Chương 160: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
Chương 160: Tiếng đập cửa lúc nửa đêmChương 160: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
Gió âm giống như thổi xuyên qua tận xương cốt...
Nghe Tiêu Dương nói xong nửa câu trước, trái tim Hoàng Phi Ưng hơi yên, nhưng nửa câu sau suýt nữa khiến hồn vía gã bay lên trời!
Đồng tử gã trong phút chốc trợn tròn xoe, kinh hãi, sợ sệt...
Anh chỉ mới dẫm lên xương đầu người ta thôi...
Những lời này đánh sâu vào đầu não Hoàng Phi Ưng rất nhanh, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt như giấy. Truyện dân gian Tiêu Dương vừa mới kể kia còn văng vẳng trong đầu gã...
- Dẫm lên đầu hắn... Á áII
Hoàng Phi Ưng nhảy dựng lên, nước mắt đầm đìa, lệ rơi đây mặt, đồng thời hô to nhảy lớn:
- Mẹ ơi! Con còn chưa muốn chất...
Trong lúc nhảy lên gã xoay người trong nháy mắt, hai chân chạm đất, đồng thời lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ngược trở về theo đường tới, tốc độ cực nhanh, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
- Quả nhiên tiêm năng của con người là vô hạn mà.
Tiếng hét kinh hãi của Hoàng Phi Ưng từ bên tai đi xa rất nhanh, Tiêu Dương không nhịn được phải cảm thán:
- Không ngờ là ... Gã lại có thể chạy nhanh tới vậy...
Lúc này khóe miệng Tô Tiểu San không khỏi nở nụ cười:
- Tiêu Dương, không ngờ công phu chỉnh người khác của anh thật đúng là giỏi lắm. Đêm nay Hoàng Phi Ưng đã bị anh dọa sợ thật rồi, tôi nghĩ trong thời gian ngắn gã không có khả năng tới làm phiền tôi đâu... Thế giới rốt cục cũng yên tĩnh rồi.
Tô Tiểu San thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng rồi, Tiêu Dương, anh bắt hai người vệ sĩ kia rồi làm gì bọn họ rồi?
Tô Tiểu San tò mò hỏi.
- Vệ sĩ2
Ánh mắt Tiêu Dương lộ vài phần nghi hoặc.
- Tôi bắt vệ sĩ bao giờ chứ?
- Anh... Không làm?
Vẻ mặt Tô Tiểu San trong nháy mắt liên trắng bệch, cả người căng cứng, theo tiêm thức tới gân Tiêu Dương vài phần, giương mắt nhìn, thấy giờ phút này Tiêu Dương đang nén nhịn cười, lập tức hiểu ra, vung nắm tay đập lên cánh tay hắn mấy cái:
- Thằng ranh láo toét! Dám trên cô nương này à!
Tô Tiểu San đã hiểu rõ vừa rồi mình bị Tiêu Dương đùa cợt rồi.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Cô Tô, chỉ đùa một chút thôi, không ngờ cô cũng sợ thật.
Tiêu Dương xua tay: - Mấy vệ sĩ này ngủ yên trên xe rồi.
- Ai nói tôi sợ chứ.
Tô Tiểu San hừ một tiếng, chỉ là thân thể không tự chủ mà tới gần Tiêu Dương hơn.
Nơi này là bãi tha mà đường Bất Quy, nói không sợ là chuyện không có khả năng.
Tiêu Dương cười lắc đầu:
- Cô Tô, lúc này đã không còn sớm nữa, mục đích đêm nay của cô cũng đạt được rồi, không bằng chúng ta trở về đi.
- Trở về?
Tô Tiểu San nhìn thoáng qua phía trước, chần chờ một chút, khẽ cắn môi:
- Nếu đã tới rồi thì tôi muốn...
- Chỉ cần cô không sợ, tôi cũng không ngại lấy thân bồi quân tử đâu.
Hai tay Tô Tiểu San nắm lấy cánh tay Tiêu Dương, suy nghĩ một chút rồi gật đầu khẽ.
Tiếp tục đi về phía trước...
- Tiêu Dương, vừa rồi chuyện anh kể... Chẳng lẽ anh biết Hoàng Phi Ưng sẽ giẫm lên thứ gì sao?
- Khắp nơi bãi tha ma đều là hòn đá, xác suất giãm trúng rất cao, càng huống chi thân kinh Hoàng Phi Ưng căng thẳng như vậy, chỉ cần có chút động tĩnh là gã đều kinh hãi, chuyện kế tiếp là đương nhiên xảy ra rồi.
- Di tích cô nói ở ngay phía trước rồi.
Tiêu Dương cầm đèn pin quét về phía trước vài cái. Ở trước chân núi xuất hiện một cửa động tối đen như mực, xung quanh có không ít dấu vết của máy móc.
- Xem ra ban ngày nơi này đã bị dò xét hoàn toàn rồi.
Đôi mắt Tô Tiểu San tỏa ra vài phần thất vọng, trầm ngâm một lúc mới nhìn Tiêu Dương:
- Có muốn vào xem một chút không?
- Chỉ là ngắm cảnh thuần túy thôi.
Tiêu Dương lại chẳng quan tâm lắm.
Cửa động rất lớn nhưng có cầu thang được đục đẽo. Hai người Tiêu Dương và Tô Tiểu San có thể dễ dàng sóng vai đi xuống. Đi xuống cửa động, trước mắt là một nơi giống như hang núi, vô cùng trống trải, thậm chí ngay cả trên vách tường cũng hẳng có nửa điểm đồ vật gì.
- Xem ra không phải là di tích có giá trị gì...
Tô Tiểu San nhìn đã hoàn toàn hết hy vọng, chẳng qua khi nhìn về phía Tiêu Dương lại thấy hắn nhìn không chớp mắt vào vách tường phía trước...
Nhìn theo ánh mắt Tiêu Dương, Tô Tiểu San cũng không nhận ra thứ gì khác thường. Nửa ngày sau thấy ánh mắt Tiêu Dương vẫn chưa thu hồi, cô không nhịn được hỏi một tiếng:
- Tiêu Dương... Anh đang nhìn cái gì thế?
Tiêu Dương thu hồi tâm tình, ánh mắt lại chuyển lên vách tường, chiếu đèn pin tới.
- Cô xem. Dấu vết trên vách tường... Có giống vết kiếm không? - Vết kiếm?
Tô Tiểu San sửng sốt, nửa ngày sau mới lắc đầu:
- Tôi không biết...
- Câm đèn pin đi...
Tiêu Dương đưa đèn pin cho Tô Tiểu San xong liền khom người, không biết rút thanh dao găm ngọc ra từ chỗ nào, chậm rãi tiến đến, ánh mắt chăm chú nhìn vào vách tường phía trước, chắp tay đứng, tập trung toàn bộ tỉnh thần...
Chỉ chốc lát sau...
Bỗng nhiên dao gặp trong tay Tiêu Dương vẽ lại một dấu vết lờ mờ trên tường, di chuyển theo mấy vết, cổ tay chuyển động!
Vùi! Vùi! Vùi
Ánh sáng lạnh lóe lên, dường như hắn đang suy diễn kiếm chiêu quỷ dị vậy...
Phía sau, tâm mắt Tô Tiểu San từ từ tụ lại, ánh mắt chậm rãi từ khó hiểu trở thành kinh ngạc. Theo cánh tay Tiêu Dương vung lên, trên vách tường bất ngờ xuất hiện mấy chữ cổ...
- Thiên thu vạn đại?
Động tác Tiêu Dương cũng ngừng lại, nhìn không dời mắt khỏi bốn chữ cổ này.
- Thiên thu vạn đại!
Miệng Tiêu Dương đọc từng chữ, mắt hơi nheo lại, dường như muốn ghi khắc dấu vết và ý cảnh của bốn chữ này vào đầu. Đôi mắt sáng như sao trời của hắn từ từ tỏa ra thần thái khác thường.
- Thiên thu vạn đại... Thiên thu vạn đại...
Tô Tiểu San không nhịn được, tiến lên vài bước:
- Tiêu Dương, sao mấy chữ này lại hiện ra trên vách tường di tích? Là anh vừa khắc vào hay là...
Tiêu Dương tập trung lại, nhìn Tô Tiểu San cười:
- Cô Tô, đêm nay... À?
Vẻ mặt Tiêu Dương hơi thay đổi, lỗ tai như động đây một chút.
Hắn lập tức xoay người, dao găm trong tay vẽ rất nhanh lên vách tường...
Xoetl
Nhất thời một tâng cát đất rơi xuống, bốn chữ to Thiên thu vạn đại kia cũng biến mất không còn bóng dáng.
- Đi thôi!
Một tay Tiêu Dương nắm tay Tô Tiểu San, bóng người chạy rất nhanh ra cửa động, đồng thời cũng tắt đèn pin.
Vùi
Thân thể hắn giống như mũi tên rời dây cung, mang theo Tô Tiểu San đi tới trước một tấm bia mộ trên sườn núi, ngồm thụp xuống.
- Tiêu...
Tiêu Dương bịt miệng Tô Tiểu San, nói nhỏ bên tai cô. - Đừng lên tiếng!
Tô Tiểu San lập tức yên lặng ngay.
Vùi! Vùi Vùi
Mấy tiếng xé gió vang lên!
Tổng cộng có ba bóng người áo đen di động rất nhanh như linh hồ trong đêm, mà mục tiêu chính là phía di tích kia.
Và...
Ba bóng người tiến vào bên trong rất nhanh...
- Đi, rời khỏi nơi này trước đã.
Một tay Tiêu Dương ôm lấy Tô Tiểu San, thân hình nhẹ nhàng không tiếng động như sếu đêm, thả người nhảy lên, trong chớp mắt đã chạy về phía cuối con đường Bất Quy.
- Lái xe đii
Tiêu Dương quát khẽ một tiếng.
Tô Tiểu San khởi động xe rất nhanh, quay đầu lại, rời khỏi "đường không về".
Ngựa xe như nước!
Xe Mercedes-Benz màu đỏ đã về tới nội thành, từ từ chạy trên đường quốc lộ.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tiểu San vẫn chưa hiểu gì, không nhịn được hỏi.
- Ba người vừa rồi đi theo hướng ngược với đường Bất Quy, hẳn là không biết sự tồn tại của chúng ta.
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy ba người đó là ai?
- Tôi cũng không biết.
Tiêu Dương lắc đầu.
- Chẳng qua có thể khẳng định là không tiếp xúc với bọn họ, chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
- Bởi vì bốn chữ cổ kia sao?
Tiêu Dương trâm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu.
- Xem như là thế đi! Cô Tô, bốn chữ nọ liên quan tới một bí mật, cô ngàn vạn không được tiết lộ ra ngoài, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.
Mặc dù Tô Tiểu San vẫn đang khó hiểu nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng như vậy, câu hỏi ra tới mép rồi cũng không thể không nuốt xuống, gật đầu khẽ;
- Tôi biết rồi.
- Tôi hơi mệt rồi, cô tiễn tôi về thôi.
Tiêu Dương duỗi lưng một cái. Vung dao găm một hồi trong di tích kia hình như khiến hắn tốn không ít sức lực. Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, có vẻ chẳng biết phải nói gì.
Nam nữ hẹn hò, hẳn phải là nữ nói những lời này chứ. Sao tự dưng đến thằng nhãi này lại ngược lại vậy!
Nhấn mạnh ga, chiếc xe đi rất nhanh về phía Phục Đại...
- Được rồi, còn một việc.
Tiêu Dương nghiêng mặt nói:
- Phiên cô chuyển lời với bác Tô một câu, thực lực Bích Lân Đường không đơn giản như những gì họ thể hiện ra đâu. Nếu Thanh Diễm Xã có hành động gì với Bích Lân Dường thì tốt nhất nên báo trước cho tôi một tiếng.
Vẻ mặt Tô Tiểu San nghiêm lại, cắn môi, từ từ gật đầu.
Xe đi chậm lại trước cửa Phục Đại.
Trong nháy mắt khi Tiêu Dương đẩy cửa xe ra, một luồng không khí bỉ ổi ập tới!
Giương mắt nhìn lại, Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ đang ở trong phòng trực ban, dùng ánh mắt đầy ý đồ nhìn Tiêu Dương. Ánh mắt vốn còn mang chín phần ngây thơ của Tiểu Vũ không biết đã bị Lâm Tiểu Thảo ảnh hưởng mà trở nên biến chất từ lúc nào.
- Anh Tiêu...
Lúc Tiêu Dương đi tới, Lâm Tiểu Thảo lập tức nháy mắt cười:
- Mệt quá hả.
- Sao cậu lại biết?
- Làm sao tôi lại không biết!
Lâm Tiểu Thảo đưa mắt ra vẻ ngầm hiểu:
- Anh Tiêu, nghỉ ngơi quan trọng hơn. Tôi sẽ không quấy rây anh nữa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Dương rời đi, Lâm Tiểu Thảo lại lâm vào sùng bái...
Trở lại phòng ngủ cho bảo vệ đã là mười một giờ đêm.
Tiêu Dương tắm rửa một hồi cho thoải mái xong, ngó đầu ra thấy vẫn có không ít phòng còn sáng đèn, lập tức đẩy cửa ra.
- Cô bé này, đại gia đây vài ngày chưa phát uy thì tưởng tôi là con mèo bệnh sao?
Tiêu Dương trực tiếp đi tới, buông giọng nói:
- Mấy cô, tắt đèn tắt đèn, đến giờ lên giường rồi!
Tiếng nói oang oang của hắn vang lên khắp mấy gian phòng.
- Còn không tắt đèn... Ông đây sẽ tới tắt giúp đấy.
Tiêu Dương cười hắc hắc.
Tiếng nói vừa dứt, vốn có không ít phòng vừa tắt đèn lại sáng lên lần nữa, giống như có vô số giọng nói hấp dẫn đang dụ dỗ Tiêu đại gia:
- Có bản lãnh thì tới đây.
Con ngươi của Tiêu đại gia trừng lớn, vén ống tay áo, cười tà ác nói:
- Đại gia mà lên... Là không xuống nữa đâu! Xoạt xoạt!
Đèn đóm tắt ngấm...
Tiêu Dương cười đắc ý, trong nháy mắt khi xoay người, cảm thấy trên đầu có tiếng gió vù vù. - Sát!
Vọt vào phòng bảo vệ nhanh như chớp, đồng thời bên tai truyền tới tiếng chai lọ rơi loảng xoảng. - Phụ nữ và tiểu nhân là thật khó chiều.
Tiêu Dương tự an ủi mình, một lát sau liền thay áo lên dường, tắt đèn đi ngủ...
Không biết bao lâu sau, Tiêu Dương chỉ cảm thấy mình đã ngủ mơ mơ màng màng...
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa phòng bảo vệ vang lên dồn dập!
xkk*