Chương 286: Trốn!
Chương 286: Trốn!Chương 286: Trốn!
Không khí trong Túy Vũ Hiên bỗng trở nên nặng nề.
Tất cả mọi người đều đứng im, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía cô gái mặc váy trắng ngồi trên xe lăn kia, đôi vai nhỏ gây, vẻ đẹp của cô khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng thanh khiết, ánh mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng.
Con dao nhọn đặt bên cổ, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt.
Sắc mặt Quân Hoa Thừa lúc này đã chuyển sang xanh lét, sợ hãi quát lên:
- Tất cả dừng tay!
Ông ta vội vã bước lên, nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh, lo sợ nói:
- Nhu Anh, con đừng xúc động, hãy mau buông dao ra trước ởi đã.
Quân Hoa Thừa vô cùng sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào con dao bên cổ Quân Thiết Anh, lúc này trong lòng ông vô cùng rối bời cùng hoảng sợ, không phải chỉ vì tình huống đột ngột xảy ra lúc này mà còn bởi vì thời khắc vừa rồi Quân Thiết Anh không hề do dự mà đưa dao lên kê cổ mình.
Từ lúc nào... mà con bé lại chuẩn bị sẵn con dao trong người như vậy?
Quân Hoa Thừa cảm giác như thể có một vật nhọn cắm sâu vào trong tim, cơ thể không khống chế được mà run lên, hít thở thật sau, mắt nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh vô cùng kiên định, cô nghiêm túc nói:
- Tất cả đều đi ra ngoài hết cho tôi.
Không nói tới cái khác, chỉ cần dựa vào hai tiếng "chị dâu" mà anh em Lý Bái Thiên gọi Quân Thiết Anh cũng đủ để Quân Thiết Anh cho dù có liều mạng cũng không để vệ sĩ nhà họ Quân đụng vào hai người.
Chứng kiến cảnh tượng này hai anh em Lý Bái Thiên cũng phải kinh sợ.
- Chị dâu.
Chu Mạt vội la lên:
- Mau bỏ dao xuống, nguy hiểm lắm!
Quân Hoa Thừa quay đầu vung tay lên nói:
- Đi ra ngoài! Tất cả đều đi ra ngoài hết đi!
Ngay lúc này, Mã Tĩnh Mỹ đen mặt nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh, lạnh lùng châm chọc:
- Không ngờ tính khí cũng cứng rắn đấy.
- Chị dâu sao?
Đan Mộng Nhi đứng sau lưng Mã Tĩnh Mỹ bỗng nhiên mở miệng "lẩm bẩm':
- Hai người họ là anh em của Thẩm Thành Văn thiếu gia sao? Nếu là như vậy thì không có lý do gì lại...
Nghe ả nói vậy, Mã Tĩnh Mỹ lạnh lùng nhìn Chu Mạt, lạnh nhạt hỏi:
- Thằng ranh kia, tại sao cậu lại gọi Quân Nhu Anh là chị dâu?
- Bà buồn cười thật đấy.
Chu Mạt bu môi, nói: - Vợ của đại ca không gọi là chị dâu thì gọi là gì?
- Cậu nói bậy bạ gì đó?
Quân Hoa Thừa giận dữ lườm Chu Mạt một cái, phẫn nộ quát:
- Không được phép bôi nhọ danh dự của Nhu Anh.
Khi không phải đặt nặng vấn đề vật chất lên đầu, những kẻ có tiên liền coi thể diện là tất cải
Ở thủ đô, tin tức nhà họ Quân cùng nhà họ Thẩm liên hôn đã truyền ra khắp mọi ngõ ngách, cho dù Thẩm Thành Văn chưa chính thức rước Quân Thiết Anh vê nhà nhưng trong mắt người nhà họ Thẩm, Quân Thiết Anh đã là vợ của Thẩm Thành Văn rồi. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một người "đại ca", chuyện này đối với người nhà họ Thẩm mà nói thì là một nỗi nhục vô cùng lớn.
Còn trong mắt người khác thì chuyện này chẳng khác gì Quân Thiết Anh chụp cho Thẩm Thành Văn một cái sừng to tướng lên đầu.
Đây đương nhiên cũng là chuyện mà hai nhà Quân Thẩm không muốn thấy nhất.
Chính vì vậy khi người nhà họ Quân biết Tiêu Dương đến gần Quân Thiết Anh, không những thế quan hệ còn không bình thường nên ngay lập tức nổi lên sát khí muốn nhanh chóng trừ khử Tiêu Dương! Đây cũng chính là nguyên nhân Quân Thiết Anh muốn Tiêu Dương rời đi.
- Nhưng nhìn vẻ mặt của Tam tiểu thư hình như cô ấy cũng không phản đối cách gọi này!
Giọng nói không mặn không nhạt nhưng lại như ngòi nổ kích thích trận chiến giữa hai nhà.
Lúc này, ánh mắt sắc lạnh của Quân Thiết Anh lập tức liếc về phía Đan Mộng Nhi sau đó lại liếc sang Quân Hoa Thừa, con dao trong tay không hề có dấu hiệu xê dịch, lạnh lùng nói:
- Mấy người cũng ra ngoài đi.
- Hừt Trước khi làm rõ chuyện này, không ai được đi đâu hết!
Khuôn mặt Mã Tịnh Mỹ ẩn chứa tức giận, lạnh giọng nói:
- Quân gia chủ, ông cũng đã nghe thấy rồi đấy, con gái ngoan của ông đã là chị dâu của người khác rồi!
Giọng điệu đầy châm chọc.
Chu Mạt không nhịn được tức giận quát lên:
- Bà già thối tha, bà vừa nói cái gì?
- Cậu dám mắng tôi?
Mã Tĩnh Mỹ trừng mắt vung tay lên, ngay lập tức một đám người mặc áo tím từ đằng sau bà tay xông lên vung tay lập tức xuất hiện những ngọn lửa màu xanh phóng về phía Chu Mạt.
- Cẩn thận!
Trong nháy mắt Lý Bái Thiên lập tức đẩy Chu Mạt ra đang định phản kích thì đột nhiên có một trận cuồng phong nổi lên, sau đó quyền cước chớp động, rồi âm một phát, ngọn lửa biến mất.
Người đột nhiên xuất hiện chặn lại ngọn lửa chính là bác Lương.
Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ càng lạnh lẽo hơn, bà ta quát lên:
- Quân Hoa Thừal
Quân Hoa Thừa giương mắt nhìn bác Lương, quát:
- Bác Lương! - Gia chủ, xin thứ lỗi cho lão già này tự ý hành động.
Bác Lương khẽ cúi người, giọng nói dường như trở nên nghiêm túc nói:
- Thế nhưng tôi đã từng nói sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Đại tiểu thư ở Túy Vũ Hiên.
Mã Tĩnh Mỹ giận dữ nở nụ cười méo mó, nhìn chằm chằm vào Lương Bá nói:
- Chỉ là một người làm mà dám ngang nhiên cãi lời của chủ nhân!
- Phu nhân, mong bà bớt giận.
Quân Hoa Thừa khẽ liếc qua Quân Thiết Anh một cái sau đó quay đầu lại nói:
- Chuyện xảy ra đêm nay tôi nhất định sẽ cho phu nhân một lời giải thích hợp lý, nhưng hiện giờ không phải là lúc thích hợp để xử lý chuyện này.
- Hừi
Ánh mắt không cam lòng của Mã Tĩnh Mỹ liếc qua anh em Lý Bái Thiên, sau đó lại nhìn sang Lương Bá, đến đây trong mắt bà ta dường như có chút kiêng ky. Mặc dù bà ta là người nhà họ Thẩm nhưng cũng rất hiểu tình hình bên nhà họ Quân đương nhiên cũng biết tính tình cùng thực lực của ông già Lương Bá này.
- Được, Quân gia chủ...
Ngực Mã Tĩnh Mỹ phập phồng, lạnh giọng nói:
- Tôi hy vọng, trong hội nghị gia tộc nhà các người ngày mai, ông có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!
Mã Tĩnh Mỹ đương nhiên không muốn tin tưởng chuyện Quân Thiết Anh đã là vợ của người khác, nếu như đó là sự thật thì nhà họ Thẩm còn mặt mũi nào mà ra đường gặp người khác nữa.
- Đợi đã.
Đúng lúc này, Đan Mộng Nhi bước lên, mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh, mở miếng nói:
- Tôi với tam tiểu thư từng học cùng trường đại học Phục Đại ở thành phố Minh Châu nên cũng biết chút chuyện của cô ấy. Nếu như tôi đoán không lầm thì "đại ca" của hai người chắc hẳn là Tiêu Dương đúng không?
Ả vừa dứt câu, ánh mắt lạnh như băng của Quân Thiết Anh lập tức lia về phía ả.
- Đúng vậy!
Quân Thiết Anh biết Đan Mộng Nhi có dụng ý không tốt nhưng vẫn không phủ nhận chuyện này!
Tất cả đều ngạc nhiên ồ lên.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán xôm xao.
- Tiêu Dương? Ở thủ đô làm gì có nhà họ Tiêu đâu đúng không?
- Cái tên này nghe lạ quá, hắn có lai lịch như thế nào?
- Tôi từng nghe nói, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ ở trường đại học Phục Đại mà thôi!
Lúc này sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ đã trắng bệch, vốn bởi vì có Lương Bá đúng ra ngăn cản nên bà ta không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp trước khi hội nghị gia tộc nhà họ Quân được tổ chức. Thế nhưng không ngờ Quân Thiết Anh lại thừa nhận người đàn ông đó trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Tính chất của sự việc này đã không còn như lúc ban đầu nữal
- Việc đã đến nước này... Mã Tĩnh Mỹ lạnh giọng nói:
- Quân gia chủ, ông nói xem nên giải quyết thế nào đây?
Sắc mặt Quân Hoa Thừa cũng đã xanh mét, không dám tin nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh, mở miệng:
- Nhu Anh, sao con lại...
Vẻ mặt Quân Thiết Anh hết sức bình tĩnh, con dao trong tay phản chiếu ánh sáng màu bạc lạnh lẽo, cô bình thản nói:
- Tôi cũng là một người con gái bình thường, tôi cũng có quyền được lựa chọn người mà mình thích.
- Nhưng bố đã hứa gả con cho nhà họ Thẩm rồi mà.
Quân Thiết Anh lạnh lùng nói:
- Tôi chưa từng nói đồng ý.
- Con...
Quân Hoa Thừa đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh thường ngày nữa, khuôn mặt đỏ bừng, hít sâu một hơi sau đó bất lực nói:
- Nhu Anh, vận mệnh của con không phải do con nắm giữ.
Quân Thiết Anh nắm chắc con dao đặt lên cổ, lưỡi dao sắc bén bất ngờ xẹt qua cần cổ trắng nõn để lại một vệt máu đỏ, cô nói:
- Thế nhưng hiện tại mạng của tôi là do tôi quyết định.
Quân Hoa Thừa sợ hãi xông tới, hét lên:
- Nhu AnhI
- Đứng lại!
Quân Thiết Anh bình thản nói:
- Hoặc là tất cả đi ra ngoài! Hoặc là tôi sẽ chết ở đây!
- Hừ! Đừng tưởng lấy cái chết là có thể uy hiếp được bản phu nhân!
Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, nói:
- Cô không tuân thủ đạo làm vợ, lăng nhăng với đàn ông bên ngoài, cho dù có chết cũng đáng tiếc!
- Câm miệng!
Chu Mạt giận dữ quát lớn:
- Đồ bà già xấu xa kia, cẩn thận cái mồm thối của bà đấy. Loại miếng thúi như bà cho dù có chết Diêm Vương cũng không ngửi được, trực tiếp giáng xuống mười tám tầng địa ngục!
- Cậu...
Mã Tĩnh Mỹ tức giận, ngón tay run run chỉ vào Chu Mạt, không thèm giữ hình tượng gì hét lên:
- Được lắm! Đợi tôi bắt được cậu rồi, tôi không tin cái tên Tiêu Dương gì đó sẽ không xuất hiện!
- Lương Bái
Quân Hoa Thừa đột nhiên quay sang phía Lương Bá, nói:
- Hai người này lai lịch không rõ ràng, ông không nên bảo vệ bọn họI Lương Bá nghiêm túc đáp lại:
- Gia chủ, tôi xin lỗi, đợi sau khi chuyện này qua đi tôi sẽ thỉnh tội với ngài, nhưng hiện tại tôi sẽ không cho phép bất cứ ai động thủ ở chỗ này!
Hai bên giằng co gay gắt.
- Thật là nực cười.
Đan Mộng Nhi lại nhân cơ hội chen miệng vào:
- Hai người đều là đàn ông cả vậy mà lại phải núp sau lưng một cô gái chân yếu tay mềm hay sao?
Chu Mạt tức giận quát lên:
- Cô nói cái gì?
- Lúc nào cũng luôn miệng gọi “chị dâu”.
Đan Mộng Nhi cười nhạo:
- Vậy mà giờ lại để tam tiểu thư vì bảo vệ hai người mà ngay cả tính mạng cũng không cần, còn hai người lại vẫn có thể yên tâm thoải mái đứng sau lưng cô ấy.
Nghe ả nói vậy, đến cả Lý Bái Thiên cũng phải nheo mắt nguy hiểm, gã nghiêng mặt nhìn sang Quân Thiết Anh, Quân Hoa Thừa có thể vì lo lắng cho Quân Thiết Anh nên không ra tay nhưng Mã Tĩnh Mỹ chưa chắc đã như vậy! Nếu như bà ta thật sự ra tay chỉ e Quân Thiết Anh...
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai dường như đều dứt khoát quyết định gì đó.
- Lý Bái Thiên, Chu Mạt, không được nghe cô ta nói bậy.
Quân Thiết Anh bình tĩnh nói:
- Nếu như anh ấy đã phái hai người tới chỗ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra chuện.
Tuy cô nói như vậy nhưng hai anh em Lý Bái Thiên vẫn rất lo lắng cho cô.
- Chị dâu...
Lý Bái Thiên nhỏ giọng nói thâm bên tai cô:
- Chị hãy bảo trọng! Anh em bọn em... tạm biệt chị!
Gã vừa dứt lời, hai anh em dường như tâm linh tương thông đồng thời nhảy ra ngoài cửa sổ.
VùiI VùiI
Nháy mắt đã không thấy bóng dáng hai anh em Lý Bái Thiên đâu nữa.
- Đuổi theo!
Một đám người lần lượt chạy ra ngoài...
Lúc này, Đan Mộng Nhi đứng ở một bên nở nụ cười quỷ dị.
- Bọn họ không trốn khỏi nhà họ Quân được đâu.
- Đi thôi!
Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao rời khỏi kể cả Mã Tĩnh Mỹ.
Bữa tiệc sinh nhật này có thể nói đã hoàn toàn bị phá hoại rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai bố con Quân Hoa Thừa với Quân Thiết Anh và Lương Bá đứng ở một bên.
Quân Thiết Anh từ từ buông con dao xuống, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa sổ sau đó lại quay sang nhìn Lương Bá... - Để tôi đi ra ngoài xem tình hình thế nào. Lương Bá hiểu ý gật đầu xoay người đi ra ngoài. Quân Hoa Thừa khẽ nói: - Nhu Anh... - Ông cũng đi ra ngoài đi. Quân Thiết Anh lạnh lùng cắt đứt lời Quân Hoa Thừa định nói.