Chương 202: Để em dùng tay giúp anh
Chương 202: Để em dùng tay giúp anhChương 202: Để em dùng tay giúp anh
Sau khi thử mấy lần vẫn không có kết quả, Tiêu Dương nói thâm một câu: chẳng lẽ bị tên sát thủ kia đập hư chỗ nào cho nên bắt đầu sinh bệnh à?
- Tiêu Dương, anh nói gì vậy?
Lăng Ngư Nhạn hỏi nhỏ.
- Không có gì.
Tiêu Dương rút chìa khóa rồi xuống xe, hắn nói:
- Vậy... Tối nay phải làm phiền em rồi.
Rẹt rẹtI I
Một tia chớp sáng ngời kèm theo tiếng sấm nổ đột ngột vang lên.
Tiếng sấm này tới quá đột ngột, theo bản năng, Lăng Ngư Nhạn run người một cái, cây dù cầm không chắc cho nên đã rớt xuống đất. Đồng thời, thân thể của cô cũng trở nên mềm nhữũn.
Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt vội vàng vươn tay ôm eo của Lăng Ngư Nhạn-người suýt nữa đã đứng không vững.
Nước mưa rơi lên cơ thể của hai người...
Khung cảnh này diễn ra một lúc, một lúc sau Lăng Ngư Nhạn mới tỉnh táo lại. Mặt đỏ lên, cô vội vàng bước trở lại hành lang, Tiêu Dương cầm cây dù lên rồi cũng chạy trở lại.
Đùng!
Lại có một tiếng sấm vang lên...
Rào!
Cơn mưa phùn mưa cả ngày rốt cuộc cũng đã làm thật, mưa to kèm theo sấm chớp lập tức kéo tới.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Lăng Ngư Nhạn không nhịn được co thân thể lại.
Thấy vậy, Tiêu Dương vội vàng mở miệng nói:
- Vào trong rồi nói.
Hay người từ từ đi trong cầu thang tối tăm...
- Có vẻ tối nay phải làm phiên em thật rồi.
Đùng! !
Sấm sét ở phái sau không ngừng bổ xuống!
Cầu thang tối đen, gió mưa sấm sét đan xen nhau, tất cả mọi người đã đóng chặt cửa phòng, thậm chí phần lớn cũng đã tắt đèn đi ngủ.
Hai bóng người nhẹ nhàng đi lên.
Sấm sét không ngừng lóe lên, không biết từ khi nào mà hai tay của Lăng Ngư Nhạn đã nắm chặt cánh tay của Tiêu Dương. Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, dường như hai người đã ngừng thở, tứ chi tiếp xúc như có như không tạo thành một cảm giác rất kỳ lạ. Dường như có một dòng điện đang chạy trong thân thể hai người vậy.
Chít chít! Một tiếng đột đột ngột vang lên.
- Con chuột!
Theo bản năng, sắc mặt của Lăng Ngư Nhạn đột ngột thay đổi, trong mơ hồ, cô nhìn thấy có những bóng đen nhỏ từ phía đối diện chạy tới. Theo phản xạ có điều kiện, cô nhảy cẵng lên rồi treo trên người Tiêu Dương. Trong nháy mắt này, Tiêu Dương vội vàng đưa tay nâng Lăng Ngư Nhạn lên.
Một lát sau, xung quanh đã yên tĩnh không còn tiếng động.
Dường như chỉ còn tiếng của hai trái tim đang đập càng ngày càng dồn dập.
Tiêu Dương một tay ôm eo nhỏ của Lăng Ngư Nhạn, tay còn lại nâng mông cô, cảm giác mềm mại thoải mái truyền tới từ bản tay, Tiêu Dương không tự chủ được bóp một cái.
-ÙỪ...
Theo bản năng, Lăng Ngư Nhạn kêu một tiếng, lúc này miệng cô đang ở sát bên tai của Tiêu Dương. Mắc cỡ tới mức mặt đỏ rần, cô nói nhỏ:
- Người xấu...
Một hơi ấm truyền vào trong tai của Tiêu Dương, trong giây phút đó, hắn nhịn không được bị chấn động tâm thần. Có lẽ do rượu làm cho người ta lớn gan hơn, bàn tay của Tiêu Dương không những không thả lỏng, ngược lại, bàn tay của hắn còn sờ mấy cái trên mông của Lăng Ngư Nhạn. Cảm nhận cảm giác mê người kia, hắn nói nhỏ:
- Anh xấu thế nào?
Lăng Ngư Nhạn mím môi, thân thể vẫn treo trên người Tiêu Dương, cơ thể mềm mại không xương của cô nằm ở trước người Tiêu Dương, hai cục thịt ở phía trước vô cùng co dãn. Tình huống này vô cùng kích thích thân kinh xúc giác của Tiêu Dương. Không tự chủ được, tay còn lại của Tiêu Dương không nhịn được trượt lên, nó bắt đầu đi vòng quanh ở phía trên...
- Không... Ừ...
Lăng Ngư Nhạn vừa mới hé môi, gương mặt nóng bỏng phía đối diện đã nhào tới, ngay lập tức, đôi môi mang theo hơi thở nam tính nồng nặc khóa chặt môi cô. Gờ khắc này, đôi mắt của Lăng Ngư Nhạn đã mở lớn tới mức tròn xoe, một lúc sau, cô từ từ nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt cổ áo của Tiêu Dương.
Cầu thang vẫn tối tăm, sấm chớp vẫn tiếp tục bổ xuống!
Nụ hôn không có bất cứ kỹ xảo nào, Tiêu Dương chỉ là gà mờ cho nên chỉ biết dùng môi mình khóa chặt đôi môi của Lăng Ngư Nhạn. Một lúc sau, có lẽ có ý tưởng đột phá, vì vậy đầu lưỡi của hắn từ từ vươn ra. Giống như công phá cổng thành, nó cạy ra tuyến phòng ngự của Lăng Ngư Nhạn. Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau, hai bóng người càng ngày càng dán chặt vào nhau.
Sự thật đã chứng minh những thứ này đều là bản năng, không cần người khác phải chỉ dạy.
Tay còn lại của Tiêu Dương đã thành công leo lên hai ngọn núi của Lăng Ngư Nhạn. Cách một lớp quân áo mềm mại màu xanh nhạt, bàn tay này đang tận hưởng khoái cảm khi chinh phục được ngọn núi cao.
Rầm rầm rầm... ...
Sấm chớp càng ngày càng dồn dập, trong cầu thang tối tăm, Tiêu Dương tiến hành chuyện điên cuồng đời này hắn chưa từng làm. Không biết từ lúc nào mà một cái tay của hắn chui vào dọc theo cổ áo của đối phương, nắm chặt khối thịt vô cùng mềm mại bên trong. Cảm giác mềm mại này làm cho tâm thần của Tiêu Dương cứ như bị những cơn sóng đập vào không ngừng.
Lăng Ngư Nhạn càng ngày càng thở dồn dập. Tiếng thở của cô như đang cổ vũ Tiêu Dương, hai bóng người dính chặt vào nhau...
Ngay lúc này, đột nhiên...
Có một tiếng chuông vang lên.
Như có một chậu nước lạnh tạt vào hai người, hai cơ thể đang dán chặt vào nhau lập tức ngừng lại.
Lăng Ngư Nhạn từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Tiêu Dương, cô đẩy Tiêu Dương ra rồi luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo. Đồng thời gò má cũng đã đỏ bừng, cô cúi thấp đầu mình xuống.
Tiêu Dương lấy điện thoại ra, lúc này, hắn rất muốn bóp chết người vừa gọi điện thoại tới!
Là một số điện thoại lạ.
- A lô.
Tiêu Dương tiếp điện thoại.
- Xin chào, khách hàng thân ái, chúc mừng ngài đạt được tư cách nhận phần quà lớn từ dịch vụ nạp tiên điện thoại của di động Viêm Hoàng...
Tiêu Dương yên lặng tắt điện thoại.
Lúc này, Lăng Ngư Nhạn đã hơi bình tĩnh lại, cô nói nhỏ:
- Chúng ta... Đi lên đi.
Tiêu Dương thở ra một hơi dài, sau đó hắn đi tới nắm bàn tay của Lăng Ngư Nhạn, tay của Lăng Ngư Nhạn hơi run run. Khi ngón tay của Tiêu Dương xeẹt qua lòng bàn tay, cô cảm thấy có một dòng điện nhỏ bé xẹt qua tay mình. Lăng Ngư Nhạn ngầm cho phép Tiêu Dương làm vậy, lúc này trong đầu cô toàn là những hình ảnh điên cuồng vừa rồi...
Đầu óc của cô gần như đã trống rỗng, hai người đi lên tâng năm.
Gió mưa sắm chớp bên ngoài càng ngày càng dồn dập. Khi hai người trở về, Lâm Xuân Yến mặc áo khoác vừa vặn đóng lại cửa sổ trong phòng.
Dường như có tật giật mình, mặt của Lăng Ngư Nhạn lập tức đỏ lên, cô có chút luống cuống tay chân cứ như những chuyện mình vừa làm đã bị mẹ thấy hết vậy. Mắc cỡ tới mức mặt đỏ bừng, cô vội vàng lên tiếng:
- Mẹ... Xe của Tiêu Dương bị hư...
Lâm Xuân Yến khẽ mỉm cười, bà nói:
- Dù sao cũng trễ rồi, Tiêu Dương, cháu cũng uống rượu, vậy thì tối nay hãy ở lại đây. Cháu ngủ phòng của Ngư Nhạn, tối nay Nhạn Nhi hãy ngủ cùng mẹ.
- Dì, không cần đâu, tối nay cháu ngủ trên sa lon là được.
Tiêu Dương vội vàng lên tiếng.
Lâm Xuân Yến cười lắc đầu, nói:
- Không sao đâu, làm vậy hai mẹ con cũng có thể thuận tiện trò chuyện một hồi.
- Mẹ về phòng trước đây, hai đứa cứ từ từ nói chuyện.
Lâm Xuân Yến lập tức quay người trở vào phòng rồi đóng cửa lại.
Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn nhìn nhau, một lúc sau, Lăng Ngư Nhạn hơi hốt hoảng đi vào phòng, nói: - Em... Em đi dọn dẹp căn phòng.
Một lúc sau khi Lăng Ngư Nhạn vào phòng, Tiêu Dương cũng bước vào.
Căn phòng được bài trí rất đơn giản, bên trong có một cái giường đã giăng một cái màn lụa màu trắng, bên cạnh có một tủ quần áo cũ. Ngay trước giường là một kệ sách có đầy sách được đặt trên đó, phía dưới là một cái ghế.
Bài trí rất đơn giản.
Bên trong có một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập...
Thấy Lăng Ngư Nhạn thành thạo trải xong ga giường, hơn nữa đã thu dọn mọi thứ, Tiêu Dương đứng một bên thưởng thức hình ảnh cảnh đẹp ý vui này.
- Hả? Em rất thích ăn kẹo ư?
Tiêu Dương liếc mắt thấy có mấy cây kẹo que trên bàn.
Lăng Ngư Nhạn cười khẽ, cô dịu dàng nói:
- Anh biết không? Lần đầu tiên khi em uống rượu mộng du, em đi khắp nhà để tìm kẹo ăn, vì vậy, sau này anh em thường xuyên mua kẹo đặt trong phòng em.
- Anh của em rất thương em đó.
Tiêu Dương mỉm cười nói, thuận tay cầm một cây kẹo rồi nói:
- Đây này, cầm lấy.
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, cô khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười nhạo nói:
- Đừng có quên là tối nay em cũng uống rượu, nếu không cầm, tối nay em đi đâu tìm kẹo?
Lăng Ngư Nhạn hơi đỏ mặt, cô khẽ gắt một tiếng rồi nói:
- Mấy năm nay em đã không dính tới rượu, có lẽ tật xấu này đã sớm không còn. Hơn nữa, cho dù có mộng du thì đây cũng là nhà của em, chẳng lẽ em còn sợ không tìm được kẹo que hay sao?
Lăng Ngư Nhạn cười một tiếng, cô đã thu dọn xong căn phòng.
Lăng Ngư Nhạn đi ra ngoài, lấy tới một bộ áo ngủ, cô nói:
- Đây là quần áo ngủ của anh em, tối nay anh mặc tạm nó đi.
Lời của Tiêu Dương tới khóe miệng lập tức ngừng lại, thật ra thì hắn rất muốn nói mình thích ngủ trần.
Có điều, là một tên xử nam dè dặt cho nên tới phút cuối Tiêu Dương vẫn không nói ra miệng.
Nhận bộ quần áo, sau khi tắm xong, hắn đi ra ngoài, Lăng Ngư Nhạn đang ở đại sảnh xem TV, thấy Tiêu Dương đi ra, cô vội vàng cần bộ quần áo ngủ đã chuẩn bị xong đi vào.
Tiêu Dương ngồi trên ghế sa lon.
Hơn mười phút sau...
Cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Dương không tự chủ dời tâm mắt của mình qua.
Trong nháy mắt, ngọn lửa ham muốn thật vất vả mới kiềm chế được đã một lần nữa phát tán ra. Lúc này, Lăng Ngư Nhạn mặc bộ quần áo ngủ trong suốt có dây đeo cho nên lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng ở trước ngực. Gò má của cô vẫn còn ửng đỏ, bộ quần áo ngủ màu đỏ nhạt liền thể, dài tới đầu gối cứ như đang tỏa ra một mùi thơm mê người câu dẫn cặp mắt của Tiêu Dương, thoáng một cái, hắn đã nhìn tới mức ngây người.
Lăng Ngư Nhạn mắc cở, mặt đỏ bừng, lườm Tiêu Dương một cái, hỏi:
- Nhìn đủ chưa?
Đủ ư?
Đương nhiên không đủi
Khi Lăng Ngư Nhạn đi tới bên người Tiêu Dương, Tiêu Dương đột ngột đưa tay thuận thế kéo Lăng Ngư Nhạn qua. Lăng Ngư Nhạn hừ nhẹ một tiếng rồi vội vàng che miệng lại. Nàng ngã vào ngực Tiêu Dương, đồng thời mắt cô lại liếc vê phía căn phòng của mẹ mình.
- Đừng mà...
Lăng Ngư Nhạn duỗi tay nắm lấy bàn tay chuẩn bị làm loạn của Tiêu Dương, mím môi, nói nhỏ, giọng hơi run rẩy. Mặc dù nắm được một tay của Tiêu Dương, thế nhưng cái tay còn lại của hắn đã như con lươn chui vào trong quần áo ngủ của cô. Bàn tay này xẹt qua bắp đùi trơn bóng của cô làm cho thân thể cô không nhịn được co lại. Mí mắt của cô gợn sóng một hồi, giọng nói đã trở nên yêu kiều. Thở gấp, cô nói:
- Không được... Mẹ... Mẹ đang chờ em về phòng...
Tiêu Dương cúi đầu xuống, tâm mắt rơi vào mảng lớn da thịt phía dưới. Vươn tay tuột xuống, bộ quần áo ngủ mỏng manh không có cách nào che giấu bộ ngực đang nhô cao của cô. Nhất là khi Tiêu Dương kéo xuống, bộ ngực trở nên nửa kín nửa hở, cái rãnh sâu không lường được ở giữa cứ như có sức hút có thể thôi thúc ra dục vọng lớn nhất trong lòng con người. Một bàn tay như con rắn không tự chủ được lướt lên trên đó.
-Ừ...
Lăng Ngư Nhạn há to miệng, môi của Tiêu Dương từ xa ấn tới. Gần như không có bất cứ năng lực chống cự nào, cái lưỡi thơm tho của cô đã bị Tiêu Dương công chiếm, Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được giơ hai tay lên khoác trên cổ Tiêu Dương.
Hai người tận tình hôn nhau...
Một bàn tay của Tiêu Dương không ngừng lên lên xuống xuống vuốt vuốt ve ve hai ngọn núi, không ngừng kích thích thân kinh của Lăng Ngư Nhạn. Cái tay còn lại của Tiêu Dương vươn tới bắp đùi của Lăng Ngư Nhạn, hơn nữa nó còn định tấn công vào vùng đất thần bí nhất...
Lăng Ngư Nhạn cảm thấy cả người mình không ngừng truyền tới cảm giác tê dại.
Một lát sau, cô từ từ mở mắt ra. Mang theo mấy phần mê ly và mấy phần dồn dập, cô liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ của mẹ mình. Đôi mắt cô dâng lên vẻ cầu khẩn, bộ dáng lúc này rất đáng yêu, nói:
- Không thể... Đây là nhà em...
Lúc này, hai tay của Lăng Ngư Nhạn rốt cuộc cũng đã bắt được hai cái tay đang làm loạn của Tiêu Dương.
Động tác ngừng lại.
Tiêu Dương thở sâu vài hơi, cố gắng ép xuống ngọn lửa dục vọng sắp lan khắp toàn thân. Không cam lòng sờ bộ ngực của Lăng Ngư Nhạn một cái, hắn cười khổ nói:
- Em là con yêu tinh chuyên câu hồn người khác, tên đã lắp vào cung em mới kêu ngừng...
Lăng Ngư Nhạn mắc cở đỏ mặt, nói nhỏ:
- Vừa rồi anh đâu có cho người ta cơ hội lên tiếng... Ây dal Thân thể của Lăng Ngư Nhạn dịch chuyển xuống. Đột nhiên cô cảm thấy nửa người dưới của mình chạm vào một vật thể cứng rắn như cái côn. Hơn nữa, sau khi cô chạm vào, thứ này dường như càng thêm cứng rắn.
Mặt của Lăng Ngư Nhạn đã đỏ tới mang tai, len lén liếc nhìn thân dưới của Tiêu Dương, mặt cô lập tức nóng lên. Nhìn vẻ mặt của Tiêu Dương lúc này, có hơi không đành lòng, khẽ mím môi, cô nói nhỏ một câu.
- Để... Để em dùng tay giúp anh.