Chương 1535: Khúc nhạc tuyệt vời, sát kích tuyệt vời
Chương 1535: Khúc nhạc tuyệt vời, sát kích tuyệt vờiChương 1535: Khúc nhạc tuyệt vời, sát kích tuyệt vời
Ba nghìn khinh ky binh nhắm vào mười vạn đại quân.
Cũng giống như một đóa hoa dung nhập vào biển rộng, trong khoảnh khắc sẽ bị nuốt chửng không còn một mảnh.
Nhưng Xích Không Thần suất lĩnh ba nghìn ky binh, không một ai e ngại.
Ánh mắt tràn đầy chiến ý.
Chuyến đi này, thê bảo vệ tôn nghiêm của chư thần.
Ai quy định ba nghìn khinh ky binh thì không thể đánh mười vạn đại quân? Chỉ cân đạt được mục đích, hơn nữa giết được càng nhiều địch nhân, như vậy cũng đáng giá.
Vó ngựa không một tiếng động, lướt nhanh như điện.
Trong nháy mắt đã biến mất.
Chăm chú nín thở, thân ảnh ẩn núp trong đêm tối.
Xích Không Thần phất tay, khởi động thần trận ẩn nặc khí tức.
- Dừng.
- Ẩn.
Trong lòng âm thầm tính toán thời gian.
Lúc này, giống như trả lời cho nghi hoặc của mọi người, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng trống trận.
Thời gian từng phút một trôi qua.
Ba nghìn thiết ky, tất cả đều nghi hoặc nhìn Xích Không Thần. Không phải là quấy rối quân doanh Ma Môn sao? Tại sao lại cách ba mươi dặm liền dừng lại?
Một canh giờ lặng yên trôi qua.
Ánh mắt Linh Cưu tiên sinh nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút thay đổi. Không ai biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì.
Vù.
Không phải nói đánh lén sao?
Ba nghìn khinh ky binh đồng thời ngừng lại.
Tại sao đột nhiên lại nổi trống? Như vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết mình đã đến?
Đùng đùng.
Mọi người đều biến sắc.
Ngay tức khắc truyên đến tai Ma Môn.
Xích Lượng Thiên tin rằng, với sự kiêu ngạo của ma chủ, không có khả năng tự mình xuất chinh.
Ai nấy đều bận rộn, bên tai quanh quẩn tiếng trống trận.
Xích Không Thần biết sự lo lắng của mọi người, liền tự tin nói:
Quân đội tiên phong hạ trại nơi này có khoảng năm vạn người.
Nhất thời, tất cả đều nhìn Xích Không Thần. Vù.
- Mọi người trấn định, không được hoảng loạn.
Lúc này, Lôi Bình lăng không đứng chắp tay, thanh âm chấn triệt:
- Yên tâm đi, nơi này cách quân đội tiên phong của địch nhân ba mươi dặm, ta đã bày ra trận pháp ẩn nặc. Trừ phi ma chủ đích thân đến, nếu không, không ai phát hiện được chúng ta.
- Mau đi báo cáo.
- Chuẩn bị cho cuộc chiến.
Tướng lãnh quân tiên phong chính là Lôi Bình, truyên nhân Lôi Thần.
Tiếng trống này là nằm trong kế hoạch.
Thanh âm bén nhọn truyền khắp quân doanh tiên phong Ma Môn. Trong phút chốc, từng người bừng tỉnh trong giấc ngủ, nắm chặt binh khí, mặc lại khôi giáp, nhanh chóng tập hợp.
- Cẩn thận địch tập kích.
- Tiếng trống trận?
Mọi người nhanh chóng tập hợp, rất nhanh hình thành một đội quân cường đại.
Đột nhiên tiếng trống trận im bặt.
Bốn phương tám hướng đều yên tĩnh.
Tất cả đều ngừng động tác, mở to mắt nhìn nhau.
- Chuyện gì xảy ra?
- Tiếng trống đã biến mất?
- Hình như không có đại quân chư thần nào cả?
Mọi người đều nghi hoặc.
Lúc này, Lôi Bình đứng giữa không trung phóng ra ma thức, rất nhanh bao trùm phạm vi năm mươi dặm.
Nhưng trạm canh gác đằng trước lại không truyền đến tin tức nào.
Thần sắc chiến sĩ Ma Môn đều mờ nị[t.
- Là địch nhân đến hay là...
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Không tự chủ được mà xoay người chạy ra ngoài.
Tiết tấu gõ trống làm cho người ta có cảm giác như lạc vào một thế giới kỳ lạ.
- Truyền báo quân doanh phía sau, không phát hiện địch nhân xâm lấn.
Lôi Bình khoát tay nói:
- Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi.
Nói xong, các chiến sĩ đội quân tiên phong không khỏi xôn xao, sau đó tản ra, trong lòng thâm mắng chư thần.
Hết thảy đều trở lại yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, bỗng nhiên tiếng trống trận ầm ầm nổi lên.
Giống như thiết mã nhảy chôm chồm đến. Thanh âm chấn động mặt đất, chẳng khác nào trăm vạn đại quân đang gần ngay trước mắt.
Không ít binh lính Ma Môn vừa mới chìm vào giấc ngủ một lần nữa bừng tỉnh.
Nhìn các chiến sĩ bị đánh thức trong giấc ngủ bên dưới, Lôi Bình không tự chủ được mà cảm thấy tức giận, đưa mắt nhìn thoáng qua hồ Lạc Thần, trầm giọng nói:
Lôi Bình thâm mắng một tiếng, lập tức dò xét lại cục diện, rốt cuộc xác định đây chỉ là một trò đùa của chư thần.
- Thần Minh đáng chết.
Không một bóng người.
Thậm chí gió cũng không thèm nổi.
Lặng yên.
Lôi Bình lại xuất hiện, gương mặt trầm xuống, vung mạnh cánh tay.
- Thật là kỳ lạ, không hề có chư thần nào đến.
Lôi Bình nói lớn:
- Đây là quỷ kế Thần Minh đáng chết vận dụng, rõ ràng muốn chúng ta tự loạn trận cước, căng thẳng thân kinh, lãng phí tinh lực. Cứ như vậy đến sáng mai, chúng ta sẽ không phát huy được một trăm phần trăm lực chiến đấu.
Lôi Bình hung hăng nhìn phía trước, nghiến răng nói:
- Chư thần chẳng lẽ chỉ biết vận dụng thủ đoạn tỉ tiện này?
- Hừ, tối nay ta không cho ngươi thực hiện được điều này đâu.
Ánh mắt Lôi Bình ác liệt đảo qua, lên tiếng:
- Mọi người nghe đây, hãy trở vê trận doanh của mình. Thứ nhất, không nghe tiếng trống trận của trận doanh của chúng ta, trước hừng đông, tất cả mọi người đều không cần quan tâm đến chư thần. Thứ hai, chiến sĩ tiểu đội sáu nghe lệnh. Tối nay các ngươi phụ trách canh gác, mang theo trống trận. Một khi phát sinh sự việc khác thường, lập tức nổi trống.
Lôi Bình cẩn thận lựa chọn các chiến sĩ phụ trách canh gác.
Trong đại quân Ma Môn, một tiểu đội khoảng hai ngàn người.
Tiểu đội thứ sáu lĩnh mệnh rời đi, thân hình mặc khôi giáp, lạnh lùng nhìn về phía hồ Lạc Thần, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Nếu không phải vì quỷ kế của chư thần, tối nay bọn họ đã có thể nghỉ ngơi một chút. Nhiều ngày hành quân, các chiến sĩ đều cảm thấy uể oải.
Nhưng vì an toàn của phe cánh tiên phong, Lôi Bình đành phải an bài như vậy.
Lúc này, căn bản không có chư thần nào xuất hiện. Tiếng trống trận cũng biến mất không thấy.
Lôi Bình nhìn chăm chú về hướng hồ Lạc Thần. Tiểu đội thứ sáu đã an bài xong, các chiến sĩ khác đều trở về nghỉ ngơi. Sau đó, Lôi Bình cũng vung tay xoay người trở về lêu của mình.
Bốn phía khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nửa canh giờ trôi qua, tiếng trống trận thứ ba lại vang vọng.
Lúc này, rất nhiều chiến sĩ đều theo bản năng mà mở mắt, nhưng lập tức nhớ đến lời Lôi Bình nói, tất cả đều cười lạnh rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Bên ngoài đang có huynh đệ tuân tra, nếu có biến cố sẽ nổi trống. Mặc cho chư thần có muốn gõ trống như thế nào cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Tiếng trống trận xuyên qua quân doanh đội quân tiên phong của Ma Môn, truyền đến phía sau.
Tại một cung điện được trang hoàng rực rỡ, ma chủ cũng chú ý đến tiếng trống trận trong đêm này.
Rất nhanh có người báo cáo, đây chỉ là kế hoạch quấy nhiễu của chư thần.
- Thế lực chư thân lại đi làm chuyện vô vị như vậy sao?
Ma chủ cau mày, trâm giọng nói:
- Thông báo Lôi Bình chú ý đề phòng chư thần đánh lén.
- Rõ.
Người phụ trách truyền báo trở lại trận doanh tiên phong, truyền lời của ma chủ cho Lôi Bình.
- Ta biết rôi, ngươi trở về đi.
Lôi Bình khoát tay, khoanh chân ngồi trong quân doanh, ánh mắt tựa như một hầm băng.
- Chư thần, âm mưu, đánh lén?
Lôi Bình lẩm bẩm, khóe miệng nhẹ vểnh lên:
- Ta thách chúng cũng không có gan này. Huống chi, tướng sĩ của tiểu đội sáu cũng đã bố trí binh lính canh gác, kín không kẽ hở, canh gác tuần tra. Cho dù chư thần muốn đánh lén cũng vô dụng thôi.
Âm.
Một đêm này, tiếng trống trận của chư thần cứ cách một khoảng thời gian sẽ vang lên như vạn mã lao đến.
- Tiếng trống trận thứ bảy rồi.
Cách hơn ba mươi dặm, ba nghìn khinh ky binh kiên nhẫn không một tiếng động ẩn núp. Xích Không Thần thầm đếm trong lòng.
Chín tiếng trống trận.
Linh Cưu tiên sinh đã sớm dặn dò, sau khi chín tiếng trống trận vang lên, ba nghìn khinh ky binh sẽ xuất phát, dùng đao nhọn đâm vào tim địch nhân.
Kiên nhẫn chờ đợi.
Màn đêm càng lúc càng sâu.
Ba nghìn khinh ky binh nâng cao tinh thân cùng chờ đợi.
Âm.
Tiếng trống thứ tám vang lên.
Bên trong phe cánh Ma Môn, cơ hồ trắng đêm đều là tiếng trống trận. Lúc này thính giác của bọn họ đã tê tê. Các tướng sĩ Ma Môn đã sớm ngủ say, còn các tướng sĩ phụ trách tuần tra thì tụm năm tụm ba tán gẫu với nhau.
- Đây là lần thứ tám trống trận vang lên. Chư thần thật đúng là không chịu từ bỏ ý định, muốn quấy nhiễu suy nghĩ của đại quân chúng ta.
Một tướng sĩ cười lạnh:
- Đáng tiếc bọn họ tính sai rồi.
- Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, tiếng trống trận này đối với ta chẳng khác nào khúc nhạc tuyệt vời. Haha, ban đêm canh gác mà có nhạc giải sầu, đúng là không lo buồn.
Đám tướng sĩ không khỏi nở nụ cười.
Ánh mắt tràn ngập sự trêu tức.
Vị trí canh gác của bọn họ là bên cạnh một rừng cây, cách quân doanh đội quân tiên phong xa nhất, cười to như vậy cũng không lo làm phiên đến các tướng sĩ đang nghỉ ngơi.
Tiếng trống lại dừng lại.
Thời gian lại trôi qua từng phút một. Khi trời gân sáng, đột nhiên một mảnh hôn ám.
Đùng.
Tiếng trống trận thứ chín lại vang vọng.
- Xuất phát.
Một tiếng quát nhẹ, ba nghìn khinh ky binh nhanh như thiểm điện lướt đi.
Tốc độ như nước rút tiến vê phía phe cánh Ma Môn.
Như một cơn gió thổi qua.
Khoảng cách ba mươi dặm, đối với đội quân khinh ky binh Thần Minh mà nói chẳng đáng kể chút nào.
Huống hồ, tiếng trống trận lần này phá lệ vang dội.
Hoàn toàn che lấp thanh âm hành quân của ba nghìn khinh ky binh.
Bên cạnh rừng cây, đám tướng sĩ của tiểu đội thứ sáu vẫn còn đang nói cười rôm rả.
Bỗng nhiên, một thanh đao nhọn bay ra.
Vù.
Một đao cắt ngang cổ họng.
Thân ảnh ngã xuống, đảo mắt đã bị kéo vào trong rừng rậm.
Ám sát tuyệt vời.