Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212: Nguy Hiểm Tới Gần!

Chương 212: Nguy hiểm tới gần! Chương 212: Nguy hiểm tới gần!Chương 212: Nguy hiểm tới gần!

Gió xuân êm dịu trong nháy mắt đã biến thành gió đông lạnh lão. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Cẩu Dương Đức hoàn toàn đông cứng, tay chân lạnh như băng, lưng y như bị cơn gió rét xâm nhập vào trong.

- Đốt... Đốt...

Cẩu Dương Đức run rẩy như ve sầu mùa đông, khuôn mặt kịch liệt co rút. Nhìn về phía Trịnh Thu, vẻ hoảng sợ chứa đầy trong mắt, một dự cảm không may như luồng khí lạnh tràn ra từ trong lòng y.

BịchI

Theo bản năng, y lùi ra sau một bước.

Lúc này, Trịnh Thu mỉm cười nhìn Cẩu Dương Đức. Đột nhiên, cánh tay chợt rung lên, từng luồng từng luồng gió rét sắc bén có thể thấy được bằng mắt thường xuất hiện trên lòng bàn tay của Trịnh Thu. Trong chớp mắt, tờ hóa đơn trong tay Trịnh thu đã biến thành bột phấn...

Vù...

Theo gió bay đi.

Kinh hãi!

Một giây này, mắt Cẩu Dương Đức trừng to tới mức sắp nứt, cả người không tự chủ được run một cái, nói:

- Ma... Ma Pháp! Đây là Ma Pháp gì...

Mặt Cẩu Dương Đức vô cùng tái nhợt, nếu như cơn gió rét vừa mới xuất hiện trên tay Trịnh Thu kia chạm vào cơ thể mình...

- Ma Pháp?

Trịnh Thu khoát tay cười một tiếng, y nói:

- Không tệ, đã thế thì tôi sẽ cho anh chứng kiến một màn ảo thuật anh chưa bao giờ thấy trong cuộc đời mình.

Vèo!

Vừa dứt lời, Trịnh Thu chợt vung tay, trong chớp mắt, cuông phong tán loạn, một luồng khí lưu ngưng tụ thành một cột trụ xuất hiện trong phòng làm việc. Đột nhiên, nó xuất hiện bên người tên tài xế đang đứng gân Cẩu Dương Đức.

Âm!

Một đòn nặng nề.

Phốc một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ không khí, y lập tức nặng nề đụng vào vách tường rồi bỏ mình ngay tại chỗ, ngay cả hơi phản ứng y cũng không kịp làm.

- Đừng! ! Đừng mà...

Lúc này, mặt của Cẩu Dương Đức đã hoàn toàn trắng bệch, rốt cuộc thì y cũng ý thức được thứ mà y tiếp xúc ngày hôm nay không phải là những tờ giấy đỏ đỏ mà là lưỡi hái tử thân!

Âm!

Hai chân của Cẩu Dương Đức mềm nhũn, quỳ xuống đất cầu khẩn:

- Trịnh tổng, ngài đại nhân đại lượng hãy tha cho tôi đi! Ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!

Cẩu Dương Đức không ngừng vái lạy.

Trịnh Thu hờ hững nhìn Cẩu Dương Đức, một lúc lâu sau mới từ từ nói:

- Không hổ là chó nuôi, quả thật có tiêm chất của chó.

- Tôi là chó! Tôi là một con chói

Cẩu Dương Đức vội vàng mở miệng, đồng thời y còn vô cùng đúng lúc sủa vài tiếng.

- Đúng là một con chó nghe lời, đáng tiếc...

Trịnh Thu lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:

- Bên người Trịnh Thu tôi không chỉ cần một con chó nghe lời, ta còn cần một con chó có tác dụng! Mà con chó như mi lại không có chút tác dụng nào!

Vừa dứt lời, bàn tay của Trịnh Thu nhẹ nhàng chuyển động, một luồng gió sắc bén từ từ hình thành...

Thấy vậy, đôi mắt của Cẩu Dương Đức đột nhiên lóe lên vẻ điên cuồng. Y chợt đứng dậy rồi cầm lấy một cái ghế ở bên cạnh sau đó hung hãn ném tới chỗ Trịnh Thu. Đồng thời, y nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài...

- Chó cùng rứt giậu?

Trịnh Thu cười lạnh một tiếng, điều khiển gió rét trong tay, trong phút chốc đã xé nát cái ghế đang bay xẹt tới, mắt y từ từ dời về phía Cẩu Dương Đức đã mở cửa.

Lúc này, cơ thể của Cẩu Dương Đức đang cứng đờ đứng ở cửa...

Không nhúc nhích.

Một lúc sau, cơ thể y thẳng tắp ngã ra phía sau.

Chỗ ngực y cắm một con dao găm sắc bén, máu tươi đang ào ào chảy ra...

Một bóng người mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng từ từ đi tới, người tới chính Trương Tiều.

Trương Tiều hơi khom người với Trịnh Thu, nói:

- Trịnh tổng, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.

- Ừm.

Trịnh Thu rút ra một tấm giấy vệ sinh mềm mại chùi bàn tay trắng nõn của mình cứ như đang làm một chuyện vô cùng quan trọng vậy. Trương Tiều đứng một bên không nhúc nhích, chờ dặn dò cuối cùng của Trịnh Thu.

Một lúc sau.

Trịnh Thu từ từ nhìn sang, thản nhiên nói:

- Đến phòng bí mật dưới đất điều động mười tên tử sĩ Hắc Sơn, để bọn chúng cùng lên đường!

Con ngươi của Trương Tiều đột nhiên co rút lại, một lúc sau, y thở ra một hơi rồi nói:

- Nếu như nửa đường gặp cảnh sát chặn lại...

- Bọn chúng dùng để đối phó tình huống này.

Trịnh Thu lạnh lùng nói:

- Mặc kệ thế nào, nhóm hàng này phải thuận lợi chuyển ra bên ngoài! Nếu như đụng phải cảnh sát cưỡng ép ngăn cản, Trương Tiều, anh cứ xem tình huống mà làm, nếu cần thiết... Vẻ hung ác xẹt qua đôi mắt Trịnh Thu.

- Xông vào! Giết cho bọn chúng trở tay không kịp!

Trương Tiều nắm chặt quả đấm, y gật đầu nói:

- Trịnh tổng cứ yên tâm, tôi thê, dù có trả giá lớn thế nào, tôi cũng sẽ chuyển số hàng này ra ngoài cho bằng được!

Trịnh Thu gật đầu.

Một lúc sau, nhìn Trương Tiều, y hờ hững nói:

- Trương Tiều, anh vào Hắc Sơn bao lâu rồi?

- Thuộc hạ là cô nhi, từ nhỏ tới lớn luôn ở Hắc Sơn, đã không nhớ rõ mình ở đây bao lâu.

Trương Tiều trầm giọng trả lời.

- Ừm.

Trịnh Thu gật đầu, y nói tiếp:

- Hắn là anh cũng biết tầm quan trọng của nhóm hàng này, nó không chỉ liên quan tới uy tín và tiền bạc! Quan trọng hơn là nó chuyển ra từ Hắc Sơn, nó có liên quan tới danh dự của tập đoàn Hắc Sơn...

Trịnh Thu kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp, ngón tay nhẹ nhàng vỗ mấy cái, hờ hững nói:

- Lúc cần thiết, thà rằng làm cho nó nổ tung chứ không để nó rơi vào tay cảnh sát.

Con ngươi của Trương Tiều hơi rung rung, tầm mắt y rơi vào cái hộp trên tay của Trịnh Thu.

Y biết rõ thứ trong hộp là gì.

Chỉ cần nhẹ nhàng bắn một phát vào nó...

Âm ầm ầm!

Xe nổ người chết!

Cả người chấn động một cái, đôi mắt của Trương Tiều đầy vẻ kiên định, dứt khoát bước lên, đưa tay câm cái hộp. Mắt nghiêm nghị, y nói:

- Người còn xe còn! Xe mất người chết!

Trịnh Thu nhẹ nhàng vỗ vai Trương Tiều, một lúc sau, y khẽ vẫy tay rồi nói:

- Lên đường đi!

Đêm qua mưa to cho nên khí trời của Minh Châu hôm nay cũng không tốt. Khó khăn lắm mới quang đãng một lúc, bây giờ lại tiếp tục có mưa phùn.

Tiêu Dương không nhúc nhích dán người vào trong buồng xe, ở giữa những cái ghế bằng gỗ Hoa Lê và những cái túi màu trắng. Phía trên có một tấm vải thưa đắp lại, nước mưa không có cách nào chảy vào...

Một hồi tiếng bước chân đột ngột truyền tới. Tiêu Dương vểnh tai lắng nghe, sắc mặt hơi thay đổi. Lúc này, lại có người nhảy lên xe, hơn nữa còn không chỉ một người!

Phạch! Phạch! PhạchI

Trong nháy mắt, thần kinh của Tiêu Dương căng thẳng thêm vài phần, thân thể theo bản năng dựa sát thêm vài phần. May mắn là những người lên xe không có đi tới phía sau, hơn nữa, mấy cái bọc màu trắng phía trước Tiêu Dương được chất rất cao, chồng chéo tới mấy tâng, người phía trước rất khó đi tới phía sau. Đương nhiên, sau khi phía trước được phủ một lớp vải thưa, Tiêu Dương muốn tới phía trước cũng rất khó. Âm!

Cửa xe đóng lại, tâm mắt của Tiêu Dương tới đi vài phần, một lúc sau hắn mới thích ứng được, đồng thời cũng hơi buông lỏng trong lòng. Hoàn cảnh thế này, chỉ cần không tận lực tìm kiếm, đối phương tuyệt đối không thể biết được có một người sống sờ sờ đang nấp bên trong những cái ghế bằng gỗ Hoa Lê.

- Những người lên xe là ai?

Tiêu Dương cảm thấy nghi ngờ trong lòng. Trầm ngâm một lúc, Tiêu Dương cẩn thận di chuyển từng li từng tí, rốt rốt cuộc cũng tìm thấy khe hở, liếc mắt nhìn qua.

Phía trước có mười bóng người đang ngôi trên một cái bao lớn màu trắng, trên tay đều cầm súng! Hơn nữa chúng còn không phải là súng thường. Mặc dù không biết là súng gì, thế nhưng tiềm thức nhắc cho Tiêu Dương biết một điều đó là uy lực của những khẩu súng này lớn hơn súng lục nhiều!

Tiêu Dương không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Hắn lập tức biết được ý nghĩa của việc những người này lên xe.

- Xem ra tên Trịnh Thu này đúng là kẻ hung ác!

Tiêu Dương âm thầm vui mừng. May là hắn đã dặn trước Bạch Khanh Thành ra lệnh không được rút dây động rừng. Nếu không, một khi cảnh sát tới kiểm tra, với chiến trận trước mắt này, Trịnh Thu tuyệt đối là muốn cứng đối cứng cường công xông ra ngoài!

Cảnh sát không có chuẩn bị, rất có thể bọn họ sẽ thành công xông ra ngoài.

Ai mà ngờ một chiếc xe hàng bình thường thế này lại nắm giữ hỏa lực mạnh tới vậy.

- Vì nhóm hàng này, Trịnh Thu đúng là đã không tiếc bất cứ giá nào.

Cơ thể Tiêu Dương từ từ co lại.

Xe từ từ chạy...

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, cứ như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của những người này.

Đột nhiên có một giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ vang lên:

- Đây là cái gì?

- Boml

Một giọng nói hờ hững trực tiếp trả lời:

- Trịnh tổng có lệnh, một khi cảnh sát mạnh mẽ chặn đánh, tới khi không còn cách nào để tránh né, lập tức cho nổ, tiêu hủy mọi thứ!

Giọng nói vừa ngừng, Tiêu Dương đang nấp trong bóng tối nhịn không được chấn động mạnh một cái!

Một lúc lâu sau, hắn không tự chủ được hít vào một hơi lạnh.

- Ác! Với người mình y còn ác tới vậy, khỏi phải nhắc tới kẻ thù của y.

Tâm thần của Tiêu Dương rung động mạnh, khuôn mặt nhịn không được nghiêm nghị thêm vài phần. Khi nói tới chuyện chết, sắc mặt của những người này vẫn bình thường như chuyện cơm nước hàng ngày. Tiêu Dương có thể tưởng tượng được những người này cho dù biết mình lập tức sẽ chết, họ cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.

Nếu như có tình huống đặc biệt xảy ra, sợ rằng họ sẽ thật sự cho nổi

Đấn lúc đó, sợ rằng mình cũng sẽ tan thành mây khói!

Tiêu Dương không cho là thân thể của mình đã luyện tới mức kim cương bất hoại, dù bom có nổ cũng không chất.

Thầm thở ra một hơi.

Lúc này Tiêu Dương mới phát hiện được việc mình bảo Bạch Khanh Thành làm là sáng suốt tới mức nào!

Có điều, hắn không thể tưởng tượng được là chuyện này đã có biến cố. Diêm Viễn Trung đã thông qua năng lực của bản thân điều động một nhóm quân đội địa phương, hơn nữa họ còn đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này...

Xe từ từ rời khỏi tập đoàn Hắc Sơn, lúc này, Bạch Khanh Thành từ sớm đã ngừng xe ven đương đột nhiên co rút con ngươi lại. Một lúc sau, cô im hơi lặng tiếng nổ máy xe, hòa vào dòng xe phía trước, không nhanh không chậm đuổi theo xe chở hàng...

Cô không thể để Tiêu Dương một mình xông vào đầm rồng hang hổ được. Bây giờ Uông Hùng Dương đã giao quyền chỉ huy đại đội cảnh sát hình sự cho cô, Bạch Khanh Thành càng có khả năng dễ dàng làm ra bố trí tương ứng. Vừa lái xe, cô vừa bố trí tương ứng, để cho cảnh sát hình sự xung quanh âm thâm áp sát chiếc xe chở hàng loại lớn kia.

Cứ như vậy, một khi tới ổ của tập đoàn Hắc Sơn, khi Tiêu Dương phát tín hiệu, cô có thể dùng thời gian nhanh nhất để chạy tới!

Một tấm lưới vô hình từ từ hình thành trong tay Bạch Khanh Thành, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn về phía trước. Bạch Khanh Thành rất tự tin, nếu như không có biến cố gì, nhất định hôm nay có thể diệt được ổ của tập đoàn Hắc Sơn!

Xe taxi bình phổ thông trong dòng xe cộ là việc hết sức bình thường.

Dưới cơn mưa phùn, mọi chuyện im hơi lặng tiếng tiến hành...

Một lúc sau...

Tích tích tích!

Bộ đàm bên người Bạch Khanh Thành bên vang lên!

- Nói!

Bạch Khanh Thành lập tức kết nối.

- Báo cáo Bạch đội trưởng, trạm kiểm soát ở giao lộ Thanh Hoài trước đó đã rút hết, giờ lại có một nhóm quân đội tới lập trạm!

- Báo cáo!

- Báo cáo Bạch đội trưởng!

Trong vòng một phút có tới mấy tin tức truyền tới, toàn bộ đều là tin tức trạm kiểm soát ở giao lộ bị quân đội khống chết

Mặt Bạch Khanh Thành không nhịn được trở nên u ám, rất nhanh, tin tức thẩm tra đã truyền tới...

- Diêm Viễn Trung!

Bạch Khanh Thành nghiến răng nghiến lợi, hung hăng ném bộ đàm đi, mắt đầy tức giận, nói:

- Chặn lại thì làm được gì, kinh động tập đoàn Hắc Sơn, căn bản không có khả năng tận diệt chúng!

Bạch Khanh Thành không biết là một khi chiếc xe này bị chặn lại, hậu quả còn nghiêm trọng hơn!

Giờ phút này, trên đường quốc lộ thẳng tắp, sau khi xe chở hàng đi qua một khúc cong, phía trước đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc quân trang... Đôi mắt của Trương Tiều đang ngồi ở ghế phụ kế tài xế đột nhiên co rút lại!
Bình Luận (0)
Comment