Chương 156: Chào vị hôn phu, tôi là bạn trai của San San!
Chương 156: Chào vị hôn phu, tôi là bạn trai của San San!Chương 156: Chào vị hôn phu, tôi là bạn trai của San San!
Nóng bỏng!
Tiêu Dương ngồi xuống ghế phụ, trong đầu chỉ lóe lên cụm từ này.
Cô gái bên cạnh xõa mái tóc vàng nhạt ngang vai, đôi mắt như nước mùa thu, lông mi dài rung động, nụ cười khiến con tim kẻ khác đập lạc nhịp. Đôi mắt hồng mịn tỏa ra vẻ gợi cảm, trên cái cổ trắng nõn lại đeo một chiếc vòng pha lê càng làm tăng sức hút.
Chiếc áo màu đen, trước ngực là một đóa hoa tuyệt đẹp, giống như đang miêu tả sinh động cho bộ ngực sữa ở phía sau, cao vút vươn lên, càng thần bí lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác, gợi ra dục vọng không biết. Trong sáng như Tiêu Dương giờ phút này trong lòng cũng ngứa ngáy như bị mèo cào, giống như sắp không nén nổi ý đồ nổi lên trong nội tâm.
Váy xẻ tới tận đùi, lộ làn da trắng nõn.
Quần áo cũng không coi là lộ liêu nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ nóng bỏng.
- Thế nào, nhìn đủ chưa?
Tô Tiểu San dừng lại trước đèn đỏ, hai mắt lung linh như nước nhìn thoáng qua Tiêu Dương, đột nhiên tủm tỉm cười nói.
Tiêu Dương không khỏi giật mình.
Nửa ngày sau, hắn mới vô cùng cẩn thận nói:
- Cô Tô, muốn nói gì mời nói thẳng ra.
Tô Tiểu San khác thường như thế khiến dù sao Tiêu Dương vẫn cảm thấy có vài phần mùi vị của âm mưu, đơn giản trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Tô Tiểu San lườm hắn một cái, cười dài nói:
- Chẳng lẽ anh không thích hẹn hò với Tiểu tam sao?
Tiêu Dương rất muốn nói là thích nhưng lại quá không hiện thực rồi. Tiêu trạng nguyên lang tôi đây ngay cả vợ còn chưa có đó. Chẳng qua nhìn thân thể nóng bỏng bên cạnh, Tiêu Dương vội vàng dứt khoát ngậm miệng lại.
Đèn xanh bật lên, Tô Tiểu San nhấn ga, xe lướt đi rất nhanh...
- Tiêu Dương...
- Hả.
- Đêm nay tôi có xinh đẹp không?
Vẻ mặt Tiêu Dương đau khổ nói:
- Nếu tôi nói là xinh đẹp thì có phải cô sẽ hỏi "thế trước kia tôi không xinh đẹp sao?" Phải không?
- Có.
Tô Tiểu San nói không cần nghĩ ngợi.
Đây là bản tính của phụ nữ.
- Hẹn hò với anh đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp một chút. Tô Tiểu San lộ vẻ vui mừng rất tự nhiên giống như một cô gái nhỏ.
- Cô Tô...
Tiêu Dương thử dò xét:
- Hay để tôi bắt mạch cho cô nhé?
- Anh mới bị bệnh ấy.
Hiển nhiên Tô Tiểu San hiểu rõ ý của Tiêu Dương, lập tức quăng lại một câu. Chẳng qua một câu này dường như không phù hợp với khí chất mình muốn thể hiện đêm nay lắm, lập tức cười dài nói:
- Chúng ta đều có bệnh. Tục ngữ nói, nam nữ yêu nhau tha thiết đều có bệnh hết.
- Tại sao?
- Bởi vì mê mê hồ hồ mà.
Tiêu Dương suy tư một hồi:
- Sao tôi chưa nghe câu tục ngữ như vậy bao giờ...
- Trước kia anh đã yêu ai chưa?
- Chưa.
- Thế thì đúng rồi.
Đêm nay Tiêu Dương hoàn toàn bị logic quái dị của Tô Tiểu San đánh bại
Bên trong xe yên lặng trong chốc lát, rốt cục Tiêu Dương cũng không nhịn nổi nữa.
- Cô Tô, cô muốn tôi làm gì thì nói thẳng ra đi, có thể giúp nhất định tôi sẽ giúp.
Tiêu Dương nói rất thẳng thắn.
Két!
Tô Tiểu San dừng xe lại ven đường, mặt mỉm cười liếc Tiêu Dương:
- Anh xác định chứ?
Tiêu Dương ra vẻ thấy chết không sờn, gật đầu như bổ củi.
Chết rõ ràng còn hơn là sống đau khổ như vậy.
- Vậy thì anh nghe kỹ đây.
Mặt Tô Tiểu San lộ vài phần tươi cười thắng lợi, chậm rãi nói từng chữ một.
- Tôi muốn anh...
Tiêu Dương vội kéo cổ áo, có vẻ hơi xấu hổ nói:
- Muốn ở ngay chỗ này á?
- Phì! Nghe tôi nói xong đã.
Tô Tiểu San bực mình lườm Tiêu Dương.
- Tôi muốn anh... Làm Tiểu tam!
xrkkkc Xa Thủy Mã Long, ánh đèn nê ông sáng lóng lánh, các cao ốc liên tiếp tỏa sáng đủ màu, tạo thành phong thái mê người của viên minh châu Đông Phương này.
Dưới một tòa nhà có biểu hiệu nhấp nháy chữ tập đoàn Hắc Sơn!
Tòa nhà cao tầng hiện đại hai mươi mấy tầng, giờ phút này đèn đóm rực rỡ. Tại sân rộng trước tòa nhà cũng tập hợp không ít người, tiếp vui đùa âm ỹ vang lên không dứt.
Bên trong tòa nhà, đám người thuộc tập đoàn Hắc Sơn đang vội vàng chuẩn bị, đèn thang máy lần lượt chuyển giữa các tầng.
5...4... 3...
2...
1...
Cũng không dừng lại mà tiếp tục hạ xuống, cho tới tâng hầm số 3.
XoạchI
Cửa thang máy mở ra, ba người đàn ông mặc vest, đeo kính đem nghiêm nghị đi ra, thẳng qua một hành lang dài. Tiếng bước chân của họ không ngừng vang lên quanh quẩn. Cuối hành lang là một cánh cửa. Người đi trước tới trước cửa, bấm mật mã xong, sau đó bấm vân tay khẽ một cái...
- Xác nhận... Vân tay!
Cửa lớn mở ral
Một luồng ánh sáng chiếu thẳng tới.
Vẻ mặt ba người vẫn hờ hững như trước, quen thuộc đi tới.
Đây là một khu xưởng lớn phi thường, từng bóng người mặc đồ trắng đang bận rộn đi qua đi lại, giống như không nhìn thấy ba người này vào vậy.
Bọn họ đi tới trước cửa một căn phòng.
- Trương phó tổng.
Ba người khom người, vẻ mặt nghiêm túc và cung kính.
- Vào đi.
Rõ ràng giọng nói đó là của Trương Tiều lúc trước đứng cạnh Trịnh Thu.
Ba người đẩy cửa đi vào.
- Nói đi, người mua liên hệ lại thế nào?
Trương Tiều dựa ghế nói.
- Báo cáo Trương phó tổng.
Người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói:
- Tám phần hàng hóa lần này đều được người Tam Giác vàng dự định mua, phần còn lại là Nhật bản và Ý chia nhau.
- Giá cả thế nào?
- Tăng lên hai phần trăm so với đợt trước.
- Tốt!
Rốt cục mặt Trương Tiều cũng lộ chút vẻ vui mừng: - Xem ra hội trưởng nói đúng rồi. Chỉ cân hàng hóa không có vấn đề, căn bản không lo không có người mual
- Ra lệnh tăng tốc lên một chút, cần chuẩn bị hàng hóa xong trong ba ngày!
- Vâng! Thưa Trương phó tổng!
- Anh, còn có... Một chuyện nữa. Phòng thí nghiệm số 2 nghiên cứu thế nào rồi?
Trương Tiều hỏi.
Người đàn ông chần chừ một chút rồi nói:
- Đã tăng cường tiến hành, chẳng qua...
- Chẳng qua gì?
Trương Tiều nhướn mày.
- Vị tiến sĩ kia... Đêm nay xin phép ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng... Chúng ta không ngăn cản được gã.
- Hừi
Vẻ mặt Trương Tiều lộ vài phần tức giận, hít sâu vài hơi, sau đó mới nói:
- Hạng mục đó không có gã sẽ khó có thể hoàn thành được. Chỉ cần gã không quá đáng, không làm chậm tiến độ của hạng mục thì cứ cố gắng thỏa mãn gã đi.
- Vâng!
xkk+
- Cô Tô, đây là chỗ nào?
Vẻ mặt Tiêu Dương không quá tự nhiên nhìn cánh tay đang khoác tay mình kia.
Hắn vẫn chưa nhớ quên thân phận hiện giờ của mình...
Tiểu tam! Đúng! Không sai, chính là Tiểu tam!
Thật là trời đất xoay vần! Tiêu Dương thật sự không ngờ ban ngày mình vừa nói Tô Tiểu San là Tiểu tam, tới tối Tô Tiểu San lại bắt hắn làm Tiểu tam rồi.
- Đây là nhà y.
Vẻ mặt Tô Tiểu San có vẻ thay đổi không ngừng, cố gắng bình tĩnh tâm tình, liếc nhìn Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, anh nên nhớ thân phận của mình, đợi lát nữa... Đừng ... Đừng có để lộ tẩy đấy.
Tiêu Dương yên lặng nhìn thoáng qua Tô Tiểu San:
- Cô Tô, vẻ mặt của cô rất dễ bán đứng bản thân đấy.
Tô Tiểu San cố gắng gật đầu, nửa ngày sau gần như gật gãy cả cần cổ:
- Trời ạ! Sao chuyện này lại có thể xảy ra với bổn cô nương chứ! Không khoa học tí nào cải
- Khu khu...
Tiêu Dương chần chừ một chút, không khỏi cười cười:
- Cô Tô, thật ra... Có phải là tôi cũng nên chúc mừng cô không. Dù sao thì đó cũng là mối tình đầu của cô...
- Anh từng gặp mối tình đầu lúc ba tuổi của tôi sao? Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương kính nể gật đầu:
- Cô Tô làm tôi mở mang tâm mắt rồi.
- Anh...
Tô Tiểu San nổi giận bừng bừng, hận không thể túm tóc Tiêu Dương lên cho hắn một trận!
Chuyện tiếp theo rất đơn giản.
Kể lại phải từ hai mươi năm trước, Tô Tiểu San ba tuổi.
Lúc đó cô có bạn chơi cùng, cũng ba tuổi. Hai người là hàng xóm, lúc chơi qua chơi lại thì "thê non hẹn biển". Tô Tiểu San ôm con búp bê vải đóng vai mẹ, còn cậu bé ba tuổi nhà bên thì làm cha. Quan hệ hai nhà thời đó cũng rất tốt, thấy hai người "hợp ý" như thế liền hứa miệng với nhau, để cho hai đứa trẻ thành một đôi thật, suýt nữa là làm "giấy đính hôn" bằng giấy trắng mực đen luôn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, cậu bé kia khi Tô Tiểu San năm tuổi đã bị đưa đi, mãi vẫn không có tin tức gì.
Tô Tiểu San cũng chẳng thèm nhớ chuyện tình xưa này trong đầu.
Không ngờ là ngay vài ngày trước, hàng xóm biến mất... Lại trở về!
Không chỉ có vậy, bọn họ còn đề cập tới "hôn ước" lúc xưa. Đêm nay, mẹ nó, cậu bé ngày xưa còn mời cả nhà Tô Tiểu San tới nhà y chơi, chuẩn bị bàn bạc chuyện đám cưới của hai người...
Tô Tiểu San lại chẳng nghĩ ra kế nào, chỉ còn cách trực tiếp lật bài.
- Ba tuổi! Trẻ con ba tuổi thì biết cái gì?
Tô Tiểu San vừa đi vừa hận tới nghiến răng nghiến lợi:
- Hiện tại không ngờ lại lôi chuyện khi bổn cô nương mới ba tuổi hứa ra mà nói... Trẻ con ba tuổi, cho một cái kẹo thì muốn nó nói gì chả được!
- Cô Tô, không thể nói như vậy được.
Tiêu Dương nói rất chăm chú.
- Lúc tôi ba tuổi đã không nói linh tinh rồi, cũng không ai lấy kẹo dụ dỗ tôi...
Tô Tiểu San quả thật muốn đập chết luôn cái tên "Tiểu tam" này!
- Tóm lại là tôi mặc kệ.
Tô Tiểu San hít sâu một hơi:
- Tiêu Dương, tối nay anh phải hoàn toàn đánh tan hy vọng của kẻ này cho tôi, tôi sẽ quên hoàn toàn chuyện sáng nay đi.
- Chuyện gì?
Tiêu Dương mò tò hỏi, đột nhiên trái tim đập mạnh, vội vàng gật đầu, vẻ mặt trang trọng.
- Không thành vấn đề! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
- Đi thôi.
Tô Tiểu San kéo tay Tiêu Dương, đi vào khu nhà phía trước.
- Nhà cửa khu bên này trang trí xa hoa thật đấy. Tiêu Dương vừa đi vừa đánh giá, cảm thán nói:
- Cô Tô, thật sự cô không suy nghĩ lại được à? Người ở chỗ này không giàu thì sang, hơn nữa vị hôn phu kia của cô cũng là một tiến sĩ du học nước ngoài đấy...
- Câm miệng!
Tô Tiểu San trừng mắt.
- Không phải tiến sĩ sao?
Tiêu Dương nghi hoặc nói:
- Không phải vừa rồi cô còn nói cho tôi...
- Không phải vị hôn phu!
Tô Tiểu San nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời hận Tiêu Dương như thể không thể rèn giũa nổi:
- Anh phải luôn ghi nhớ thân phận đêm nay của anh! Hoàng Phi Ưng là tình địch của anh, làm sao anh lại còn gọi thẳng y là hôn phu của bổn cô nương được? Thế không phải là diệt uy phong của mình, nâng cao chí khí của kẻ khác à!
- À đúng rồi.
Tiêu Dương liên tục gật gù.
- San San...
Lúc này, một tiếng gọi mang bảy phần vui sướng, ba phần đắc ý như gió xuân truyền từ phía trước tới.
Một thanh niên mặc một bộ vest sang trọng, đeo đôi mắt kính nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, mặt mũi cũng coi như tử tế, trông khá thanh lịch đi tới, trong mắt nhìn chỉ có một mình Tô Tiểu San. Hai tay y cầm hoa tươi, đi tới trước mặt Tô Tiểu San, ánh mắt sáng lên, lộ vẻ yêu thích từ tận đáy lòng.
- San San, đêm nay em thật xinh đẹp giống như bó hoa này!
Tô Tiểu San không lên tiếng.
Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Tô Tiểu San một cái, cảm thấy thật khó hiểu. Trước đó không phải cô Tô đã nói, nếu mình trả lời là đêm nay cô thật đẹp thì cô sẽ hỏi ngay "trước kia tôi không đẹp sao?" Sao giờ hiện tại đúng kịch bản rồi lại không thấy lên tiếng?
Tiêu Dương không biết dù là đó bản tính của con gái nhưng bản tính đó cũng chỉ thể hiện ra trước mặt người mình thích mà thôi...
Thấy Tô Tiểu San không nói gì, cũng không đưa tay nhận hoa trong tay Hoàng Phi Ưng, Tiêu Dương biết lúc này mình lên ra trận rồi.
Vội vàng ho khan một tiếng, bước lên phía trước một bước, khuôn mặt mỉm cười, trước cặp mắt trừng lớn của Tô Tiểu San, hắn rất lễ độ nhận lấy bó hoa hồng tươi đẹp trong tay Hoàng Phi Ưng, hít sâu một hơi, khuôn mặt còn lộ vẻ say mê...
- Anh là ai?
Lúc này Hoàng Phi Ưng mới chú ý tới sự tồn tại của Tiêu Dương, không khỏi nhíu mày.
- Chắc anh là vị hôn phu của cô Tô đi.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Nhất thời trán Tô Tiểu San đầy gân xanh, trong lòng phút chốc đã hận tới nghiến răng nghiến lợi. Tiêu Dương này là tới phá đám hay tới chúc mừng đây? Nghe vậy, Hoàng Phi Ưng hơi ngẩn ra, sau đó khuôn mặt liền hiện vẻ tươi cười, vươn tay ra: - Đúng vậy đúng vậy, xin hỏi anh là...
Tiêu Dương cười ha hả, mặt mũi sáng láng bắt tay Hoàng Phi Ưng.
- Chào vị hôn phu, tôi là bạn trai của San San.