giác rùng mình.

- Không có lý do! Chúng ta ngay cả Đạo trưởng Trường Xuân còn không sợ, chẳng lẽ sợ một thằng ranh con thế này?

Một tiếng rít vang lên, chuẩn bị khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng mọi người, nhưng mà, vừa dứt lời, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng như rồng ngâm.

Ngân châm chói mắt, xé không lao đến.

Giống như điện quang đâm thẳng vào yết hầu người họ, cơ thể co giật vài cái rồi ngã xuống.

- Châm pháp này...

Có người hoảng sợ, chợt nhận ra, khó tin mở to miệng.

- Thiên hạ đệ nhất thần châm, Long Vũ Cửu Thiên?

Tiêu Dương nhìn ra, Hứa Tham Đồng không phải người Ma Môn. Sau khi trâm ngâm một lúc, thần kiếm trong tay Tiêu Dương bỗng nhiên bắn ra hàn quang mãnh liệt chói mắt, nhanh chóng lao xuống, rất nhanh, y phục trên người người đàn ông vừa mới ngã xuống kia lập tức bị chém rách. Vài người đứng gân đó vô thức né tránh kiếm ý, tản ra, sau khi kiếm quang biến mất, mới định thân nhìn sang, tiếng bàn luận xôn xao vang lên.

- Đây chính là ký hiệu ma đầu bảy sao của Ma Môn, là tồn tại của Ma chủng.

Chính là hộ pháp của Thiên Nam phái Hứa Tham Đồng!

Người trong Ma môn?

Chỉ trong chốc lát, một tiếng gâm vẫn vang lên.

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người xung quanh đều cảnh giác nhìn chằm chằm người bên cạnh mình.

Xôn xao một hồi, từng đôi mắt mang theo tia kiêng ky cùng cảnh giác nhìn Tiêu Dương. Chiêu thức giết người vô hình vô ảnh này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi. Trong đầu bọn họ bất giác hiện lên cảnh ban nãy, nếu như châm đó mà bắn về phía mình, mình có thể trốn thoát không?

Giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Dương vang lên, vang vọng bên tai của mọi người xung quanh.

- Tiêu Dương, mày ở vào thực lực cường đại của mình, lạm sát người vô tội sao?

Những đôi mắt mang theo chấn động mãnh liệt.

Dấu hiệu ma chủng!

- Chắc chắn phải tìm ra nội gián Ma Môn!

Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua. Lúc này, trong lòng Hứa Tham Đồng bất giác chấn động nhưng vẫn đứng thẳng lưng, không cúi đầu.

Đột nhiên, một tiếng xoẹt vang lên xé rách ngực áo.

- Muốn phân biệt thân phận Ma Môn rất dễ, hầu hết người trong Ma Môn đều có ký hiệu này. Một số kẻ không có ký hiệu này thì thực lực cũng thấp, căn bản không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với chúng ta. Giờ dưới Điên Phong Thai Thái Sơn, cho dù đều là người của một tông phái cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Ai có thể khẳng định người bên cạnh mình chắc chắn không phải nội gián của Ma Môn? Hơn nữa, nhiều chưởng môn đột nhiên mất tích như vậy, nếu không phải trong môn có nội gián, sao có thể để Ma Môn thuận lợi đắc thủ chứ?

Trong phe cánh Thiên Nam phái vẫn còn năm người đàn ông đang nhìn nhau, vẻ mặt bất giác lóe lên tia hoảng loạn. Chúng không thể ngờ rằng, thế cục lại tạm thời bị trấn áp vì Kiếm Tông ra tay, hơn nữa Tông chủ Kiếm Tông Tiêu Dương còn có thể lấy ra thông tin về ký hiệu chứng minh thân phận đệ tử Ma Môn. Điều này đối với những Ma Môn ẩn nấp trong đám đông mà nói, quả thực là một kịch biến.

Toàn trường chỉ còn lại hai loại người không dám hành động, một là phụ nữ, hai là nội gián!

- Liều mạng với chúng thôi!

Xoetl Xoetl Xoetl

Thần kiếm như cái bóng màu đen vẽ xuống, uống máu trở về.

Là Hứa Tham Đồng của phái Thiên Nam, ông ta đã dẫn đầu xé áo mình để làm gương, đôi mắt bắn ra sát khí ác liệt.

- Chúng ta sẽ không có hành động làm tổn thương phe mình, nhưng tuyệt đối cũng không thể bỏ qua cho tên ma đầu nào.

Đám năm đệ tử Thiên Nam phái Hợi Thâm ngã xuống vũng máu, mùi máu tanh lan tràn khắp bầu trời.

Tà Thần Ma Kiếm ra khỏi vỏ, mọi người chỉ cảm thấy như một cơn gió lạnh thổi qua mặt, bất giác giật mình, khế hít một hơi lạnh.

Nhiều đệ tử Thiên Nam phái đứng sau Hứa Tham Đồng đều xé rách quần áo của mình, để lộ vị trí trước ngực.

Cổ tay Hợi Thâm lật lên, lợi khí được gọi là Diệt Tiên Thần khí mang theo khí tức lạnh lẽo xuất hiện.

Trong lòng nhiều đệ tử bên cạnh Hợi Thâm ngay lập tức chấn động.

Vụt! Vụt! Vụt!

Còn về chuyện những người phụ nữ kia có phải là nội gián của Ma Môn hay không, Tiêu Dương cũng không tiện bắt nữ cũng phải cởi đồ.

Vẻ mặt người đàn ông tên Hợi Thâm kia biến đổi, yên lặng một lúc, bỗng nhiên rống lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn.

Ánh mắt Hứa Tham Đồng nhìn vào một người trong số đó, dường như nghĩ ra gì đó, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng.

- Hợi Thâm, sao cậu đứng bất động vậy?

Tiêu Dương cất cao giọng nhìn xung quanh, trâm giọng nói.

- Không có gì để nghi ngờ nữa, tôi có thể khẳng định, trên đỉnh Thái Sơn hện nay chắc chắn có không ít thế lực Ma Môn ẩn nấp. Nếu có thể, tôi hy vọng các tông môn còn lại có thể giống như Thiên Nam phái, chứng miinh bản thân!

- Đúng, phải chứng minh bản thân, tôi không thể ngờ bên cạnh mình từ lúc nào đã xuất hiện một con dao lạnh băng như vậy.

Có một đệ tử tông môn tự xé y phục của mình, vẻ mặt bi phẫn, mang theo chút thê lương.

Không ít tông môn liên tiếp hưởng ứng. Trong lúc nhất thời, không ít đệ tử thế lực Ma Môn đã hiện nguyên hình, không chết dưới tay đệ tử Kiếm Tông thì cũng chết dưới sự liên thủ của những người xung quanh. Trên đỉnh Thái Sơn, máu thành dòng từ từ chảy xuống.

Vẻ mặt không ít người trở nên trâm thấp, trong lòng nặng nề như bị đá đè.

Rất nhiều người đức cao vọng trọng, có rất nhiêu người mình vốn quen biết đã lâu, thậm chí có vài người còn là sư huynh sư tỷ tông môn, những người này, đều là người thân của mình. Không ngờ, bọn họ lại là thân phận Ma Môn ẩn nấp, hơn nữa, lúc bị vạch trần thân phận, bọn họ còn phát điên, giơ đồ đao trong tay lên không tiếc sát hại những huynh đệ sớm chiều sống chung.

Tàn sát vô tình lại tiếp tục, muốn ngăn cản trận bạo động này, trừ nói lý, lấy bạo chế bạo, vẫn còn một cách cực tốt.

Đạo trưởng Trường Xuân có lẽ cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng đệ tử đích truyền của lão bị ám toán, thương vong quá lớn, khí thế của Võ Đang đang yếu đi. Đúng lúc này, Kiếm Tông hoành không xuất thế, trấn áp cục diện, điều này khiến cho sắc mặt Đạo trưởng Trường Xuân chẳng sáng sủa gì. Lão vốn bài xích Kiếm Tông ra khỏi chuyện này, không ngờ, lúc này lại để cho Kiếm Tông chiếm hết danh tiếng.

- Nói không chừng trong lúc Võ Đang đánh nhau sống chết với các thế lực khác đến mức lưỡng bại câu thương, phương trượng Khô Mộc sẽ hồi phục, sau đó trấn áp cục diện, cuối cùng thuận thế ngồi lên vị trí minh chủ Phạt Ma minh.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía xa, khóe miệng nở nụ cười.

- Chẳng lẽ ông không cảm thấy phương trượng Khô Mộc "bị thương" kịp thời quá à? Thực lực của lão có lẽ ông hiểu hơn tôi, sao có thể vô thanh vô tức để Ma Môn đánh lén trọng thương trong một thời gian ngắn vậy? Những trò mèo trong đó, ông nghĩ là biết ngay thôi.

Tiêu Dương nhẹ nhàng nói. Khuôn mặt đạo trưởng Trường Xuân không khỏi co giật thêm lần nữa, Tiêu Dương tiện đà nói.

- Ông đúng là ngu ngốc đến đáng thương.

- Phương trượng Khô Mộc bị đánh lén, bị thương rồi.

Vẻ mặt Đạo trưởng Trường Xuân lập tức xanh mét, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Cậu có biết thân phận của phương trượng Khô Mộc không? Đường đường là cao tăng Thiếu Lâm, há có phải là người để cậu tùy ý vũ nhục sao?

- Thứ nhất, tôi hiểu rõ Ma Môn là vì Kiếm Tông và Ma Môn đã có hai lần giao phong.

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt đáp lại.

- Chẳng lẽ mỗi một người tru sát tà ma, đều phải giống như ông, giơ cao lá cờ chính nghĩa, hô hào hàng yêu phục ma thì mới tính là tru sát tà ma sao? Đây chẳng qua chỉ là một biểu hiện dối trá thôi.

- Thứ hai, tôi có nói xấu phương trượng Khô Mộc hay không, không phải ông nói là được.

Tiêu Dương cười.

- Tôi muốn phương trượng Khô Mộc lập tức đứng dậy chỉ trích tôi.

Vẻ mặt đạo trưởng trường xuân biến đổi, trâm giọng nói.

- Cậu nói cái gì?

- Chả trách ông lại bị phương trượng Khô Mộc xoay vòng vòng!

Ánh mắt Tiêu Dương chậm rãi nhìn về phía Đạo trưởng Trường Xuân. Người này tuy không phải người của Ma Môn nhưng lòng dạ quá mức hẹp hòi. Loại người này khó làm nên chuyện lớn! Đạo trưởng Trường Xuân làm ra vẻ nghi hoặc vừa nở nụ cười âm hiểm, rõ ràng ý của lão là nghi ngờ giữa Kiếm Tông và Ma Môn có quan hệ gì đó không thể để lộ ra ngoài!

- Tôi cũng hơi tò mò, sao cậu lại rành về Ma Môn đến thế?

Sắc mặt Đạo trưởng Trường Xuân âm trâm, nhưng lúc này dĩ nhiên không phải là lúc lên tiếng. Có thể bắt được đệ tử Ma Môn, Đạo trưởng Trường Xuân cũng vô cùng vui mừng. Chỉ có điều, lão không muốn để Kiếm Tông độc chiếm phần công lao này, bởi vì lúc này trong đám đông đã vang lên tiếng bàn luận, Kiếm Tông mạnh hơn Võ Đang Thiếu Lâm lão.

Giống như sét đánh ầm xuống, đôi mắt Đạo trưởng Trường Xuân dù lộ vẻ khó tin nhưng trong đầu vẫn bất giác hiện lên những việc mà mình nghe thấy, cho dù là vô tình hay cố tình, thì những hình ảnh đó kết hợp lại với nhau, liền trở thành một sự thật kinh khủng!

- Không thể nào!

Đạo trưởng Trường Xuân thì thào mở miệng.

- Đây là một phần danh sách.

Tiêu Dương đưa một bản danh sách dày đặc chữ viết ra, đưa vào tay Đạo trưởng Trường Xuân. Đạo trưởng Trường Xuân cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt biến đổi kịch liệt!

Trong đầu như điên đảo!

Bản danh sách phương trượng Khô Mộc viết sao lại viết thêm bản nữa, hơn nữa sao lại rơi vào tay Tiêu Dương.

- Ban nãy tôi đã lấy được từ trên người cường giả Ma Môn đánh lén tôi.

Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ, trong đầu Đạo trưởng Trường Xuân giống như có sét giáng xuống.

Lão cùng phương trượng Khô Mộc đều mưu tính vị trí minh chủ Phạt Ma minh, không ngờ, mình lại bảo hổ lột da, thậm chí còn bị phương trượng Khô Mộc dắt mũi. Vẻ mặt Đạo trưởng Trường Xuân co rút mấy cái, nhớ đến những việc mình làm, những lời mình nói trước mặt phương trượng Khô Mộc, khuôn mặt nóng rực, nắm tay siết chặt lại.

Một lúc sau, Đạo trưởng Trường Xuân cố nén phức tạp trong lòng, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn vê phía Tiêu Dương, đột ngột kêu lên.

- Phương trượng Khô Mộc đến đây vì vị trí minh chủ Phạt Ma minh, nhưng hắn lại đầu phục Ma Môn! Giờ...

Đạo trưởng Trường Xuân nhấn mạnh từng chữ.

- Tôi biết, Kiếm Tông cậu, cũng đến vì vị trí minh chủ Phạt Ma minh.

- Minh chủ Phạt Ma minh?

Tiêu Dương cười lạnh, hời hợt khoát tay.

- Ngoài tôi ra, còn ai có tư cách?
Bình Luận (0)
Comment