Chương 1471: Địch nhân dần dân biến mất khỏi nhân gian (hạ)
Chương 1471: Địch nhân dần dân biến mất khỏi nhân gian (hạ)Chương 1471: Địch nhân dần dân biến mất khỏi nhân gian (hạ)
Thế không thể đỡ.
Cường giả Kiếm tông hình thành xu thế công kích ác liệt, bộc phát uy danh kinh thiên động địa, thế như chẻ trẻ, trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết chấn triệt bát phương, cả khu vực núi non tràn ngập máu tanh.
Đệ tử Công Tôn nhất mạch đã bị đánh cho đến choáng váng.
Lúc này, ánh mắt của bọn họ hiện lên sự mờ mịt. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra, đường đường đứng vị trí thứ ba trong các hộ long thế gia, được cả giới tu hành Viêm Hoàng tôn sùng, lại bị cường địch bắn tỉa như vậy. Từ lúc cuộc chiến bắt đầu, rất nhiêu đệ tử của Công Tôn nhất mạch đã không thèm để ý. Bọn họ cho rằng, Đạm Thai nhất mạch đã sớm suy sụp. Cho dù có phản kháng cũng không chịu nổi một kích.
Có Côn tông và Huyền Việt tông xuất hiện ngăn cản cục diện, bây giờ Kiếm tông lại đến, chiến cuộc có thể nói là hoàn toàn thay đổi.
Huyền Phong đầy trời tùy thời có thể phóng ra độc châm, xoay vòng trên đỉnh đầu mọi người, giống như một ma chú tử vong, khiến người ta phải kinh hãi không thôi. Vừa ứng phó với địch nhân phía trước, vừa phòng bị đánh lén trên đỉnh đầu.
Cục diện đang nghiêng vê một bên.
Tiêu Dương quan sát phía dưới, trong lòng không khỏi dâng lên sự sảng khoái.
Nhưng sau khi Tiêu Dương huy động cánh tay, trên bầu trời vẫn yên tĩnh, không hề phát sinh dị biến.
Trong lúc không ít người đang thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt, sát khí lạnh lẽo như phá tan thổ địa tràn đến.
Tiêu Dương vung tay, họa quyển tản ra từng trận thân mang.
Nếu có thêm một đám Huyền Phong kinh khủng đó xuất hiện, không thể nghi ngờ, họa lớn đã đến.
Tiêu Dương chậm chạp lắc đầu. Mặc dù trước mắt Công Tôn nhất mạch đang có dấu hiệu sắp bị đánh bại, nhưng Tiêu Dương lại cảm thấy không hài lòng. Hắn cảm giác Công Tôn nhất mạch bị đánh bại quá chậm.
Gai như châm, sắc nhọn không thể đỡ.
Cách đây không lâu, Thương tông trong mắt hắn vẫn là một đỉnh cao vắt ngang không thể vượt qua, khiến người ta không thể thở nổi. Bây giờ giơ tay nhấc chân, thậm chí không cần dùng hết toàn lực cũng có thể trấn trụ được Thương tông. Đương nhiên, trong đó cũng có công lao của Côn tông và Huyền Việt tông. Điều này đủ để nói rõ Kiếm tông đã cường đại hơn rồi.
Dưới mặt đất.
Thời gian chính là cơ hội.
- Quá chậm.
Mọi người đều âm thâm thở phào một hơi.
Lòng bàn chân chính là nơi phòng ngự yếu nhất.
Người của Công Tôn nhất mạch nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi biến sắc. Bởi vì cánh tay Tiêu Dương vừa mới vung lên, một đoàn Huyền Phong xuất hiện khiến người ta phải kinh hồn táng đảm, hoảng sợ thất sắc. Hắn giống như một ma pháp sư thần kỳ, giơ tay nhấc chân có thể diễn hóa các loại sắc thái khác nhau. Phụt!
Thế công như cuồng phong mưa to.
Không ai nghĩ đến, mặt đất đang bình thường lại xuất hiện sát khí, trực tiếp đâm thủng phòng ngự của bọn họ, máu tươi vẩy ra.
Khó lòng phòng bị.
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài. Đệ tử Công Tôn nhất mạch trợn mắt như muốn nứt ra, thân sắc kinh hãi, liều mạng chạy về phía sau.
Cây cối trên ngọn núi bị bẻ gẫy, đất đá sụp đổ bắn ra bốn phía, từng đạo thân ảnh ầm ầm ngã xuống, hoặc bị một kiếm xuyên tim, hoặc bị loạn côn đập chết, hình ảnh kích thích cường giả đang chiến đấu trên cao.
Vương giả dưới mặt đất.
Công Tôn Chánh Kỳ nghiến răng, ánh mắt không thể ức chế được sự phẫn nộ.
Hung thú Ly Lực.
Rõ ràng Đạm Thai nhất mạch đã xuống dốc, bọn họ muốn diệt trừ cũng chỉ là chuyện nhấc tay nhấc chân mà thôi. Nhưng bây giờ, Đạm Thai nhất mạch lại có rất nhiều cường giả trợ trận như thế.
Tại sao địch nhân lại lớn mạnh một cách nhanh chóng như thế?
Đường đường là Công Tôn nhất mạch của Kiếm tông, lại nhận lấy một kết quả như vậy.
Tiêu Dương phất tay, hung thú Ly Lực liên tiềm nhập mặt đất. Mọi người căn bản không ai chú ý đến, tưởng rằng lần này họa quyển của Tiêu Dương không mang đến uy hiếp trí mạng nào, lại không biết nó ẩn chứa sát khí hung tàn như vậy.
Bang bang.
Cánh tay Công Tôn Chánh Kỳ chấn động, trên người tràn ngập khí tức cường đại, thương ảnh trải rộng đầy trời, bao phủ tâm mắt Tiểu Nghệ Tiểu Phàm. Lúc này, Công Tôn Chánh Kỳ nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, gương mặt trầm thấp vô cùng, ánh mắt không tự chủ được hiện lên sự bi thương. Từ cục diện này mà xem, Công Tôn nhất mạch của Thương tông bị suy sụp đã thành cái kết đã định.
Không cam lòng.
Bầu trời, dưới đất, hai hướng giáp công.
Binh bại như núi ngã.
Công Tôn nhất mạch đã hoàn toàn bị đánh bại.
Huống chi, trước mắt còn có công kích phô thiên cái địa của cường giả Kiếm tông.
Công Tôn Chánh Kỳ điên cuồng huy động thần thương, giống như muốn đâm phá hết thảy.
Ông thà tin rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
- Phá cho ta.
Một trận cuồng phong trực tiếp quét ngang, thương ý bao phủ.
Tiểu Nghệ Tiểu Phàm tâm ý tương thông, động tác theo nhịp, tay cầm thần xích tản ra ánh sáng chói mắt, âm ầm ngăn cản thế công của Công Tôn Chánh Kỳ. Nhất thời không có dấu hiệu bị đánh bại. Nói vê thực lực, hai người có sự chênh lệch tuyệt đối với Công Tôn Chánh Kỳ. Nhưng sau khi liên thủ, thông qua bí pháp đặc biệt, đem sức mạnh tập trung lại, có thể bộc phát sức mạnh kim tiên hậu kỳ. Nhưng cho dù vậy, thực lực của Công Tôn Chánh Kỳ vẫn cao hơn hai người. Tuy nhiên, Công Tôn Chánh Kỳ đang bị vây trong trạng thái tức giận, lại còn phải lưu tâm đến tình hình chiến đấu của Công Tôn nhất mạch bên dưới, không thể tập trung chiến đấu, rất khó bộc phát được một trăm phần trăm thực lực. Ngược lại, nhiệm vụ chủ yếu của Tiểu Nghệ Tiểu Phàm là cuốn lấy Công Tôn Chánh Kỳ, duy trì được tâm cảnh bình thường, ngược lại càng đánh càng hăng.
Từ khí thế mà xem, dần dần bày ra dấu hiệu muốn áp chế Công Tôn Chánh Kỳ.
Ở một bên khác, Tiêu tiên nhân đang thể hiện sức mạnh kinh người.
Công Tôn Vô Lệ là cường giả mạnh nhất của Công Tôn nhất mạch. Thực lực của ông ta, gần trăm năm qua chưa từng gặp địch thủ. Bây giờ lại bị Tiêu tiên nhân gắt gao chặn lại. Gương mặt Công Tôn Vô Lệ hiện lên sự kiêng ky, vừa giao thủ, vừa nhìn chằm chằm Tiêu tiên nhân. Đối với ông ta mà nói, Tiêu tiên nhân là một người xa lạ.
Ông ta không tin, một người mà ngay cả cái tên cũng không biết, lại có thể ngăn cản được đệ nhất cường giả Thương tông.
Đủ một ngàn thanh.
Lăng không mà đứng, thu hồi họa quyển. Huyền Phong và Ly Lực đã hoàn thành nhiệm vụ, trong chớp mắt liên biến mất trong thiên địa. Đám đệ tử Công Tôn nhất mạch còn sót lại không kịp thở, trên đỉnh đầu đã xuất hiện Thiên Hoàng thần kiếm.
- Thiên hoàng.
Tại những chỗ khác, những tiên nhân cao giai của Kiếm tông lại càng tấn công mạnh hơn. Dưới kim tiên, bọn họ dường như không có địch thủ. Một luông công kích như sóng triều vọt đến, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Huyền Phong đầy trời phóng ra công kích độc châm, như mưa to rơi xuống. Trong khoảnh khắc, đội ngũ Công Tôn nhất mạch đang thụt lùi lại càng thêm hỗn loạn, phối hợp với công kích của hung thú Ly Lực, thế như chẻ tre.
Thấy vậy, Tiêu Dương càng không lãng phí cơ hội, trực tiếp phát động công kích cuối cùng.
Địa vị được tôn sùng trong Công Tôn nhất mạch.
Công Tôn Vô Lệ nhìn ra được, Thương tông không biết khi nào sẽ có lại một viên Bổ Thiên Thạch.
Đây chính là một dấu hiệu nguy hiểm không ai biết.
Tuy Tiêu tiên nhân mạnh, nhưng há có thể biết được suy nghĩ trong lòng Công Tôn Vô Lệ.
Về phần tổng bộ của Tam Xích Giáo, bao gồm cả Tiêu Dương, giới tu hành không ai biết.
Chưởng ấn màu vàng đè xuống, mặc dù Tiêu tiên nhân không biết suy nghĩ trong lòng Công Tôn Vô Lệ, nhưng có thể nắm bắt được sự phân tâm của ông ta.
Còn chưa kịp chuẩn bị, chưởng phong ác liệt đã lao đến. Ánh mắt Công Tôn Vô Lệ đột nhiên chấn động, vội vàng lui vê phía sau. Hơn nữa còn huy động thần thương ngăn cản. Một thanh âm phá không vang lên, thân hình Công Tôn Vô Lệ bị đẩy lui một khoảng cách, khóe miệng tràn ra một vết máu.
Bại cục đã định.
- Giết.
Công Tôn Nguyên Dạ là người thừa kế của Công Tôn Vô Lệ.
Trong lòng Công Tôn Vô Lệ trâm xuống, đồng thời không khỏi cảm thấy may mắn. Cũng may hai ngày trước Nguyên Dạ đã mang Bổ Thiên Thạch rời khỏi tông môn, chạy đến tổng bộ Tam Xích Giáo. Nếu không, cho dù y ở đây, chỉ sợ cũng không đỡ nổi công kích của địch nhân.
- Tên cường giả này, ngoại trừ Đao tông, sợ rằng sẽ là vô địch trong các hộ long thế gia.
Hô hấp Công Tôn Vô Lệ có chút nặng nề, ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu tiên nhân vẫn khí định thần nhàn, trong lòng càng hoảng sợ hơn.
Hai vai giống như có cự thạch đè xuống, càng lúc càng nặng.
Phòng ngự của Tiêu tiên nhân giống như một ngọn núi khổng lồ, không có bất kỳ một sơ hở nào, mặc cho Công Tôn Vô Lệ dùng hết toàn lực cũng không làm gì được, ngược lại khí thế của Tiêu tiên nhân lại thêm khiến ông ta cảm thấy áp lực.
Phá không mà đứng, phát ra uy thế kinh thiên.
Tiêu Dương nhắm mắt, tình hình chiến đấu bên dưới hiện lên trong đầu của hắn, thậm chí còn rõ ràng hơn hắn dùng mắt mà nhìn.
Đắm chìm trong tâm cảnh.
Lúc này, Tiêu Dương cảm giác Thiên Hoàng thần kiếm giống như được nắm trực tiếp trong tay, không có bất kỳ cảm giác cố hết sức.
Kiếm ý tràn ngập bâu trời.
Thiên Hoàng thần kiếm thỉnh thoảng phát ra kiếm khí vô cùng dày đặc.
Không khí như muốn đọng lại.
Không ít người bên dưới đều ngẩng đầu lên. Sắc mặt đệ tử Công Tôn nhất mạch thì hoảng sợ. Bọn họ cảm thấy, thần kiếm xoay quanh trên đầu thậm chí còn kinh khủng hơn công kích của hai loài mãnh thú thượng cổ vừa nãy.
Không tự chủ được mà lạnh run.
Nội tâm lạnh như băng, thậm chí quên mất phải chống cự như thế nào.
- Thiên kiếm tề phi.
Thanh âm giống như Thần minh truyền xuống.
Cánh tay Tiêu Dương vung lên, hai mắt mở ra, xẹt qua một luông hàn mang.
Bầu trời giống như xuất hiện một cơn mưa sao băng.