Chương 150: Cảnh cũng đẹp mà máu cũng xinh
Chương 150: Cảnh cũng đẹp mà máu cũng xinhChương 150: Cảnh cũng đẹp mà máu cũng xinh
Chiếc xe bus từ từ lăn bánh. Tốc độ dần dần tăng lên, như mũi tên thẳng đến núi Thiên Mã.
Một đường đi thẳng.
Cảnh vật ven đường càng lúc càng lui về phía sau.
Khi lên xe, vị trí bên cạnh Quân Thiết Anh vốn thuộc vê Tiêu Dương đã bị Tô Tiểu San cướp lấy.
Vô lực phản kháng, Tiêu đại gia chỉ có thể ngồi một bên, sâu kín nhìn hai cô gái cười nói.
Thoạt nhìn giống như bạn học chứ không phải thầy trò.
- Tỷ muội song thù.
Tiêu Dương nhịn không được thì thâm một tiếng.
Tô Tiểu San quay sang nhìn Tiêu Dương:
- Anh nói cái gì?
- Không có gì.
Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn phía trước:
- Tôi đang xem tivi.
Bộ dạng rất nghiêm túc, quả thật là đang xem tivi.
Chỉ có điều màn hình tivi tối om, không hề có chút hình ảnh.
Đúng là đang "xem tivi.
Thấy thế, Quân Thiết Anh không khỏi hé miệng cười:
- Tô lão sư, tại sao Tiêu Dương lại sợ cô như vậy?
- Làm việc trái với lương tâm, đương nhiên là sợ rồi.
Tô Tiểu San nói.
- Làm việc trái với lương tâm?
Quân Thiết Anh hiếu kỳ.
Má Tô Tiểu San chợt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu:
- Không có gì. Đúng rồi...
Tô Tiểu San chuyển sang chuyện khác.
Chiếc xe vẫn vững vàng chạy về phía trước.
Tiêu Dương quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người lớp trưởng Dương Hoàn Nghi.
Trầm ngâm một hồi, trong đầu liền hiện lên một hình ảnh, Tiêu Dương liền đứng lên, vỗ xuống vai Dương Hoàn Nghị.
- Tiêu Dương?
Dương Hoàn Nghị quay mặt lại:
- Có việc gì sao? - Ừm.
Tiêu Dương gật đầu:
- Không ngại... chúng ta ra đằng sau tâm sự chứ?
Dưới ánh mắt kỳ quái của không ít người, hai người một trước một sau đi xuống hàng cuối của xe bus.
Không ai nhìn thấy Tiêu đại gia đi cùng với lớp trưởng của bọn họ bao giờ.
- Lần đến núi Thiên Mã này, tổng cộng có bao nhiêu người tham dự?
Tiêu Dương hỏi.
- Bốn mươi lăm người.
Tuy Dương Hoàn Nghị không biết tại sao Tiêu Dương lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời:
- Có một số bạn học bởi vì tình huống đặc biệt nên không đến được.
- Ừm.
Tiêu Dương nhìn thẳng Dương Hoàn Nghị, nghiêm nghị nói:
- Nếu như tôi nói sẽ gặp nguy hiểm trên núi Thiên Mã, cậu có tin không?
Dương Hoàn Nghị khẽ giật mình, ánh mắt quét qua người Tiêu Dương, thấp giọng nói:
- Tôi không rõ ý của anh.
Tiêu Dương lạnh lùng nói:
- Trên núi Thiên Mã, ước chừng đang có mấy chục sát thủ chờ đám sinh viên các cậu đến đấy.
Nghe xong, sắc mặt Dương Hoàn Nghị thay đổi, một lát sau liền cười khan:
- Tiêu Dương, chuyện cười này không mắc cười chút nào.
- Tôi biết nếu nói tin tức này ra, chẳng ai tin tôi.
Tiêu Dương khoát tay nói.
- Tại sao anh lại nói với tôi?
- Bởi vì cậu đáng tin cậy.
Tiêu Dương mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Dương Hoàn Nghị:
- Bởi vì cậu không phải người bình thường.
Lông mày Dương Hoàn Nghị lập tức cau lại, thân hình cũng cách Tiêu Dương thêm vài cm. Nhưng bàn tay Tiêu Dương giống như có một sức mạnh thân bí, khiến cho Dương Hoàn Nghị không thể động đậy.
- Đừng xúc động.
Tiêu Dương nhàn nhạt nói:
- Tôi vẫn cảm thấy trên người cậu có cái gì đó mà tôi không thể nhìn thấu. Tối hôm qua tôi nghĩ thông suốt rồi, là sức mạnh cổ quái. Hoạt động lên núi Thiên Mã ngày hôm nay, tôi cần sự hỗ trợ của cậu.
Dương Hoàn Nghị nhướng mày:
- Nếu biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta nên hủy bỏ hoạt động...
- Hủy bỏ chẳng phải sẽ khiến cho người khác mất hứng sao? Nói sau, bọn họ cũng không tin có sát thủ. Quan trọng hơn...
Tiêu Dương trầm giọng nói: - Sát thủ đã có thể đến một lần, có lẽ sẽ còn lần thứ hai. Cho nên, thừa dịp này, khiến cho toàn bộ bọn chúng...
Tiêu Dương làm ra động tác giết chóc.
- Nhưng tôi không thể để cho các bạn học của tôi mạo hiểm được.
Dương Hoàn Nghị lắc đầu.
- Không để cho bọn họ mạo hiểm đâu.
Trương Mông mỉm cười nói:
- Sau khi đến núi Thiên Mã, chúng ta sẽ đi đầu, giải quyết đám sát thủ, rồi mới để mọi người lên núi. Nhưng trước hết, cậu nên tìm cái cớ giữ chân bọn họ dưới chân núi.
- Chỉ bằng hai người chúng ta?
Tiêu Dương nhìn Dương Hoàn Nghị:
- Chẳng lẽ cậu không tin?
Lúc này, Dương Hoàn Nghị nhếch miệng cười:
- Đã như vậy, Tiêu Dương, tôi sẽ chơi một anh một trận.
- Tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, vì sao cậu lại làm một học sinh bình thường của Phục Đại?
- Tôi cũng tò mò, tại sao anh lại làm một bảo vệ bình thường của Phục Đại?
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.
Trên xe bus, không ít người liếc trộm hai người, ánh mắt không khỏi nghi hoặc.
Hai người vốn không hề xuất hiện cùng nhau, tại sao lại trò chuyện một cách vui vẻ như vậy?
Giữa trưa.
Chiếc xe đi được một khoảng thời gian, rốt cuộc cũng đã đến núi Thiên Mã.
Tiếng hoan hô như chim sẻ vang lên.
- Núi Thiên Mã nổi tiếng nhất chính là nó có sân đua xe chuẩn quốc tế. Đây chính là thánh địa trong lòng không ít tay đua của Minh Châu.
Một đám sinh viên mang theo túi xách của mình bước xuống, hít một hơi thật sâu luông không khí trong lành mà trong nội thành không cách nào có được.
- Các bạn.
Dương Hoàn Nghị mỉm cười:
- Hoạt động leo núi Thiên Mã của chúng ta sắp bắt đầu. Nhưng trước hết, chúng ta nên đến nhà hàng gần đây lấp đầy bao tử đã.
- Lớp trưởng, không phải chúng ta nấu cơm dã ngoại sao?
Dương Hoàn Nghị mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Dương.
- À, các bạn, các bạn có lòng tin với khả năng nấu cơm dã ngoại của mình không?
Tiêu Dương hỏi một câu, tất cả mọi người đều nhìn nhau.
- Nói sau, leo núi hao phí rất nhiều thể lực. Chúng ta vẫn nên lấp đầy cái bụng trước rồi hãy lên núi.
Sau khi nghe Tiêu Dương giải thích, mọi người cũng không còn dị nghị, một đám nhiệt tình kéo đến một quán ăn.
- Ô, lớp trưởng đâu rồi?
Khi bắt đầu ăn, có người phát hiện không thấy Dương Hoàn Nghị đâu.
- Tên tiểu tử Tiêu Dương kia cũng không biết biến đi đâu rồi.
Tô Tiểu San cau mày:
- Cô thấy hai người bọn họ lén lút trên xe, khẳng định sẽ không có chuyện tốt lành gì.
Quân Thiết Anh cười khẽ:
- Tô lão sư, chắc hắn bọn họ đang có việc, rất mau sẽ trở về thôi.
Đường núi uốn lượn, cách vách tường màu đen một trăm mét.
Vèo! Vèo!
Hai thân ảnh đồng thời ngừng lại.
- Khung cảnh thật xinh đẹp.
Tiêu Dương đứng trên một tảng đá lớn, mặc cho gió núi thổi qua, ánh mắt nhắm lại, cảm nhận một phen mới từ từ mở mắt ra, quay sang nhìn Dương Hoàn Nghị:
- Dương huynh, thực lực của cậu còn mạnh hơn tôi nghĩ đấy.
Ánh mắt Dương Hoàn Nghị mang theo sự kinh ngạc, nghe xong liền cười nói:
- Tôi cũng đang định nói như vậy.
Tiêu Dương nhún vai cười nhạt.
- Chúng ta đã cách đỉnh núi không xa, vậy sát thủ đâu?
Dương Hoàn Nghị cau mày.
- Đừng nóng vội, đợi lát nữa sẽ biết.
Tiêu Dương vừa mới nói xong, hai thân hình khôi ngô từ phía trước lao đến.
- Sao?
Đồng tử Dương Hoàn Nghị liền co rụt lại.
- Người một nhà.
Tiêu Dương tiến lên:
- Lý huynh, Chu huynh.
- Tiêu Dương.
Lý Bái Thiên bước nhanh đến, ánh mắt quét qua Dương Hoàn Nghị, sắc mặt khẽ biến:
- Người này chính là...
- Cùng loại người giống hai anh.
Tiêu Dương trả lời.
Song phương đồng thời liếc nhìn nhau.
- Hai vị huynh đài, sự việc điều tra như thế nào rồi?
Tiêu Dương chắp tay với hai người. Tối hôm qua, sau khi trải qua một phen suy nghĩ, Tiêu Dương vẫn quyết định đến thỉnh cầu Thiên Mã song hùng xuất thủ tương trợ. Vốn tưởng rằng sẽ phí một phen công phu, không nghĩ đến hai người lại sảng khoái đồng ý như vậy.
Đã có hai người sinh sống ở núi Thiên Mã ba năm tương trợ, tối hôm qua Tiêu Dương mới an tâm mà trở vê trường.
- Đám người này dám nháo sự ở núi Thiên Mã, quả thật là động thủ trên đầu thái tuế.
Chu Mạt hung ác nói:
- Tiêu Dương, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đám sát thủ này tổng cộng có sáu cứ điểm. Từng cứ điểm có mười mấy người. Tổng cộng là bảy mươi sáu người. Chỉ sợ đây là lực lượng của một tổ chức sát thủ.
- Sáu cứ điểm...
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên hàn quang:
- Trong bọn họ có người nào đặc biệt hay không?
Hai người đều giật mình, sau đó Lý Bái Thiên lên tiếng:
- Duy nhất khiến chúng tôi nhìn không thấu chính là gã thủ lĩnh. Còn lại đều là người bình thường, nhưng trong tay bọn họ có súng.
- Gã thủ lĩnh kia...
Chu Mạt suy nghĩ một chút rồi nhìn Tiêu Dương, nói:
- Khí tức khác với chúng tôi, nhưng lại giống cậu.
- Cổ võ giả?
- Chắc vậy.
Dương Hoàn Nghị lên tiếng:
- Dù sao, người có thuộc tính trên đời cũng không nhiều?
- Người có thuộc tính?
Ba người Tiêu Dương đều lên tiếng.
- Các người không biết sao?
Dương Hoàn Nghị nghi ngờ, nhìn anh em Lý Bái Thiên:
- Nếu như tôi nhìn không lầm, thuộc tính của hai người chính là Mộc.
- Còn cậu chính là Hỏa.
Tiêu Dương bật thốt.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy "ảo thuật" mà Dương Hoàn Nghị đã thực hiện. Nếu nói y có thể điều khiển lửa, như vậy sẽ dễ dàng giải thích hơn nhiều.
- Đúng.
Dương Hoàn Nghị nhìn thân sắc khát vọng học hỏi của ba người Tiêu Dương, trầm ngâm một lát liền nói:
- Về người có thuộc tính, sau này tôi sẽ nói với các người. Việc cấp bách trước mắt chính là giải quyết đám sát thủ. Mọi người ăn cơm sẽ không lâu đâu. Tôi sợ bọn họ sớm lên núi rồi.
- Được.
Tiêu Dương cũng không chần chừ, xoay người nhìn anh em Lý Bái Thiên: - Sáu cứ điểm của đối phương có cách nhau xa không?
- Khoảng chừng năm mét.
- Vậy thì chia thành hai đường.
Tiêu Dương nói:
- Chu huynh và tôi một tổ. Mỗi lần đến một cứ điểm, phải dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy nó, tận lực đừng để cứ điểm khác chú ý. Như vậy mới có lợi cho việc xơi tái từng cái.
- Nếu như bị người phát hiện thì sao?
Chu Mạt hỏi.
Tiêu Dương nhướng mày, ánh mắt lộ tinh mang:
- Vậy thì... đại khai sát giới.
Vèo! Vèo! Vèol
Thân ảnh rất nhanh lướt qua, trong chớp mắt đã biến mất trên con đường uốn lượn.
Gió núi nhẹ thổi qua, cảnh đẹp trên núi Thiên Mã nhẹ nhàng hiển thị tư thái ưu mỹ.
Cảnh quá đẹp.
- Chúng ta có cần chờ lớp trưởng không?
- Rốt cuộc là tên tiểu tử Tiêu Dương kia đi đâu rồi?
- Điện thoại của bọn họ cũng tắt luôn.
Dưới chân núi Thiên Mã, Tô Tiểu San mang theo đám sinh viên lo lắng đứng chờ.
- Tô lão sư, chi bằng chúng ta lên trước đi.
Có người đề nghị.
Tô Tiểu San nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh ngôi trên xe lăn, một lát sau liên lắc đầu:
- Chờ thêm chút nữa.
Phía trước là rừng cây rậm rạp. Tất cả mọi người đều không chú ý đến, bên trong rừng cây đang có hai ánh mắt nhìn chăm chú hết thảy bên ngoài, giống như một con dã thú đang mở to cái miệng, tùy thời nuốt sạch hết thảy.
Hưu.
Một vòng hàn quang lạnh như băng quét qua.
Phụt.
Huyết thủy văng ra.
Bịch.
Nương theo từng tiếng trâm đục, từng đạo thân ảnh đang còn cười cười nói nói, không có bất kỳ dấu hiệu nào liền ngã xuống.
Máu diễm lệ.
Sơn động bị nhuộm đỏ.
Vèo.
Một thân ảnh giống như u linh ngừng lại, tay câm một thanh chủy thủ hàn ngọc sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập lãnh ý. Vô thanh vô tức. Sau lưng, vẻ mặt Chu Mạt khiếp sợ, há to miệng, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt.