Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 316: Đại Tiểu Thư, Mở Rộng Chân Ra Nào!

Chương 316: Đại tiểu thư, mở rộng chân ra nào! Chương 316: Đại tiểu thư, mở rộng chân ra nào!Chương 316: Đại tiểu thư, mở rộng chân ra nào!

Thẩm Phi Văn chết rồi?

Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt tới mức há hốc miệng, không dám tin vào chính hai mắt mình.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong đầu vội vàng tua lại cảnh tượng vừa xảy ra, từ khi tiếng động vang lên ngoài cửa sổ, tâm trí của tất cả mọi người đều đổ dồn về đồng xu bạc đang xoay tròn trên không, mãi tới khi nó rơi thẳng xuống đất...

Trong lòng ai nấy sợ hãi không thôi.

Chẳng lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Thẩm Phi Văn đã bị giết ư?

Điều này...

Sao có thể làm được vậy?

Không khí cả đại sảnh bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, tựa như có cơn gió lạnh buốt lướt qua trái tim mỗi người.

Không ai dám động đậy gì hết, tay chân bỗng lạnh buốt lạ kỳ.

Suốt một đêm đề phòng nghiêm mật, cả đêm không nghỉ không ngủ, điều động tất cả lực lượng vây chặt đại sảnh bảo vệ Thẩm Phi Văn, vậy mà sát thủ "Trường Bào" vẫn thành công ư?

Thậm chí, căn bản không có bất cứ kẻ nào biết Thẩm Phi Văn đã chết như nào.

- Phi Văn...

Thẩm Băng Sơn dường như không dám tin vào hai mắt mình, giọng nói run rẩy khẽ bước lên trước vài bước. Giờ phút này, Thẩm Phi Văn tựa như chỉ đang ngủ say mà thôi, có điều, gã không thở nữa.

Hai tay Thẩm Băng Sơn run run kiểm tra thân thể Thẩm Phi Văn, khi sờ tới cái gáy của gã thì cảm thấy tay hơi nhói lên, sắc mặt ông ta khẽ biến, vươn tay qua kiểm tra, hai con ngươi bỗng nhiên co rút.

Trên cái gáy của Thẩm Phi Văn, có một chiếc châm bạc vừa dài vừa mảnh.

Một châm đoạt mệnh!

- Phi Văn!

Lúc này, Mã Thẩm Mỹ gào lên thê lương, lao thẳng tới thi thể gã, không ngừng lay lay gã, ánh mắt tràn ngập bi thương lóe lên cả tia oán hận vô cùng:

- Băng Sơn, thù này, Nhà họ Thẩm chúng ta không thể không báo!

Hốc mắt Thẩm Băng Sơn đỏ bừng, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói lạnh như băng:

- Cho dù kẻ đứng sau tất cả là ai, nếu đã muốn Nhà họ Thẩm ta tuyệt hậu, vậy thì, Nhà họ Thẩm sẽ cùng kẻ đó không đội trời chung!

Sát ý ngập trời lan tỏa khắp không gian.

Lồng ngực Thẩm Băng Sơn tức đến phát đau, đồng thời còn có cả nỗi hận, hận mình rõ là cảnh giác một đêm, vậy mà chỉ buông lỏng chút xíu trong thời khắc cuối cùng lại bị sát thủ "Trường Bào" dùng một đồng tiền xu hấp dẫn sự chú ý, từ đó dương đông kích tây, cướp đi tính mạng Thẩm Phi Văn.

- Chỉ e sát thủ "Trường Bào" còn có đồng bọn.

Giọng nói Mã Tĩnh Mỹ lạnh như băng, nghe vô cùng chói tai: - Nếu không sao hắn có thể vừa giở trò phía cửa sổ vừa giết chết Phi Văn được?

Thẩm Băng Sơn so sánh hai vị trí, hít sâu một hơi, gật đầu:

- Trừ phi tốc độ của hắn đã đạt tới cực hạn, nếu không, hắn căn bản không thể làm được điều đó!

Đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Băng Sơn híp lại:

- Sát thủ "Trường Bào", tao muốn mày chết mà không có chỗ chôn!

Lúc này, Thẩm Băng Sơn tựa như một thùng thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Nhưng mà... hành tung sát thủ "Trường Bào' biến hóa khôn lường, chúng ta phải làm sao mới có thể dụ hắn ra được.

Mã Tĩnh Mỹ cau mày, trong mắt đều là sự không cam lòng. Nhìn xác con trai lạnh băng nằm trên đất, nước mắt bà ta chảy dài. Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ, chỉ vì một mối thông gia với Nhà họ Quân mà Nhà họ Thẩm rước họa vào người như thế này.

- Việc đã đến nước này, ta phải dùng mọi cách, trả bất cứ giá nào thôi.

Thẩm Băng Sơn khoát tay mở miệng:

- Thứ nhất, thông báo cho chú hai, tuy chú hai không lo chuyện nhà, có điều, hiện giờ hai cháu trai đều bị giết, bảo chú ấy điều động lực lượng của mình để điều tra tung tích sát thủ "Trường Bào', chắc hẳn chú ấy sẽ không từ chối đâu.

- Thứ hai, nói rõ mọi chuyện với Bình tiền bối, lực lượng của Thần Tiên Môn còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiêu. Nếu Thần Tiên Môn ra mặt đối phó với sát thủ "Trường Bào", dù phải trả giá lớn thế nào, tôi cũng sẽ bằng lòng!

- Thứ ba...

Ánh mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia sáng lạnh như băng:

- Dùng sát chống sát!

- Ý của ông là...

Mã Tĩnh Mỹ sửng sốt.

- Trường Bào tuy lợi hại, nhưng trong giới sát thủ, hắn không phải kẻ mạnh nhất!

Thẩm Băng Sơn lạnh lùng đáp:

- Xếp hạng của hắn là thứ mười! Sát thủ đấu với sát thủ, chắc hẳn sẽ hiểu rõ hơn người bình thường chúng ta nhiều. Nếu đã vậy, sao ta không ra cái giá trên trời để những người mạnh hơn sát thủ "Trường Bào” đi giết chết hắn! Giá cao cỡ nào cũng phải thuê!

- Chỉ trong thời gian ngắn này, biết đi đâu liên lạc...

- Tôi có thể liên lạc với một người trong số đó.

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn bình tĩnh, châm chậm nói:

- Chỉ có điều không biết người đó có nhận hay không thôi.

- Chỉ cần ra giá cao, không sát thủ nào không dám nhận mục tiêu.

Mã Tĩnh Mỹ lập tức nói:

- Ông có thể tìm được ai?

- Đứng thứ bảy trên bảng sát thủ thế giới. Sát thủ Huyết Ma! Thẩm Băng Sơn phun ra từng chữ, sát ý trong lời nói càng thêm bừng bừng.

Nói ra ba điều kia, Thẩm Băng Sơn không tin, chỉ một sát thủ "Trường Bào" mà có thể gánh được áp lực nặng nề từ ba phía như vậy.

- Tao muốn băm mày ra thành ngàn mảnh!

Thẩm Băng Sơn bóp ngân châm trong tay thành bụi:

- Để an ủi linh hồn trên trời của con trai tao.

Minh Châu.

- Gì cơ?

Sau khi Thẩm Thiên Vân nhận điện thoại thì sắc mặt đại biến, từ trên giường ngồi bật dậy. Lúc này, ngoài kia, ánh nắng bình minh đã ló rạng.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt Thẩm Thiên Vân trở nên lạnh như băng, cúp điện thoại.

- Sát thủ "Trường Bào”?

Thẩm Thiên Vân không qua lại cùng người này, nhưng đã từng nghe Lam Chấn Hoàn nói về người này. Bởi vì, người vừa mới vượt qua thử thách ra nhập Các, trở thành đội trưởng của tiểu đội "Lăng Thiên" chính là đồ đệ của sát thủ "Trường Bào", Tiêu Dương!

- Trường Bào... Tiêu Dương...

Lông mày Thẩm Thiên Vân nhíu lại, sắc mặt có chút khó chịu:

- Sát thủ "Trường Bào' là do Tiêu Dương mời ra sao?

- Nếu thật vậy...

Thẩm Thiên Vân híp mắt, một bên là cái chết của cháu trai, nhưng bên còn lại là thiên tài quan trọng cần bồi dưỡng của Thiên Tử Các.

- Tiêu Dương, hi vọng cậu không làm chuyện ngốc nghếch này.

Thẩm Thiên Vân từ từ đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, trầm ngâm một lát:

- Không được, mình vẫn nên đích thân trở về Bắc Kinh thì hơn.

Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, hai đứa con trai Nhà họ Thẩm chết cả, đả kích nặng nề này khiến cả Nhà họ Thẩm rơi vào không khí vô cùng căng thẳng. Người nhà họ Thẩm mặt mũi ai nấy đều nghiêm trọng, trừ phi có chuyện quan trọng, không thì không được bước ra khỏi cửa nửa bước.

Bắc Kinh gần như cũng vì chuyện này mà nổi lên chút sóng gió. Trời vừa sáng, bầu trời đây những mây đen, không khí âm u, người đi đường vội vàng qua lại.

Khoảng tám giờ sáng, mưa rốt cuộc cũng rơi.

Từng giọt mưa óng ánh như chuỗi ngọc rơi xuống hồ nước trước Túy Vũ Hiên, tạo nên từng gợn sóng nho nhỏ.

Cửa phòng mở ra, gió lạnh phả lên gương mặt xinh đẹp của Quân Thiết Anh. Cô ngồi trên xe lăn, đưa mắt ngắm nhìn màn mưa. Lát sau, cô khẽ đứng dậy, bước ra khỏi cửa, bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp. Tuy vẫn còn chút bất tiện, nhưng hiện giờ rõ ràng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

- Đại tiểu thư, sao lại không nghỉ ngơi nhiều hơn chứ?

Một giọng nói mang theo ý cười bỗng vang lên sau lưng Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh quay đầu, mỉm cười đáp: - Đi lại một chút, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ từng mơ ước này.

Xa xỉ.

Đối với Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn hai mươi năm mà nói, đây quả thực là một sự xa xỉ.

Tiêu Dương khẽ cười, trên tay cầm chiếc túi màu trắng:

- Trở về ăn bữa sáng đã, sau khi ăn xong bữa sáng sẽ châm cứu thêm lần nữa rồi uống thuốc. Tôi tin rằng, đại tiểu thư sẽ đi lại được như người bình thường nhanh thôi.

10 phút sau.

Hai người đứng bên giường...

Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng:

- Đại tiểu thư, nên cởi rồi.

Quần dài dần rơi xuống, đôi chân xinh đẹp dần lộ ra. .

Trước kia Tiêu Dương dốc sức chữa trị cho Quân Thiết Anh, tuy rằng cố gắng đè nén lại sự hấp dẫn của đôi chân này, nhưng hắn coi như giữ vững được sự bình tĩnh. Nhưng hiện giờ, hai chân Quân Thiết Anh đã sắp khỏi, bây giờ châm cứu chẳng qua chỉ để cô hồi phục tốt hơn mà thôi...

Trái tim Tiêu Dương lúc này không khỏi đập thình thịch, đôi mắt không tự chủ được mà dán chặt lên đùi đại tiểu thư, ánh mắt dần dân hướng lên trên nữa...

Bốp!

Đầu bị cái gì đó đập vào.

Quân Thiết Anh lườm Tiêu Dương, giận dữ mắng:

- Anh nhìn cái vớ vẩn gì thế hả?!

- Không nhìn vớ vẩn.

Tiêu Dương vội vã ngẩng đầu, tự nhiên có cảm giác "bắt tại giường", hơi ngượng cười, thốt ra câu:

- Đại tiểu thư, dạng chân ra đi.

Nghe vậy, Quân Thiết Anh trợn trừng hai mắt, ánh mắt đỏ quạch:

- Anh nói cái gì cơ?!

Tiêu Dương lúc này mới hoàn hồn, cuống cuồng giải thích:

- Ý của tôi là, nằm xuống trước đã.

Sau lưng đã rịn mồ hôi lạnh.

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường, hai cái đùi trắng nõn lại đập vào mắt Tiêu Dương lần nữa.

Giờ phút này, thật ra Quân Thiết Anh còn thấp thỏm hồi hộp hơn cả Tiêu Dương.

Khi chữa trị lúc trước, hai chân của cô hoàn toàn không có cảm giác, nhưng giờ đây hai chân cô đã khôi phục cảm giác, cảm nhận được tay Tiêu Dương qua lại trên đùi mình, cảm giác này ấy à, đương nhiên là khiến tim cô đập loạn mất kiểm soát rồi.

Cả người khẽ run rẩy.

- Cô không thoải mái sao?

Tiêu Dương cầm châm bạc trong tay, bỗng nhìn Quân Thiết Anh, hỏi thăm. Còn chưa bắt đầu châm cứu mà.

- Không sao...

Quân Thiết Anh khẽ cắn cặp môi đỏ mọng.

Tiêu Dương nhìn người trước mặt kẹp chặt hai chân, không khỏi có chút khó xử, cau mày nói:

- Đại tiểu thư, cô kẹp chặt hai chân như vậy, tôi không châm cứu được mấy huyệt vị hai bên chân.

Đây là lần đầu tiên châm cứu sau khi Quân Thiết Anh khôi phục ảm giác, hai bên gần như đều là "lần đầu tiên", có chút trúc trắc, khó mà phối hợp.

Nghe vậy, hàng mi Quân Thiết Anh khẽ run rẩy, hơi mở rộng hai chân ra một chút.

- Mở rộng ra thêm tí nữa...

- Không được, vẫn chưa đủ.

Tiêu Dương đưa ngân châm để ngang giữa hai chân Quân Thiết Anh, diễn tả khoảng cách, lắc đầu nói:

- Đại tiểu thư, mở hai chân rộng ra chút nữa nào...

- Rộng thêm chút nữa...

Quân Thiết Anh nhắm chặt hai mắt, lát sau, không thấy Tiêu Dương nói gì nữa, không khỏi hé mắt nhìn, thấy Tiêu Dương đang men theo hai chân mình nhìn lên...

Lập tức nổi giận:

- Anh... Anh nhìn cái gì?!

- Không có gì.

Tiêu Dương vội vàng hồi thần, nghiêm túc nói:

- Tôi đang xác định xem khoảng cách giữa hai chân đã đủ chưa thôi.

- Sau đó thì sao?

Quân Thiết Anh có xúc động muốn đạp cái tên đang thừa cơ lợi dụng này.

- Đùi mở đủ lớn rồi.

Tiêu Dương gật đầu cười đáp.

- Vậy còn không nhanh đâm vào đi!

Quân Thiết Anh giục hắn, cảm giác lúc này khiến cô thấy vô cùng kỳ lạ, cực kỳ mất tự nhiên, cảm giác tê dại từ hai chân lại khiến cô có cảm giác như dòng điện xẹt qua, cả người mềm nhữn, hơi run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment