Chương 272: Đánh chó đánh luôn cả chủ!
Chương 272: Đánh chó đánh luôn cả chủ!Chương 272: Đánh chó đánh luôn cả chủ!
Trinh tiết!
Nháy mắt đó tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn.
Không ai ngờ được Tiêu Dương lại có thể ngang nhiên "cướp đi trinh tiết" của Liêu Cao Nguyên ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Ánh mắt tất cả dồn vào cây gậy cắm sau mông Liêu Cao Nguyên không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Một phát này e rằng trong mấy ngày tới Liêu Cao Nguyên có lẽ không thể xuống nổi giường.
Cơn đau xông thẳng vào tim khiến Liêu Cao Nguyên thảm thiết kêu gào, những người đứng hóng chuyện có không ít người cảm thấy hả hê, có thể thấy bọn Liêu Cao Nguyên đều không được những người ở vùng này chào đón.
Cùng với tiết hét thảm thiết cơ thể Liêu Cao Nguyên không ngừng run lên, dưới sàn nhà đã có mấy giọt máu chảy xuống.
- Chậc chậc...
Tiêu Dương tựa như phát hiện ra châu lục mới, ánh mắt phóng thẳng về phía hạ thân của Liêu Cao Nguyên, miệng còn thở dài lẩm bẩm:
- Thật sự không ngờ thì ra anh vẫn còn trinhI
Phụt!
Liêu Cao Nguyên thật sự không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, trước nay y vẫn luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu quát tháo người khác, chưa bao giờ phải chịu nỗi đau bị gậy trúc đâm vào mông, đã vậy còn làm trò cười trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Đột nhiên hai mắt y đột nhiên tối sâm, ngất xỉu tại chỗ.
Tiêu Dương võ võ phủi hết bụi trong tay, nâng mắt nhìn một lượt ba tên đàn em của Liêu Cao Nguyên đang lồm cồm bò dậy, vẫy tay, lạnh giọng nói:
- Cút cho xa vào!
Ba tên đàn em chợt thấy lạnh cả sống lưng, liếc mắt nhìn nhau sau đó vội vã chạy tới nâng tên Liêu Cao Nguyên đã hôn mê kia lên rồi ba chân bốn cảng chạy khỏi nhà nghỉ...
Khi đám người đó biến mất trước mắt mọi người, đám đông xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô tán dương.
- Đánh hay lắm!
- Thật hả lòng hả dạ! Không ngờ bọn chúng cũng có ngày hôm nay.
- Thế nhưng nhà họ Liêu nhất định sẽ đến trả thù! Chàng trai này, cả bà chủ Dư nữa, mọi người mau chạy trốn đi.
Ở ngoài cửa cũng có không ít người lên tiếng nhắc nhở.
Bên trong nhà nghỉ, cô bé Đồng Đồng nắm lấy tay Dư Ngọc Mai, ánh mắt long lanh tràn đây sùng bái nhìn Tiêu Dương:
- Chú lợi hại thật, đến cả gấu chó cũng đã bị chú đánh cho chạy mất rồi.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn cô bé. Vẻ mặt Dư Ngọc Mai lúc này hết sức nghiêm túc, có chút lo lắng nhìn Tiêu Dương, nói:
- Hôm nay tên họ Liêu đó bị đánh nhất định sẽ quay lại đây trả thù... Tiêu Dương, cậu mau rời khỏi đây đi.
Dư Ngọc Mai đã từng xem chứng minh thư của Tiêu Dương nên đương nhiên cũng biết tên của hắn.
Tiêu Dương khoát tay, bình thản nói:
- Tôi đi cũng được nhưng còn hai mẹ con chị thì sao?
- Tôi tin trên đời này còn có pháp luật.
Dư Ngọc Mai cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Tôi không tin bọn họ có thể áp đảo luật pháp.
- Áp đảo luật pháp đương nhiên là không thể.
Tiêu Dương nghiêm giọng nói:
- Nhưng pháp luật lại chỉ có thể áp dụng sau khi đối phương vi phạm, đến khi đó thì kết quả đã không thể cứu vãn được nữa. Chị Mai, chị đừng khuyên tôi rời khỏi đây nữa, nếu như tôi đã gây ra chuyện này thì một mình tôi sẽ giải quyết đến cùng! Tôi muốn xem cái tên họ Liêu đó có thể làm được trò trống gì.
- Chuyện này...
Dư Ngọc Mai càng lo lắng hơn, cố khuyên:
- Tiêu Dương, cậu không biết ở trấn này nhà họ Liêu có thể lực thế nào đâu. Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi đấy, hiện nay đồn trưởng đồn cảnh sát chính là Liêu lão gia, Liêu gia bang, thế lực hắc đạo lớn nhất trấn này cũng là của bọn họ.
Tiêu Dương lạnh giọng mở miệng:
- Khống chế cả hắc đạo lẫn bạch đạo, thảo nào lại hống hách như vậy!
- Trong trấn truyền nhau một câu nói rằng: Thà đắc tội với quan huyện cũng không dám đắc tội với nhà họ Liêu. Ở trấn này, nhà bọn họ một tay che trời, từ trước tới nay chưa một ai có thể trị được bọn họ.
Dư Ngọc Mai nhíu mày, nói tiếp:
- Trước đây còn đỡ, còn có Trang đồn trưởng giúp đỡ bảo vệ, giờ ông ấy đã bị cách chức, như vậy từ giờ trở đi nơi này sẽ trở thành nơi nhà họ Liêu muốn làm gì thì làm.
- Chẳng lẽ không có ai đi tố cáo nhà họ Liêu sao?
Dư Ngọc Mai thở dài, nói:
- Ai dám chọc vào đám người đó chứ? Có câu núi cao hoàng đế xa, những chuyện mà nhà họ Liêu làm không thể truyền tới tai các lãnh đạo bên trên được, đã thế còn nghe nói nhà họ Liêu có hậu thuẫn chống lưng. Vì vậy cho dù có người dám đi tố cáo thì cũng sẽ bị nhà họ Liêu giết người diệt khẩu trước rồi.
- Giờ đã là thời kỳ pháp trị rồi, sao có thể để nhà họ Liêu hoành hành ngang ngược như vậy?
Tiêu Dương lạnh lùng nheo mắt, nhếch miệng nói:
- Ngày tháng của nhà họ Liêu đã đến lúc nên kết thúc rồi.
Dư Ngọc Mai nhíu chặt đầu mày, cô hoàn toàn không để trong lòng những lời này của Tiêu Dương. Có rất nhiều người cũng đều hận nhà họ Liêu không thể biến mất ngay tức khắc, nhưng trên thực tế nhà họ Liêu vẫn hoành hành ngang ngược mà chẳng ai có thể làm gì.
- Đồng Đồng, mau ăn sáng đi con, ăn xong mẹ sẽ đưa con đến lớp. Dư Ngọc Mai dỗ con gái đi ăn sau đó quay sang nghiêm túc nói với Tiêu Dương:
- Tiêu Dương à, hai đấm không địch lại được bốn tay, cậu hãy nghe lời chị, mau rời khỏi đây đi.
Tiêu Dương lắc đầu xua tay, hắn lấy điện thoại trong túi ra, ngoảnh mặt sang nhìn Dư Ngọc Mai, hỏi:
- Số điện thoại của đồn cảnh sát là bao nhiêu?
- Đồn cảnh sát?
Dư Ngọc Mai có chút bất đắc dĩ, nói:
- Tiêu Dương à, chuyện này không phải chỉ cần báo cảnh sát là có thể giải quyết, trong đó gần như toàn bộ đều là người nhà họ Liêu...
Dư Ngọ Mai thật sự không hiểu ý nghĩ của Tiêu Dương, gọi điện báo cảnh sát có khác nào tự đẩy mình vào hố lửa của nhà họ Liêu chứ?
- Tôi báo cảnh sát không phải là để cảnh sát đến đây giải quyết vấn đề.
Tiêu Dương bình tĩnh nói:
- Chị Mai, chị cứ tin tôi đi, mau nói cho tôi biết số điện thoại của sở cảnh sát là bao nhiêu.
Dư Ngọc Mai không hiểu hắn định làm gì, một lúc sau, khẽ cắn răng rồi đọc số điện thoại của đồn cảnh sát cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương trực tiếp gọi luôn:
- Đồn cảnh sát đúng không? Ờ, tôi muốn báo án, thiếu gia nhà họ Liêu bị đánh ở nhà nghỉ Quân Duyệt, các anh mau lập tức cho người tới đây đi.
Không đợi người bên kia kịp phản ứng, Tiêu Dương đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Lúc này Dư Ngọc Mai nghi hoặc nhìn Tiêu Dương:
- Thiếu gia nhà họ Liêu...
- Nếu như không nói nhỏ bị đánh thì làm sao lớn xuất hiện được.
Tiêu Dương khoát tay cười cười, lãnh đạm nói:
- Chị Mai, chị cứ đưa Đồng Đồng đi học trước đi, chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm giải quyết.
Lời nói của hắn hết sức tự tin.
Thực tế, Tiêu Dương thật sự chẳng thèm để đám người nhà họ Liêu này vào mắt. Lúc này trong đầu hắn không phải đang nghĩ làm thế nào đối phó với người nhà họ Liêu mà lại đang lo lắng vấn đề sau khi trừ khử nhà họ Liêu. Mặc dù nói nơi này núi cao hoàng đế xa nhưng Tiêu Dương vẫn không quên thân phận của mình, tốt xấu gì thì hắn cũng là Đội trưởng của một tiểu đội trong Thiên Tử các, chuyện diệt trừ tham quan ác bá vốn là chuyện của các sở ban ngành có liên quan.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng kêu đầy kinh sợ truyền đến:
- Liêu Tiểu Báo đến rồi!
Nghe thấy vậy sắc mặc Dư Ngọc Mai lập tức xanh lét, vội vã giữ lấy vai Đồng Đồng, nói:
- Đồng Đồng mau ngồi xuống đi con.
Đồng Đồng lúc này vô cùng nghe lời, thấy mẹ bảo vậy thì lập tức ngồi xổm xuống, cơ thể nhỏ bé nấp xuống dưới chiếc bàn. Ngay sau khi con bé ngồi xuống Dư Ngọc Mai liền đem một chiếc ghế đến che trước người Đồng Đồng, người đi vào nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra bên dưới có người. Khi chuyện xảy ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Dư Ngọc Mai là phải bảo vệ tốt cho con gái. Tiêu Dương cũng không ngăn cản hành động của Dư Ngọc Mai, bởi lát nữa sẽ xuất hiện hình ảnh bảo lực máu me không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.
- Tránh ra! Tránh raI
- Có gì hay mà xem! Mau biến đi!
Ngay lập tức có tiếng người quát tháo ồn ào vang lên, những người đứng vây xem ngoài nhà nghỉ lập tức như chim sợ cành cong tự động giải tán.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, từng người mặc áo đen nhanh chóng vọt vào trong nhà nghỉ.
Tầng một nhà nghỉ cũng không rộng lắm nên sau khi khoảng mười người tiến vào lập tức cảm thấy có chút chật chội. Bên ngoài nhà nghỉ vẫn còn có rất nhiều người đứng, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt thù địch nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Cũng có ánh mắt khinh miệt, phẫn nộ đồng thời còn có chút hưng phấn.
Những năm gần đây, ở cái đất này chẳng có mấy người dám đắc tội với nhà họ Liêu.
- Là thằng nào đánh bản thiếu gia?
Một giọng nói bén nhọn vang lên, ngay sau đó một người đàn ông cao khoảng một mét sáu khệnh khạng bước vào nhà nghỉ, thân hình gã ví với lợn cũng là một sự sỉ nhục lợn. Lúc bước đi, chiếc bụng phệ không ngừng rung lên làm người ta có cảm giác nếu như không đỡ chỉ sợ mỡ sẽ rơi cả tảng xuống đất mất, mắt cũng bị mỡ đè ép đến nỗi sắp không mở ra nổi nữa. Sau khi đi vào liền đảo mặt nhìn quanh một lượt nhưng không dừng lại ở chỗ Tiêu Dương mà lại nhắm thẳng vào Dư Ngọc Mai, đôi mắt đầy dâm dục, mở miệng nói:
- Bà chủ Dư đúng là ngày càng đẹp càng mê người, khiến bản thiếu gia ngứa ngáy hết cả người!
Dư Ngọc Mai chán ghét nhìn gã béo trước mặt, theo bản năng mà lùi mấy bước ra đằng sau, lúc này Tiêu Dương lại bước lên mấy bước, vừa vặn đứng chắn trước người Dư Ngọc Mai.
Liêu Tiểu Báo thấy vậy tức giận gầm lên:
- Mày là thằng nào, mau cút ngay!
- Tiêu Dương.
Nghe vậy, hai mắt Liêu Tiểu Báo lập tức lạnh lẽo, nói:
- Thì ra là mày, gan lớn phết đấy, dám đánh người của bản thiếu gia vậy mà còn không chạy trốn.
Tiêu Dương giêu cọợt:
- Chỉ là đánh một con chó thôi mà, cần gì phải chạy?
- Đánh chó?
Khuôn mặt đầy thịt của Liêu Tiểu Báo run lên, gã lập tức cười lạnh:
- Thế chẳng lẽ mày chưa từng nghe câu đánh chó thì phải ngó mặt chủ à?
- Tôi đã từng nghe rồi.
Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đây cũng chính là nguyên nhân tôi ở lại.
Liêu Tiếu Báo sửng sốt, bật thốt theo bản năng:
- Nguyên nhân gì? Bụp!
Cơ thể Tiêu Dương loáng cái đến vọt đến.
Nhanh đến mức người ta còn không kịp chớp mắt.
- Đánh chó đánh luôn cả chủ!
Vùi
Lời nói vừa dứt một nắm đấm như quả tạ ngàn cân cũng đồng thời giáng thẳng vào cái mặt thịt của Liêu Tiểu Báo...
Với tốc độ của Tiêu Dương những người bình thường đứng xung quanh thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái liền nghe thấy tiếng vật nặng đổ rầm xuống đất.
Âm!
Cả bị thịt hai trăm cân bất ngờ bị một cú đấm đánh bay, cơ thể nặng nề đập mạnh vào vách tường, âm một phát đến sàn nhà cũng phải rung lên.
Một quyền như dời sông lấp bể, sức mạnh này với những người bình thường mà nói thì là không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt, tất cả mọi người chỉ biết thừ người ra nhìn!
Liêu thiếu gia bị người ta dùng một quyến đánh bay!
Bich! Bịch! Bịch! BịchI
Nắm đấm của Tiêu Dương liên tục giáng xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đánh ra vô số quyền. Liêu Tiểu Báo thậm chỉ ngay cả rên còn chưa kịp mở miệng đã bị đánh cho tối sầm mặt mũi, bất tỉnh nhân sự.
Phù!
Tiêu Dương thở ra một hơi rồi nhảy trở về vị trí ban đầu sau đó liếc mắt nhìn cái đống thịt dưới đất, lắc đầu nói:
- Sự đời đúng là kỳ diệu, anh có chỗ nào giống "báo" mà gọi là Liêu Tiểu Báo chứ, lẽ ra phải gọi là Liêu Lợn Mập mới phải đạo.