Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 270: Tên Đàn Ông Thối Tha!

Chương 270: Tên đàn ông thối tha! Chương 270: Tên đàn ông thối tha!Chương 270: Tên đàn ông thối tha!

Các Lâu, nhà họ Quân.

Quân Hoa Thừa trâm mặt đẩy cửa đi vào thư phòng, bóng lưng màu xanh dưới ngọn đèn chập chờn chậm rãi bước tới trước bàn đưa tay lên nhẹ nhàng mài mực một lúc sau đó cầm bút lên. Cánh tay đung đưa qua lại, một chữ hán màu đen tựa như rồng bay phượng múa xuất hiện.

Tiêu!

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ Tiêu trên giấy, Quân Hoa Thừa im lặng suy nghĩ...

- Không biết chuyện này đối với Nhu Anh là phúc hay là họa đây.

Quân Hoa Thừa sao lại không biết suy nghĩ của con gái mình chứ, mặc dù một năm hai bố con không gặp nhau nhưng tất cả hoạt động sinh hoạt của Quân Thiết Anh ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tên Tiêu Dương này là một vị khách không mời mà đến, khiến Quân Hoa Thừa càng phải chú ý hơn.

Nhấc tay đặt bút lần nữa, ở giữa chữ Tiêu lập tức xuất hiện một vết gạch ngang.

- Hắn không thể mang hạnh phúc đến cho con.

Quân Hoa Thừa dường như đã hạ quyết định, trâm giọng lẩm bẩm:

- Nhu Anh, gả vào nhà họ Thẩm còn tốt hơn là bị đuổi ra khỏi nhà họ Quân.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, Quân Hoa Thừa nâng mắt lên, cơ thể nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sau đó lạnh lùng nói:

- Vào đi.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một người mặc áo đen xuất hiện, chắp tay đứng trước mặt Quân Hoa Thừa.

- Báo cáo Gia chủ, mục tiêu hiện đã xuất hiện ở khu vực gần chân núi Thiên Sơn.

Quân Hoa Thừa sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại:

- Hắn vượt ngàn dặm xa xôi như vậy đến đây làm gì?

Người áo đen không bao giờ trả lời những câu hỏi mà mình không biết đáp án, mà gã cũng chưa bao giờ dám tùy tiện đoán.

Quân Hoa Thừa đột nhiên hỏi:

- Bọn họ có động tĩnh gì không?

- Nhị gia và tam gia đêu không có hành động gì lạ, chỉ là bên phía tứ gia dường như đã có hành động, âm thầm hạ lệnh cho thế lực của nhà họ Quân ở bên đó.

Người áo đen trầm giọng nói:

- Gia chủ, chúng ta có cần...

- Không cần thiết.

Quân Hoa Thừa thở dài, bình thản nói:

- Tên Tiêu Dương đó sống hay chết thì tùy vào số của hắn.

Người áo đen có chút kinh ngạc, thái độ của Gia chủ trước kia rõ ràng không phải là như vậy.

- Cậu hãy lui xuống đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho hội nghị gia tộc.

Quân Hoa Thừa khoát tay nói: - Còn nữa, báo cho nhà họ Thẩm biết Nhu Anh đã trở về rồi, bảo Thẩm Thành Văn hai ngày tới nếu rảnh thì qua đây.

- Vâng.

Người áo đen nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Đêm đã khuya, Quân Hoa Thừa dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau thở dài một hơi, thì thào nói:

- Bố tình nguyện để con khóc trong bình an còn hơn là nhìn con bò trên con đường đầy gai nhọn..........

Khách sạn Quân Duyệt dưới chân núi Thiên Sơn.

Hiện tại đã quá nửa đêm, xung quanh yên tĩnh vắng lặng, ánh đèn trong nhà nghỉ cũng dân mờ đi. Cánh cửa lớn khép hờ bị đẩy ra, một người thanh niên nhẹ bước đi vào, trong tay cầm một chiếc túi xách bình thường, người đó trực tiếp đi đến quây tiếp tân...

- Chào cậu, xin hỏi tôi có giúp gì cho cậu không?

Phía sau quầy tiếp tân là một người phụ nữ xinh đẹp và có thái độ hết sức lịch sự. Trước khi cửa lớn bị đẩy ra cô đã mơ màng buồn ngủ suýt chút nữa thì ngủ gật, nhưng khi nghe thấy có tiếng bước chân thì cô lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt nở nụ cười chuyên nghiệp.

- Bà chủ, cho tôi một phòng.

Trong mắt Tiêu Dương cũng có chút mệt mỏi do phải đi đường xa, hắn đưa giấy chứng minh thư cho người phụ nữ tiếp tân.

- Xin cậu chờ một chút.

Sau khi làm xong các thủ tục đăng kí phòng, người phụ nữ trả lại chứng minh thư cho Tiêu Dương, sau đó đưa hắn lên phòng, đồng thời mở miệng hỏi:

- Chàng trai trẻ, cậu một mình tới Thiên Sơn để du lịch sao?

Tiêu Dương gật đầu.

Bà chủ nói:

- Haizz, nhưng cậu tới không đúng lúc rồi, hai ngày này trên Thiên Sơn xảy ra chuyện lớn, có một cặp đôi tới đây leo núi sau đó chẳng hiểu sao lại mất tích. Hiện tại các con đường dẫn tới khu du lịch Thiên Sơn đều đã bị cảnh sát phong tỏa rồi. Chắc trước khi giải quyết được chuyện này, người ta sẽ không mở đường cho đi đâu.

Tiêu Dương sửng sốt, lập tức hỏi:

- Mất tích sao? Có phải hai người đó muốn đến khu vực gần Thiên Trì đúng không?

Bà chủ kinh ngạc nhìn Tiêu Dương từ trên xuống dưới sau đó tán thưởng:

- Chàng trai trẻ, cậu cũng nắm bắt thông tin nhanh nhạy đấy nhỉ.

- Hai hôm nay có rất nhiều khách du lịch nghỉ chân tại đây chờ chuyện này qua đi rồi tiếp tục lên núi ngắm cảnh, có một số người vì lòng hiếu kỳ muốn hóng hớt chuyện nên mới ở lại.

Bà chủ có vẻ là người rất thích tám chuyện, trong suốt quá trình dẫn Tiêu Dương lên phòng, miệng đều không ngừng nói.

Tiêu Dương không khỏi liếc nhìn người phụ nữ đi bên cạnh thêm mấy cái.

Bà chủ có chiều cao khoảng một mét sáu, tuổi chắc tâm khoảng hơn 36, tóc dài được buộc lại, trên chiếc cổ trắng nõn có một chiếc vòng cổ thủy tinh, nhìn từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy bộ ngực đây đà ẩn giấu dưới lớp áo dày. Bên dưới là một chiếc váy quây bó sát phần mông, dưới chân đi đôi dép lê màu đỏ, móng chân sơn màu tím nhạt.

Tiêu Dương có chút chần chừ, sau đó vẫn lên tiếng hỏi:

- Bà chủ, nhà nghỉ này là do một mình chị mở sao?

Bà chủ nhẹ giọng trả lời:

- Không còn cách nào cả, bố của con tôi đã qua đời sớm vì tai nạn, vì để nuôi con học hành, tôi bắt buộc phải mở nhà nghỉ cho thuê.

- Xin lỗi đã khiến chị nhớ đến chuyện không vui.

Trong mắt Tiêu Dương có chút hối lỗi, hắn không ngờ câu hỏi của mình lại đụng chạm đến chuyện buồn của người ta.

- Không sao.

Bà chủ vẫn cười nói:

- Chuyện này cũng đã qua nhiều năm rồi, tôi cũng đã quen sống một mình... à tới rồi.

Bà chủ mở cửa phòng sau đó vào phòng bật đèn, rồi bất chợt quay sang cười nói:

- Chàng trai trẻ, nếu như có chuyện gì thì có thể dùng điện thoại bàn gọi xuống quầy cho tôi. À còn nữa, cậu có thể gọi tôi là chị Mai.

Tiêu Dương gật đầu, đợi bà chủ rời khỏi phòng, hắn mới đặt chiếc túi trong tay xuống, nhấc chân bước đến bên cửa sổ đưa tay đẩy cánh cửa ra, lập tức có một cơn gió thổi ùa vào. Phòng Tiêu Dương thuê nằm ở tầng hai, phóng mắt nhìn ra ngã tư đường lạnh lẽo không một bóng người, nhìn ra xa mơ hồ có thể thấy một dãy núi lớn nối liền nhau chạy dài...

- Thiên Sơn!

Trong mắt Tiêu Dương bỗng xuất hiện tia sáng khác thường, lạnh nhạt lẩm bẩm:

- Hy vọng tất cả đều thuận lợi.

Trong đầu lại chợt nhớ đến những lời bà chủ mới nói lúc nãy, đôi mắt hắn ánh lên tia sáng lạnh lẽo:

- Mất tích ở khu vực gần Thiên Trì... chẳng lẽ bọn họ thật sự... đã tìm được cỏ Huyết Hãn...

Cỏ Huyết Hãn chính là mục tiêu của chuyến đi lân này của Tiêu Dương.

Để điều trị đôi chân của Quân Thiết Anh ngoại trừ bảy loại thuốc kia thì vẫn cần phải có một vị thuốc dẫn và nó cũng chính là vị thuốc quan trọng nhất. Đó chính là cỏ Huyết Hãn cả người lẫn vật đều không thể đến gân mọc ở Thiên Trì của Thiên Sơn trong truyền thuyết. Nếu như con người tới gần ngay lập tức máu sẽ tuôn ra không ngừng, thậm chí còn có thể mất mạng!

Vì đôi chân của Đại tiểu thư, bất luận thế nào cũng phải tìm được cỏ Huyết Hãn!

Tiêu Dương đóng cửa sổ lại, đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó mặc lại bộ quần áo cũ rồi đi ngủ.

Hôm sau, đang lúc Tiêu Dương mở màng ngủ thì chợt nghe thấy tiếng ôn ào ở bên ngoài.

- Có chuyện gì vậy nhỉ?

Tiêu Dương mở mắt rời giường đi ra mở cửa sổ. Lúc này những người đi đường đều đứng tách sang hai bên, có mấy chiếc xe cảnh sát gầm rú phóng đi, theo sau là xe cứu thương của bệnh viện, sau khi những chiếc xe đó đi qua lập tức những người xung quanh đều lên tiếng bàn tán nghị luận...

- Nghe nói lại có người chết nữa rồi. - Kinh khủng quá, nghe nói là ở bên cạnh Thiên Trì có người chết vì mất quá nhiều máu, thế nhưng đáng sợ ở chỗ trên người hoàn toàn không có một vết thương nào.

- Thật quỷ dị.

Tiêu Dương đứng bên cửa sổ nghe bọn họ nói một lúc thì quay người đi rửa mặt sau đó mở cửa đi xuống bên dưới.

- Chị Mai, chào buổi sáng.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn thấy bà chủ đang ăn sáng liên mỉm cười đi qua, mở miệng hỏi:

- Chị Mai, nhà nghỉ của chị không tuyển thêm nhân viên sao?

- Có chứ.

Bà chủ buông bát cháo nóng trong tay xuống, khẽ vuốt mí mắt mệt mỏi của mình sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi cười nói:

- Nếu không tuyển thì làm sao tôi chống đỡ được, chắc khoảng nửa tiếng nữa là cậu ấy tới đó.

-Ồ.

Tiêu Dương gật đầu sau đó ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, tò mò dò hỏi:

- Bên ngoài có chuyện gì vậy chị?

- Thì là con sóng trước chưa hết đã xuất hiện con sóng sau đó.

Bà chủ nhíu mày, nói:

- Thật không biết gân đây Thiên Sơn này làm sao nữa, hết chuyện này đến chuyện khác. Nghe nói sáng sớm hôm nay, có một người yêu thích leo núi đã lén lút vượt qua phong tỏa của cảnh sát leo đến Thiên Trì, kết quả là phát hiện có một người chết do mất quá nhiều máu thi thể nằm bên cạnh Thiên Trì, người đó sợ quá vội vã chạy xuống báo cảnh sát.

Tiêu Dương nhíu mày hỏi lại:

- Mất quá nhiều máu ư?

- Hiện tại bên ngoài mọi người đều nói như vậy, thậm chí còn có người nói là do Vương Mẫu nương nương trách phạt con người đã xâm phạm đến "Dao Trì", cũng có người nói trên Thiên Sơn xuất hiện quát vật hút máu người...

Tiêu Dương nghe vậy trâm tư một lát sau đó lại hỏi:

- Chị Mai, chị có biết ở quanh đấy có ai biết đường tắt dẫn lên Thiên Trì không?

- Ở đây hầu hết chúng tôi đều biết.

Chị Mai thấy Tiêu Dương hỏi như vậy thì kinh hãi thốt lên:

- Chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu định...

Tiêu Dương cũng không phủ nhận mà gật đầu, cười nói:

- Cho dù có quái vật thì tôi nghĩ chắc cũng không thể chạy ra lúc thanh thiên bạch nhật như vậy được. Mục đích chuyến đi lần này của tôi chính là Thiên Trì, vì vậy đương nhiên không thể bỏ cuộc giữa đường được.

- Chàng trai trẻ, không biết cách nói nào là thật nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hiện tại Thiên Trì thực sự ẩn chứa nguy hiểm chết người. Tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên tới gần khu vực đó.

Chị Mai khuyên nhủ: - Chờ cảnh sát phá xong vụ án này rồi lên cũng không muộn mà. Không nên lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, hơn nữa...

Chị Mai dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

- Hiện giờ bên ngoài mọi người đều truyền tai nhau về chuyện này vì vậy phỏng chừng sẽ không có ai dám mạo hiểm leo lên Thiên Trì nữa đâu. (ý chị ấy là vì không có ai dám leo lên nên nếu Tiêu Dương có chết ở trên đấy thì cũng không ai phát hiện)

Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn dám chắc quanh khu vực xảy ra chuyện nhất định có cỏ Huyết Hãn hút máu cả người lẫn vật trong truyền thuyết! Chỉ có điêu, đường lên Thiên Trì Thiên Sơn loằng ngoằng, nếu như không có ai đưa lên một mình hắn cắm đầu tìm kiếm chỉ sợ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian mới tìm được.

Tiêu Dương đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có tiếng nói của trẻ con.

- Mẹ ơil

Tiêu Dương nghe thấy tiếng gọi thì xoay người qua nhìn thấy một cô bé khoảng sáu bảy tuổi chạy đang chạy tới. Tóc của cô bé được tết thành hai bím tóc ở hai bên, trên lưng đeo một chiếc cặp sách màu hồng, trên mặt là nụ cười tươi rói, hai chân chạy nhanh tới nhà vào người bà chủ, mở miệng nói:

- Mẹ, Đồng Đồng đã chuẩn bị xong rồi.

- Đồng Đồng của mẹ ngoan lắm.

Bà chủ mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô bé rồi ôm cô bé đặt lên đùi mình sau đó mở nồi cháo trên bàn ra, cười nói:

- Nào, nhanh ăn bữa sáng đi con.

Cô bé ngoan ngoãn đáp lại:

- Mẹ, mẹ ăn cùng con nhét

Lúc này Tiêu Dương mỉm cười khen cô bé:

- Chị Mai, con gái chị ngoan thật đấy.

Nghe thấy có người khen mình, cô bé Đồng Đồng lập tức mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, trong mắt cô bé có chút cảnh giác, giọng nói đột nhiên có chút đanh đá:

- Chú cũng là tên đàn ông thối tha tới theo đuổi mẹ cháu đúng không?
Bình Luận (0)
Comment