Chương 204: Một đêm hai lân
Chương 204: Một đêm hai lânChương 204: Một đêm hai lân
- Kẹo que?
Bỗng chốc, cả người Tiêu Dương run lên, một dòng điện lan tràn khắp toàn thân, bàn tay tinh tế mềm mại đang nắm chặt "thằng em" của hắn.
Tìm kẹo que lại tìm tới người hắn.
Tiêu Dương cảm thấy xấu hổ, huynh đệ, lúc này ngươi không nên ngóc đầu dậy.
Vừa rồi trần truồng rời giường, gió lạnh thổi tới, như ve sâu mùa đông, nó tỉnh lại một cách tự nhiên.
Hiện giờ Tiêu Dương đang yên lặng cầu nguyện Lăng Ngư Nhạn đừng coi thứ đó là kẹo đường sau đó hung hăng cắn...
Nếu vậy, huynh đệ của hắn sẽ bị chà đạp một cách hung ác!
Hai mắt của Lăng Ngư Nhạn vẫn đang nhắm, sau khi hai tay cầm được "kẹo', miệng không tự chủ mỉm Cười:
- Kẹo...
Chuyện càng lo lắng càng có thể xảy raI
Con mắt của Tiêu Dương càng ngày càng trợn to, cả người hơi run. Lúc này, thứ xuất hiện trong đầu hắn không phải là diễm phúc mà là "tai họa bất ngờ" có thể tới bất cứ lúc nào. Trơ mắt nhìn đầu của Lăng Ngư Nhạn từ từ đất đến gần, đồng thời, đôi môi ướt át của cô từ từ mở ra...
- Đừng cắn, đừng cắn!
Tiêu Dương không ngừng nói thâm. Hai tay của Lăng Ngư Nhạn cầm thật chặt 'kẹo que”, dù Tiêu Dương muốn tránh cũng không thể tránh được.
Khi gương mặt của Lăng Ngư Nhạn gần sát với 'kẹo que", đột nhiên cô vươn cái lưỡi thơm tho của mình ra rồi dịu dàng liếm...
Giây phút này, Tiêu Dương hoàn toàn đờ đẫn!
Cả người co rút mãnh liệt không thể áp chế nổi, khoái cảm truyền tới từ "kẹo que" làm cho hắn cảm thấy cứ như đang trên mây. Tiêu Dương cắn răng liều mạng, dứt khoát từ bỏ việc tìm biện pháp chống cự, thay vào đó là yên lặng chịu đựng, nói thâm:
- Được rồi, hẳn là ăn kẹo que bằng cách liếm.
Âm!
Tiếng sấm chớp rên vang bên ngoài cửa sổi
Ông trời cũng muốn đánh chết tên nhãi được tiện nghỉ còn khoe mẽ này.
Tiêu Dương nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác ẩm ướt bên dưới. Đầu lưỡi mềm mại kia không ngừng liếm cây "kẹo que" không ngừng cứng lên.
Đêm tối, mưa lớn, tia chớp, sấm sét.
Khoảng mười phút sau, tiếng rên rỉ của Tiêu Dương làm cho tiếng sấm bên ngoài càng kịch liệt hơn.
- ỪI
Đôi mắt đang nhắm của Tiêu Dương hơi mở ra. Thì ra là Lăng Ngư Nhạn đã chuyển từ liếm sang ngậm, thỉnh thoảng cô còn buông ra, cứ như đang khó hiểu không biết tại sao cây "kẹo que" này ăn hoài mà không nhỏ đi. Cô tiếp tục ngậm, liếm, thậm chí còn hút nó nữa...
Không biết đã qua bao lâu, trong đêm tối, cả người Tiêu Dương co rút một hồi, rốt cuộc thì "cây kẹo" que kia cũng đã từ từ mềm xuống.
- Chuyện này có thể tính là mai nở hai lần không?
Tiêu Dương nói thâm một câu, đồng thời, không biết mình nên khóc hay nên cười, thân xử nam của hắn vẫn chưa phá, thế nhưng hắn đã một đêm ra hai lần!
"VùI"
Ánh mắt của Tiêu Dương dời sang người Lăng Ngư Nhạn.
Lúc này khuôn mặt của Lăng Ngư Nhạn cũng đã lộ ra nụ cười hài lòng. Miệng vểnh lên, cô đứng dậy, bước lên một bước, sau đó đột nhiên bò lên giường.
- Thiếu chút nữa đã quên, đây là phòng của cô.
Thân thể của Tiêu Dương dịch chuyển sang bên cạnh, sau khi Lăng Ngư Nhạn nằm xuống giường, rất nhanh sau đó cô đã tiến vào trạng thái ngủ say...
Lúc này, Tiêu Dương gặp phải chuyện khó lựa chọn.
Một người đẹp sống sờ sờ ban đêm ban hôm xông vào phòng của mình, làm mình bắn ra, ngoài ra, còn chiếm cả giường của mình. Điểm mấu chốt chính là mình không thể phản kháng, lại không thể trực tiếp đè tới. Tiêu Dương rất rõ ràng, vừa rồi Lăng Ngư Nhạn đang nằm mơ, đang mộng du...
- Tiêu Dương Tiêu Dương, mày không thể lợi dụng người khác khi họ gặp khó khăn được!
Tiêu Dương nói thầm mấy câu trong lòng, sau đó lặng lẽ mặc quần áo vào, bước ra khỏi phòng rồi dè dặt đóng cửa lại.
Mưa to tiếp tục suốt đêm.
Có lẽ do thật sự mệt mỏi cho nên sau khi ra khỏi cửa, vừa nằm lên sa lon, Tiêu Dương lập tức ngủ say. Khi cảm nhận được chút ánh sáng, hắn từ từ mở mắt ra. Sau khi đầu óc trống rỗng một giây, rốt cuộc thì hắn cũng nhớ tới chuyện đêm qua. Động đậy thân thể một cái, khi chuẩn bị đứng dậy, hắn phát hiện trên người mình có một tấm chăn.
Cơn mưa bên ngoài đã nhỏ đi, không trung sáng ngời, mưa phùn rơi xuống.
- Tiêu Dương, cháu tỉnh rồi à.
Lúc này, có một giọng nói vang lên. Lâm Xuân Yến câm mấy chén đũa ra, nói:
- Tối hôm qua ngủ ngon không? Con nhóc Nhạn này thật là, đã nói là để nó ngủ với dì, cháu ngủ phòng nó, cuối cùng thì nó vẫn làm cho cháu ngủ trên sa lon.
Lâm Xuân Yến hơi trách cứ.
- Không sao đâu dì, cháu ngủ trên sa lon cũng được mà.
Tiêu Dương hơi chột dạ cho nên lập tức mở miệng nói.
Tiếng "ken két" vang lên, cửa phòng mở ra, Lăng Ngư Nhạn với đôi mắt mông lung bước ra, cô nói với giọng nói mơ hồ:
- Chào mẹ. Tâm mắt dời qua Tiêu Dương, cô lập tức sững sờ, theo bản năng nhìn lại, lòng giật thót một cái, nói:
- Mình... Sao mình lại ở đây...
Tiêu Dương mỉm cười, hắn nói:
- Tối hôm qua em mộng du.
Mặt Lăng Ngư Nhạn không nhịn được đỏ lên, có chút nóng, đồng thời, cô còn cảm thấy một mùi vị kỳ lạ ở khóe miệng. Nhíu nhíu mày, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa sạch một phen. Khoảng mười phút sau, thay một bộ quần áo giản dị, Lăng Ngư Nhạn đi tới bên cạnh Tiêu Dương. Khuôn mặt có chút chần chờ, một lúc sau, cô dè dặt hỏi:
- Tiêu Dương, em... Em thật sự mộng du ư?
Tiêu Dương liếc nhìn Lăng Ngư Nhạn, một lúc sau, hắn hỏi:
- Em không có ấn tượng gì ư?
- Không có.
Lăng Ngư Nhạn đỏ mặt lắc đầu, cô hỏi:
- Dáng vẻ mộng du của em... Có phải rất khó coi không?
- Khục khục.
Tiêu Dương nghiêm túc nhìn Lăng Ngư Nhạn, thấy cô có vẻ khẩn trương, nhịn không được cười khẽ, nói:
- Khi mộng du, em đẹp tới mê người.
Đâu chỉ là mê người, lúc đó cô còn có thể làm cho hắn vứt hết vũ khí đầu hàng.
- Vậy... Em đã làm gì?
- Việc này...
Tiêu Dương trả lời:
- Tìm kẹo, chạy vê phòng tìm kẹo que.
Lăng Ngư Nhạn cảm thấy quá mất mặt, mắc cở đỏ mặt, cô nói:
- Em có tìm được không?
- Tìm được... Ắc, không tìm được.
- Rốt cuộc thì có tìm được không?
- Lúc đầu không có...
Tiêu Dương mặt không đổi sắc nói:
- Sau đó anh lấy cho em một cây, sau khi ăn xong, em lập tức leo lên giường ngủ.
- Cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Tiêu Dương vừa tán gẫu với Lăng Ngư Nhạn vừa dành thời gian gọi điện thoại cho tiệm sửa xe. Chiếc Chery của Tiêu Dương có tần suất sửa chữa quá cao, ngay cả người sửa xe trong tiệm cũng có thể tùy tiện nhận ra hắn. Sau khi Tiêu Dương nói địa chỉ, hắn lập tức cúp điện thoại.
- Ô? Tại sao anh vẫn chưa thức nữa?
Lăng Ngư Nhạn hỏi mẹ mình. - Nó đã thức từ sớm.
Lâm Xuân Yến liếc mắt nhìn căn phòng của Lăng Phong, bà nói:
- Sáng sớm đã thức dậy thay quần áo rồi chỉnh sửa tóc, tới giờ vẫn chưa đi ra.
Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra.
Âu phục cà vạt, giày da được lau tới sáng bóng, mái tóc chỉnh †ề, tay đeo đồng hồ super fake. Lúc này, y nhìn có mấy phần khí chất của thành phân trí thức.
- Mọi người xem thử một chút, chuẩn bị thế này được chưa?
Lăng Phong rốt cuộc cũng hài lòng bước ra.
- Anh, anh...
Lăng Ngư Nhạn đứng lên, cô trợn to hai mắt.
- Người dựa vào ăn mặc, Lăng đại ca mặc vậy rất đẹp trai.
Tiêu Dương không hề keo kiệt tán dương anh vợ mình.
Lăng Phong tự tin cười một tiếng, lưng thẳng tắp, nói:
- Tôi chắc chắn một điều đó là ngày hôm nay chính là bước ngoặt mấu chốt nhất trong đời tôi, quán cà phê Túy Vũ chính là cơ hội của tôi.
Nếu không phải tối qua uống rượu say, chắc chắn Lăng Phong sẽ không ngủ được.
Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn nhìn nhau, sau đó hai người đồng thời liếc mắt nhìn Lăng Phong đang đứng nghiêm.
Sau đó, Lăng Phong cứ như một cán thương thẳng tắp xuất hiện bên cạnh mọi người. Mặc kệ là tán gẫu hay ăn điểm tâm, y cũng không ngồi xuống. Y tranh thủ giữ hình tượng hoàn mỹ nhất của mình để đi gặp đồng nghiệp tương lai. Nhân viên sửa xe chuyên nghiệp tới rất nhanh, sau khi kiểm tra đơn giản, họ phát hiện đây chỉ là vấn đề nhỏ, rất nhanh đã sửa xong, Khoảng mười giờ sáng, ba người từ biệt Lâm Xuân Yến, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi tiểu khu đang có cơn mưa như thác đổ này.
Trên đường đi, đi qua tiệp tạp hóa tổng hợp ngày hôm qua, họ thấy trước cửa đậu vài chiếc xe chở hàng. Tên chủ tiệm lùn mập đang chỉ huy nhân viên dời từng cái ghế bằng gỗ Hoa Lê lên xe. Lúc này, trên mặt y chứa đầy nụ cười, y đang rất đắc ý. Khó có thể gặp được một khách hàng tốt tới vậy, thậm chí ngay cả giá tiên cũng không thương lượng đã mua một đơn đặt hàng lớn tới vậy. Với tính cách của tên chủ tiệm lùn mập, không làm thịt một khoản mới là chuyện lạ.
Xe của Tiêu Dương vụt qua, thấy cảnh này, Lăng Ngư Nhạn nhịn không được hé miệng cười, nói:
- Tiêu Dương, anh nói xem, nếu đống hàng này chuyển tới tập đoàn Hắc Sơn, chuyện gì sẽ xảy ra?
- Ai biết được.
Ánh mắt của Tiêu Dương nhìn phía trước, thật ra thì, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn những cảnh hương diễm diễn ra tối hôm qua.
Khi sắp trở lại nội thành, chuông điện thoại của Tiêu Dương vang lên.
- Này, sao hai anh em biết được tôi sắp trở vê Túy Vũ?
Tiêu Dương mỉm cười nghe điện thoại, hắn hỏi:
- Chu Mạt, có chuyện gì không?
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà sắc mặt của Tiêu Dương đã hơi thay đổi, hắn trâm giọng nói: - Mọi người đợi một chút, tôi sẽ tới ngay.
Cúp điện thoại, Tiêu Dương tăng tốc.
Rất nhanh, Chery màu đỏ dừng lại trước cửa quán cà phê Túy Vũ. Buổi trưa không buôn bán, có điều trong quán cà phê có không ít nhân viên đang ở bên trong nhà trọ dành cho nhân viên phía trên phòng buôn bán. Sau khi Tiêu Dương mang theo hai anh em Lăng Ngư Nhạn tiến vào, hắn lập tức triệu tập một hội nghị ngắn. Tiêu Dương tuyên bố với bên ngoài là Trương Hồng có chuyện nên từ chức, trong hội nghị, hắn bổ nhiệm Lăng Phong là quản lý mới của Túy Vũ
Nghe được lưa thưa vài tiếng võ tay, Tiêu Dương cũng không thấy kỳ lạ. So với những nhân viên kỳ cựu ở đây, Tổng giám đốc hắn chính là "khách tới từ bên ngoài". Trực tiếp được Tạ Chấn Vinh bổ nhiệm là Tổng giám đốc của Túy Vũ cho nên danh vọng của hắn trong lòng mọi người chỉ ở mức bình thường. Bây giờ, hắn lại trực tiếp bổ nhiệm Lăng Phong là cấp trên của bọn họ, có tâm lý phản nghịch cũng là chuyện bình thường. Tất nhiên, Tiêu Dương cũng không nói ra, hắn liếc sang Lăng Phong bên cạnh.
Lăng Phong hiểu ý của Tiêu Dương, y tự tin cười một tiếng!
Y có lòng tin có thể đối phó cục diện này.
Tiêu Dương cũng hi vọng Lăng Phong có thể thống trị đám thành viên nồng cốt này tới mức dễ sai dễ bảo. Dù sao thì Túy Vũ chính là của cải duy nhất của hắn lúc này. Mặc dù là dưới cờ của quán Vũ Phong, thế nhưng dã tâm của Tiêu Dương không chỉ ở mức này, hoặc là không làm, nếu làm, phải làm tới mức tốt nhất
Sau khi tan họp, Tiêu Dương để Lăng Ngư Nhạn giúp đỡ Lăng Phong làm quen sơ sơ quán cà phê. Sau đó, hắn lập tức chạy tới tâng lâu cao nhất của tòa nhà này-tâng bảy!
Tầng này là gian nhà bốn phòng một sảnh rất rộng rãi, dành riêng cho Tổng giám đốc của Túy Vũ. Có điều, mặc dù Tiêu Dương làm Tổng giám đốc, thế nhưng hắn lại không dọn vào, ngược lại, hắn để cho hai anh em Lý Bái Thiên ở tạm chỗ này.
Sau khi gõ cửa đi vào, Tiêu Dương lập tức hỏi Chu Mạt vừa mở cửa:
- Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
- Tiêu đại ca.
Lý Bái Thiên bước tới, y nói:
- Anh bảo hai anh em bọn tôi thay phiên nhau tập trung theo dõi tập đoàn Hắc Sơn, bọn tôi không dám lười biếng. Sáng sớm ngày hôm nay, chuông báo động của tập đoàn Hắc Sơn đột nhiên vang lên, có người xông vào tập đoàn Hắc Sơn. Lúc đó, khi người kia gặp nguy hiểm, tôi và em trai không suy nghĩ nhiều, chúng tôi âm thâm cứu người này ra. Kết quả, chúng tôi phát hiện người này chính là vị nữ cảnh sát ở chung một chỗ với Tiêu đại ca lúc ở Phục Đại.
- Cô ấy đâu?
- Đang ở trong phòng, có điều, tập đoàn Hắc Sơn có cao thủ, nữ cảnh sát bị đánh trúng một chưởng, mặc dù không có nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng tới giờ vẫn còn hôn mê.