Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1466 - Chương 1473: Chí Tôn Thương Tông

Chương 1473: Chí tôn Thương tông Chương 1473: Chí tôn Thương tôngChương 1473: Chí tôn Thương tông

Đệ nhất cường giả của Công Tôn nhất mạch đã bị thua, trận chiến này không cần nói cũng biết kết quả.

Tiêu Dương mỉm cười. Trải qua nhiều cuộc đại chiến, trận chiến trước mắt, có thể nói là thắng nhẹ nhàng nhất.

Cả một quá trình, cơ hồ đều chỉ là giơ tay nhấc chân mà hoàn thành.

Kẻ địch dần dần phi hôi yên diệt.

Ngoại trừ triệu hôi Huyên Phong và Ly Lực, Tiêu Dương cũng chém ra một chiêu Thiên kiếm tê phi. Trận chiến này đã sắp kết thúc.

Điều này nói rõ trong tay Tiêu Dương đã nắm một lực lượng cường thế kinh khủng.

Hộ long thế gia, cho dù mạnh như Thương tông, cũng khó mà địch nổi.

Hộ long thế gia đương thời, chỉ sợ cũng chỉ có Đao tông thần bí nhất mới có khả năng đánh với Kiếm tông một trận. Còn lại, nếu không liên thủ, Kiếm tông sẽ trực tiếp đè nát.

- Công Tôn Vô Lệ đã chết.

- Lão tặc Công Tôn Vô Lệ cũng có ngày hôm nay.

Cuối cùng, chưởng ấn màu vàng biến mất không thấy.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thương tông đều thừ người ra, sau đó hoàn toàn kích động.

Năng lượng bài sơn đảo hải bộc phát.

Bây giờ, chính mắt bọn họ nhìn thấy Công Tôn Vô Lệ sụp đổ.

Công Tôn Vô Lệ rơi xuống đất, nặng nề đập vào một vách tường, trong phút chốc loạn thạch bay lên, tản ra bốn phương tám hướng rồi rơi xuống vách núi.

- Chết tốt lắm, chết tốt lắm. Hahah...

Cả vách núi đều vỡ vụn. Một thoáng sau, chưởng ấn màu vàng mang theo khí tức sắc bén, lực trảm xuống, nham thạch biến thành bột phấn.

Nhưng chưởng ấn màu vàng lại không có chút dấu hiệu dừng lại, tiếp tục đè xuống. Chưởng ấn bao trùm trăm thước hướng về phía vách núi Công Tôn Vô Lệ đập vào.

Giọng nói như sấm sét chấn triệt màng tai mọi người.

Đây là thắng lợi mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Thân ảnh Tiêu tiên nhân thoáng một cái, gương mặt lạnh lùng nhìn "sườn núi" đằng trước, nửa ngày sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói:

Sôi trào, kích động, rơi lệ.

Rất nhiều người không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài, khóe mắt lóng lánh. Nhất là những tiền bối của Đạm Thai nhất mạch. Trăm năm qua, bọn họ vẫn luôn nhẫn nhịn, vì truyền thừa của Đạm Thai nhất mạch mà cố gắng sống. Công Tôn nhất mạch giống như một ngọn núi cao vắt ngang đỉnh đầu bọn họ, để thắt lưng của bọn họ càng khom càng thấp. Còn Công Tôn Vô Lệ, lại càng là nỗi kinh khủng không cách nào chiến thắng được.

Vui mừng đến phát khóc.

Thương tông. Đại cừu diệt tông trăm năm trước.

Trên bầu trời lóe lên hàn mang kinh người.

Năm đó Dược cốc, bởi vì ba phương thuốc thiên đan mà phải suy sụp, thoái ẩn giang hồ. Đây chính là một mối cừu hận trong lòng Dược cốc, hôm nay rốt cuộc cũng có thể xả ra.

- Không.

Không chỉ có Đạm Thai nhất mạch, ngay cả đệ tử đến từ Dược cốc cũng phấn chấn vô cùng.

Cuộc chiến trong khoảnh khắc bước sang giai đoạn gay cấn.

Âm.

Cổ họng phát ra một tiếng không cam lòng, thần thương Công Tôn Chánh Kỳ huy động, hai mắt bắn ra huyết sắc, ma khí trải rộng cả người, gào thét bạo phát. Công kích cường thế không gì địch nổi điên cuồng phóng ra.

Về phần Kiếm tông, càng thêm không phải nhiều lời.

Công Tôn Vô Lệ chết làm cho Công Tôn Chánh Kỳ cũng không còn ham chiến, mấy lần muốn thoát khỏi Tiểu Nghệ Tiểu Phàm nhưng càng như vậy, công kích của Tiểu Nghệ Tiểu Phàm lại càng chiếm cứ chủ động, bộc phát sát chiêu mạnh nhất.

Hai đạo thần xích xông thẳng tận trời như hai cột sáng, rất nhanh dung hợp làm một.

Năng lượng mênh mông phô thiên cái địa lao đến. Vốn Công Tôn Chánh Kỳ đang bị phân tâm, rốt cuộc phải hoảng sợ.

Thần Tiên Môn.

- Song xích hợp bích.

Bước chân báo thù của Kiếm tông sẽ không vì kháng ma mà ngừng lại. Trái lại, quá trình đối kháng Ma môn cũng là quá trình báo thù các hộ long thế gia.

Kế tiếp sẽ còn nữa.

Bất luận là Công Tôn Chánh Kỳ, hay là Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, cũng không lui lại nửa bước.

Hai bên đều muốn tử chiến.

Thần thước và Thần xích va chạm vào nhau.

Công Tôn Chánh Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời khóe miệng Tiểu Nghệ cũng trào ra vết máu.

- Giết.

Hai mắt Công Tôn Chánh Kỳ đỏ bừng, miệng đầy máu tươi. Trong đầu ông ta chỉ còn lại một ý niệm, dù chết cũng phải bắt chúng chôn cùng.

Thần thương điên cuồng.

Từ xa, Tiêu Dương mở to mắt nhìn chằm chằm đẳng trước.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Thần xích như mũi kiếm xẹt qua.

- Đi tìm chết đi.

Tiểu Phàm xông lên trước, ánh mắt bắn ra sát khí ác liệt hơn, rống giận:

Một cơ hội tuyệt hảo, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm không muốn bỏ qua cơ hội như vậy, tâm ý tương thông, trong nháy mắt bộc phát công kích cường thế vô cùng, trực tiếp oanh kích Công Tôn Chánh Kỳ đến hộc máu.

Cơ hội.

Ánh mắt Tiểu Nghệ Tiểu Phàm bắn ra tinh mang.

Tiêu Dương nhìn thấy mà đau lòng, tuy vậy vẫn kiên trì không cho Tiêu tiên nhân ra tay.

Cuộc chiến Thần Ma đã lan đến địa cầu, thế lực Ma Môn giống như một cái động không đáy, sâu không lường được. Cục diện mà bọn họ phải gặp sau này còn khó khăn hơn nhiều. Tiêu Dương muốn để cho hai đứa có cơ hội vượt qua, chinh phục chính mình.

Hắn tin rằng, với nghị lực cứng cỏi của Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm, nhất định sẽ phá được thế cục trước mắt, giải quyết được Công Tôn Chánh Kỳ.

Bịch!

Cuộc chiến đến giờ phút này đã trở thành cuộc chiến với vũ khí lạnh. Song xích của Tiểu Nghệ Tiểu Phàm không thua kém Công Tôn Chánh Kỳ. Mặc dù cả hai đã bị thương, nhưng thương thế của Công Tôn Chánh Kỳ quá nặng, ông ta bây giờ chẳng khác nào một con sư tử bị thương, điên cuồng nổi bão. Mặc dù thanh thế rất lớn, nhưng lại càng làm cho vết thương tăng thêm. Chỉ cần ông ta điên cuồng như vậy, rất nhanh sẽ ngã xuống.

Tiểu Phàm Tiểu Nghệ vẫn tỉnh táo. Tao ngộ khi còn bé cùng với những lịch lãm đã giúp cho hai đứa có được tâm cảnh khác người bình thường. Gặp phải hoàn cảnh như vậy, mặc dù có chút bối rối, nhưng đã dân dần khống chế được cục diện, trật tự ứng phó với Công Tôn Chánh Kỳ.

Không chút hoang mang.

Công Tôn Chánh Kỳ không thể bắt được Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, khí thế dần dần yếu xuống. Sau khi tìm được một cơ hội, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm lập tức bộc phát thế công ác liệt, quang mang từ thần xích như cự sơn đè xuống, oanh kích thần thương của Công Tôn Chánh Kỳ.

Run rẩy một chút, thân thương rời khỏi tay Công Tôn Chánh Kỳ.

Một khắc này, khóe miệng Tiểu Phàm cũng tràn ra vết máu.

Âm.

- Đây là một cơ hội lịch lãm vô cùng tốt. Chỉ có dũng sĩ có kinh nghiệm mới có thể trở thành vương giả chính thức trên chiến trường.

Tiêu Dương do dự một chút rồi lắc đầu:

Tiêu tiên nhân đã đứng bên cạnh Tiêu Dương, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

- Có cần ra tay giúp hay không?

Hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Công Tôn Chánh Kỳ. Một tiếng nổ vang lên, thân hình Công Tôn Chánh Kỳ nổ tung.

Huyết vụ bay tứ phía.

Chết không toàn thây.

Lúc này, thần xích trong tay Tiểu Phàm quấn lấy thần thương, ánh mắt mở to, ngửa mặt lên trời gào thét:

- Phụ thân, con đã lấy lại công đạo cho người.

Xích Không Thần lưng đeo tội danh, bị Tam Xích Thần Minh Điện đuổi giết. Hết thảy đều là Ma Môn ban tặng.

Tiểu Nghệ Tiểu Phàm ở Thần Linh cảnh địa mười năm, đương nhiên hiểu rõ việc này.

Trong lòng bọn họ cũng nghẹn khuất một cổ oán khí, giờ khắc này đã được bộc phát.

Huyết vụ theo gió phiêu tán, Tiểu Phàm khóc, cắn chặt môi, nắm chặt nắm đấm.

- Em trai, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại cha ở Tam Xích Thần Minh Điện. Đó vốn là nhà của chúng ta.

Tiểu Nghệ bước đến bên cạnh Tiểu Phàm, Tiểu Phàm chậm rãi gật đầu, ánh mắt hiện lên sự kiên định.

Tiêu Dương bước đến trước mặt hai người, ánh mắt mang theo sự cổ vũ, mỉm cười nói:

- Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, làm tốt lắm.

Hai người cũng cười theo.

- Tin rằng Tiêu ca ca rất nhanh sẽ giết hết bọn chúng, cho Ma Môn một cú đánh thật mạnh, đoạt lại Tam Xích Thần Minh Điện.

Trên đầu ba thước có Thần Minh.

Đó phải là biểu tượng của thần thánh chứ không phải Ma Môn.

Tiểu Nghệ Tiểu Phàm đều gật đầu thật mạnh.

- Sư phụ, còn có con nữa.

Đạm Thai An Thiên không thể chờ đợi được mà hô to:

- Đối phó Ma Môn không thể nào thiếu Thương tông chúng ta được. Sư phụ, bắt đầu từ hôm nay, người chính là chí tôn của Thương tông.

Chí tôn Thương tông.

Nói xong, tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Tiêu Dương.

Hoàn toàn yên tính.

Tiêu Dương giật mình.

Ý của Đạm Thai An Thiên chính là để hắn tiếp quản Thương tông. Điều này có chút khác với kế hoạch ban đầu của Tiêu Dương. Bởi vì người thừa kế Thương tông phải là Đạm Thai An Thiên. Tiêu Dương không có khả năng tranh đoạt địa vị với đệ tử của mình. Nhưng hôm nay Đạm Thai An Thiên lại đưa ra thỉnh cầu này.

Lúc này, sau khi không ít đệ tử Thương tông thừ người ra, ánh mắt đã hiện lên sự chờ mong.

Trong giới tu hành bây giờ, chỉ có hắn mới có tư cách đánh một trận với Ma Môn.

Chí tôn Thương tông, hắn hoàn toàn có tư cách ngồi lên.

Bởi vì thần binh thông linh Kim thương đã nhận hắn làm chủ.

Bịch.

Lúc này, đám đệ tử Thương tông đều quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương:

- Cung nghênh chí tôn.

Thanh âm chấn triệt bầu trời.

Tiêu Dương ngẩn cả người.

Vù. Tam đại thái thượng Thương tông nhìn nhau, trao đổi một chút, sau đó bước đến trước mặt Tiêu Dương. Khom người: - Tiêu minh chủ, khẩn mời người làm Chí tôn của Thương tông ta.
Bình Luận (0)
Comment