Chương 194: Ngôi sao võ thuật!
Chương 194: Ngôi sao võ thuật!Chương 194: Ngôi sao võ thuật!
Cùng một công ty, đồng thời cũng là người cùng ngành giải trí, ai chẳng biết từ khi Thủy Ngưng Quân ra nghề tới nay chưa bao giờ nể mặt bất cứ một người đàn ông nào, bình thường luôn là thái độ hờ hững, lạnh như băng từ chối người ta từ nghìn dặm, ngay cả nói với một người đàn ông nhiều vài câu cũng khiến người ta cảm thấy được yêu quý mà sợ hãi.
Mà đêm nay, ngay lúc này, trước mặt con trai của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương, Bạch Văn Diệu, công tử nhà giàu đã theo đuổi Thủy Ngưng Quân hồi lâu, Thủy Ngưng Quân lại cười với một người đàn ông khác.
Chuyện này không khác gì một tiếng sét nổ trên mặt đất, khiến kẻ khác chấn động.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào người đàn ông bên cạnh Thủy Ngưng Quân.
Khí khái hiên ngang, vẻ đẹp trai lộ ra, nét mặt thong dong bình tĩnh, vừa nhìn đã thấy không kém hơn nhiều ngôi sao nam ở đây. Nhưng mọi người lại cảm thấy hắn rất lạ mặt, tuyệt đối không phải người trong làng giải trí.
Chẳng lẽ...
Hầu như trong đầu mọi người đều hiện lên một ý nghĩ...
Giai bao!
Chẳng lẽ đây là giai bao Thủy Ngưng Quân nuôi sao?
Nếu không sao hắn lại đi theo Thủy Ngưng Quân tới tiệc đêm nay, quan trọng hơn là Thủy Ngưng Quân cười với hắn.
Một tích tắc này, vẻ mặt không ít người xung quanh đều lộ vẻ đặc sắc hẳn, hứng thú nhìn cảnh tượng này, đồng thời lại thâm mặc niệm vị giai bao thần bí không biết mọc ra từ chỗ nào này. Cho dù hắn có thân phận gì, gây tội với con trai độc nhất của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương Bạch Văn Diệu, nếu muốn nhờ Thủy Ngưng Quân đi lên con đường giải trí này thì có thể nói thẳng, con đường này đã hoàn toàn bị bịt kín rồi.
Nhưng mà giờ phút này vị giai bao kia lại như chẳng hề có một điểm tự biết thân biết phận, sau khi được Thủy Ngưng Quân cho phép liền lập tức cầm chén rượu uống sạch sẽ, chẳng để lại giọt nào, đồng thời còn ợ hơi một tiếng, than thở:
- Rượu ngon! Quả thật là rượu ngon mài
Vẻ mặt Bạch Văn Diệu đã âm trầm hoàn toàn rồi, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc đảo qua người Tiêu Dương, khuôn mặt yên lặng.
Ngay lúc này, Trân Bích Hoa đứng một bên đã vô cùng lo lắng. Đương nhiên cô biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, đồng thời cũng không thể không miễn cưỡng nặn ra một nụ cười giảng hòa:
- Thôi thì rượu cũng uống rồi, không bằng để tôi giới thiệu một chút đi.
Trân Bích Hoa dắt Tiêu Dương ra nói:
- Tiêu Dương, trước mắt cậu đây là con trai độc nhất của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương, Bạch Văn Diệu thiếu gia.
Loại phương thức giới thiệu này của Trần Bích Hoa, trên thực tế chính là âm thầm nhắc nhở thân phận của Bạch Văn Diệu, tránh tiếp tục gây họa, như vậy thì khó có thể thu xếp rồi. - Bạch Thiếu Gia, vị này chính là...
Giọng Trần Bích Hoa vừa mới cất lên một nửa, Bạch Văn Diệu đã xua tay ngăn lại, lạnh nhạt nói:
- Không cần phải nói nữa. Tôi cũng không nhớ được.
Hiển nhiên quả thật Bạch Văn Diệu đã tức giận, hơn nữa định làm mất mặt Tiêu Dương trước bao nhiêu người ở đây.
Ý tứ của y rất rõ ràng, trên sân khấu này, anh còn chẳng có cả tư cách để bản thiếu gia biết tên.
Ánh mắt mọi người rơi vào Tiêu Dương.
Vẻ mặt Tiêu Dương lại rất bình tĩnh, khóe môi nhếch lên một tia cười khẽ, cất bước tiến lên, rất lễ phép vươn tay ra:
- Tiêu Dương!
Lập tức hắn giương mắt nhìn Bạch Văn Diệu:
- Không biết vị tiên sinh này tên họ là gì?
Trong tích tắc này, mọi người đều ngẩn ra, nửa giờ sau vẫn trợn tròn mắt!
Vừa rồi Bạch Văn Diệu mới nói không cần giới thiệu tên Tiêu Dương, có nói gã cũng không nhớ.
Mà giờ phút này Tiêu Dương đã " không nhớ nổi" tên của Bạch Văn Diệu mà Trần Bích Hoa vừa giới thiệu xong nữa rồi.
Đây rõ ràng là cho Bạch Văn Diệu một cái bạt tai ngay trước mặt mọi người!
Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, trố mắt đứng nhìn người trước mắt, không biết hắn có lai lịch gì? Biết rõ thân phận của Bạch Văn Diệu vẫn còn dám tiến lên gây sự, nếu nói đây chỉ là một gã giai bao thì trí thông minh của hắn cũng thấp tới đáng thương rồi.
Ánh mắt Bạch Văn Diệu hơi nhướn lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương. Ánh mắt Tiêu Dương lại rất dịu dàng, mỉm cười nhìn Bạch Văn Diệu.
Ánh mắt va chạm giống như đối chọi nhau.
- Hắn là ai vậy?
Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Bạch Văn Diệu lạnh nhạt nói.
So với lúc trước, khí thế Tiêu Dương thể hiện ra lúc này đã khiến Bạch Văn Diệu hơi có hứng thú với Tiêu Dương rồi. Cũng phải nói Bạch Văn Diệu là người tương đối cẩn thận, dù hiện tại hận không thể lập tức đá Tiêu Dương đi nhưng vẫn kiêm chế nỗi tức giận trong lòng, hỏi rõ lai lịch thằng này đã.
Trân Bích Hoa đang định mở miệng, Tiêu Dương đã xua tay cười:
- Cứ để tôi tự giới thiệu đi.
Tiêu Dương bước lên vài bước:
- Tôi là Tiêu Dương, đội trưởng đội bảo vệ trường Phục Đại. Chẳng qua ngẫu nhiên được chị Hoa chú ý, khen ngợi là có tiêm chất trở thành ngôi sao, cho nên đêm nay cố ý đi theo Ngưng Quân tới đây, coi như ra mắt, còn xin mọi người chỉ dạy nhiều hơn.
Loại giới thiệu mang theo chút vô lại này khiến không ít người mở rộng tâm mắt, đồng thời cũng chỉ biết câm nín.
Vốn tưởng rằng thằng này có lai lịch gì, tổng kết lại một câu là có thể khái quát được rồi.
Một bảo vệ cổng trường học mơ hão thành ngôi sao lớn trong giới giải trí! Thân phận như vậy, trong mắt Bạch Văn Diệu quả thật là một nhân vật nhỏ tới không thèm liếc mắt.
Nhưng mà một người như vậy, đêm nay không ngờ lại khiến Bạch Văn Diệu mất mặt tại chính vũ hội của mình!
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng kết quả của tên bảo vệ cửa cuồng vọng này rồi!
Trở thành ngôi sao?
Buồn cười!
Cho dù có tiềm chất này, anh cũng phải có cơ hội này đã.
- Tiêu... Dương?
Bạch Văn Diệu giận quá hóa cười, híp mắt đánh giá Tiêu Dương vài lần. Trước đó còn hơi e dè vì thằng ranh này nhìn khí chất có vẻ không tâm thường, giờ đã biết thân phận hắn, Bạch Văn Diệu thật sự không tìm ra được lý do gì tha thứ cho hắn nữa.
Buồn bực cả đêm phải có chỗ xả một chút.
Tiêu Dương vốn láo tóe bạt tai mình, mà quan trọng hơn là người phụ nữ mình tuyên bố theo đuổi không ngờ lại cười với một người đàn ông khác có thân phận so với mình như đất với trời. Chuyện này có ý nghĩa gì? Mình không bằng gã đàn ông này à?
Cô coi trọng thằng giai bao này, bản thiếu gia càng phải trêu hắn thật ác, cho cô xem rốt cục ai mới xứng đôi với côi
Đôi mắt Bạch Văn Diệu lóe lên vài lần.
Ngay lúc này, hầu như mọi người trong vũ hội đều không nén được, vây quanh nơi này. Đồng thời tiếng nhạc du dương vẫn vang vọng cũng đã ngừng từ lúc nào không hay. Toàn trường từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Văn Diệu. Ai cũng đang chờ Bạch Văn Diệu sẽ sử dụng thủ đoạn gì để giải quyết kẻ không biết trời cao đất dày trước mặt.
- Bạch Văn Diệu, anh muốn gì?
Lúc này Thủy Ngưng Quân nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Văn Diệu.
- Chuyện của đàn ông, phụ nữ tránh sang một bên đi.
Trả lời Thủy Ngưng Quân không phải Bạch Văn Diệu mà là tên không biết trời cao đất rộng Tiêu Dương kial
Khiến cho người ta lại trợn tròn mắt là Thủy Ngưng Quân nghe xong những lời này, không ngờ chẳng có chút không vui hay tủi thân gì, trực tiếp lui lại phía sau hai bước.
Tất cả mọi người đều sợ tới ngẩn ra!
Thế giới này làm sao rồi?
Thủy Ngưng Quân, nữ siêu sao trong ngành giải trí, chưa bao giờ nể mặt đàn ông, mỹ nhân sông băng, đêm nay lại ngoan ngoãn "phục tùng" một vị bảo vệ cửa vô cùng bình thường này. Rốt cục vị bảo vệ cửa này là giai bao được cô ta nuôi hay là Thủy Ngưng Quân bị vị bảo vệ cửa này... Dạy dỗ rồi?
Trong tích tắc này, ánh mắt của Bạch Văn Diệu lại càng âm u tới cực điểm, nắm chặt bàn tay, hít sâu vài hơi, vẻ mặt mới hơi khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một lúc sau khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị, giống như gió lạnh thổi qua.
Gã cười rất khẽ:
- Tiêu Dương? Vừa rồi anh nói là anh có tiêm chất làm ngôi sao sao? Vẻ mặt mọi người ở đây đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn Bạch Văn Diệu.
Tiêu Dương lập tức gật đầu, cười ha hả:
- Đương nhiên rồi.
- Vậy anh muốn làm ngôi sao ở loại hình nào?
Bạch Văn Diệu hỏi không nhanh không chậm, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh mà mọi người khó có thể phát hiện ra, trong lòng thâm hừ lạnh. Chén rượu mình rót cho Thủy Ngưng Quân hiển nhiên không phải là rượu nho không thông thường mà là... Rượu nho cao cấp.
Đương nhiên là Bạch Văn Diệu đã bỏ thêm vài thứ trong rượu nhỏ. Trong đó có một thứ thường được gọi là ... Thuốc mê.
Giờ phút này Bạch Văn Diệu đang chờ thuốc mê trong cơ thể Tiêu Dương phát ra.
Khiến cho hắn hoàn toàn mất mặt xấu hổ, ấn tượng mãi mãi ghi sâu.
Dường như Tiêu Dương hồn nhiên chưa phát hiện ra phần chờ mong nọ của Bạch Văn Diệu với mình, suy nghĩ một chút, lập tức cười ha hả, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
- Với tiếp chất của tôi, tất nhiên thích hợp làm ngôi sao võ thuật.
Điểm này ngay cả Trần Bích Hoa đứng một bên cũng vô cùng đồng tình. Với thực lực của Tiêu Dương, thậm chí không cần phải có kỹ xảo đặc biệt hay người đóng thế liên có thể có quầng sáng của một ngôi sao võ thuật rồi!
Bạch Văn Diệu cười tủm tìm nhìn Tiêu Dương:
- Như thế thì anh có thể thể hiện chút năng lực võ thuật của anh ở đây không?
Tiêu Dương nghiêng mắt nhìn thoáng qua Bạch Văn Diệu, bĩu một nói:
- Tại sao tôi phải biểu diễn trước mặt anh chứ?
Giờ phút này dường như sắc mặt Tiêu Dương hơi đỏ lên, có dấu hiệu của thuốc mê phát ra. Bạch Văn Diệu nhìn thấy, trong lòng càng mong chờ, lại cười nói:
- A không biết thân phận của tôi sao? Ở công ty giải trí Thiên Vương, tôi có quyền lợi tuyệt đối, muốn nâng người nào lên thì người đó nổi tiếng. Nếu như anh có thể qua cửa ải này của tôi thì anh sẽ thành ngôi sao lớn tại giới giải trí đấy.
Bạch Văn Diệu nhấn rất mạnh mấy chữ ngôi sao lớn, trong đáy lòng càng thầm trêu chọc.
Quả thực là một kẻ đần nằm mơ giữa ban ngày.
- Thật sao?
Lúc này mặt Tiêu Dương vui vẻ, vội vàng hỏi tới một tiếng. Thấy Bạch Văn Diệu gật đầu, Tiêu Dương nhất thời vui sướng:
- Tốt! Tốt! Vậy thì không thành vấn đề rồi. Tôi nhất định sẽ để anh cảm nhận rõ ràng nhất về khả năng võ thuật của tôi.
- Vậy thì biểu diễn cho tôi xem một chút đi.
Bạch Văn Diệu tươi cười như đang xem khỉ diễn trò, hai tay ôm vai, lui lại phía sau hai bước.
- Được.
Tiêu Dương gật đầu, chẳng qua lập tức nhíu mày:
- Chẳng qua Bạch Thiếu Gia này, muốn đánh võ cũng phải có đối thủ. Ai tới đóng đối thủ của tôi đây? Nghe vậy, một người đàn ông đẹp trai bên cạnh Bạch Văn Diệu không nhịn nổi nữa, cười trêu tức nói:
- Anh cảm thấy ở đây ai thích hợp thì chọn người đấy thôi.
Người vừa lên tiếng này là một diễn viên võ thuật đã có chút danh tiếng, cũng có chút vốn liếng. Gã đang ước gì Tiêu Dương tìm tới mình, như vậy mình có cơ hội thể hiện bản lĩnh rồi.
- Nói có lý lắm.
Tiêu Dương cúi đầu trâm ngâm một chút, chợt giương mắt, cười tủm tỉm gật đầu với Bạch Văn Diệu:
- Đã như vậy thì hay là để Bạch Thiếu Gia tới kiểm nghiệm thực lực võ thuật của tôi đi.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dương đã đột nhiên vọt lên, một chiêu hắc hổ thâu tâm đánh ra, vù một tiếng, dùng thế sét đánh không kịp băng tai nện thật mạnh lên ngực Bạch Văn Diệu. Một tiếng bụp trâm thấp vang lên, Bạch Văn Diệu cảm thấy ngực đau đớn, lập tức lui lại mấy bước, vừa định nổi đóa thì một nắm đấm đã phóng lớn tới vô hạn trong đồng tử cửa gã...
BịchI
Cái mũi bị trúng đòn nghiêm trọng.
Bịch! Bịch! BịchI
Tại trung tâm bữa tiệc được mọi người vây xem, Tiêu Dương ấn Bạch Văn Diệu xuống mặt đất, đấm đá loạn xạ. Ngắn ngủi vài nhịp thở, tiếng kêu rên đau đớn của Bạch Văn Diệu đã trở nên khàn khàn rồi...
Tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều ngẩn ra, bên tai truyền tới tiếng hỏi thăm ân cần.
- Bạch Thiếu Gia, thực lực của tôi như vậy có xứng làm ngôi sao võ thuật không?