Chương 547: Trận đấu kinh người!
Chương 547: Trận đấu kinh người!Chương 547: Trận đấu kinh người!
Hắc Long kiếm bí vừa xuất hiện trong nháy mắt đã kinh động đến các vị Tôn tọa đang ngôi trong chính điện của Kiếm Tông.
Khí lạnh phóng lên tận trời cao!
- Là Hắc Long kiếm bí.
Trong số các Tôn tọa có một người đàn ông mặc trường bào đen trắng kinh hãi biến sắc. Người này chính là Hắc Bạch tôn tọa, lão khẳng định Hắc Long kiếm bí chắc chắn là do đồ đệ Đồ Vũ Hoa của mình thi triển.
- Chẳng lẽ Vũ Hoa đang gặp nguy hiểm hay sao?
Hắc Bạch tôn tọa lập tức phóng đi.
- Mau lên!
- Mau lùi lại!
Đây là một kiếm thức vô cùng kinh khủng được kết hợp bởi thực lực của bản thân cùng với uy lực của kiếm.
Kim Du Uyển lùi về sau, lúc này sắc mặt đã trở nên tái nhợt, trong lòng vô cùng hối hận. Sao lúc đó mình lại câu xin chú Tiêu xuất chiến chứ! Giờ Đồ Vũ Hoa đã nổi điên, chú Tiêu làm sao có thể chống lại gã...
Kiếm bí là tấm át chủ bài mà đệ tử mạch Kiếm Tôn dùng để bảo vệ tính mạng! Đây là chiêu thức vượt qua thực lực của mọi người, và không phải người nào cũng có thể sử dụng kiếm bí, điều kiện tiên quyết là phải có thân binh có linh tính!
- Hắc Long kiếm bí mà Đồ Vũ Hoa sử dụng lần này e là đã dốc hết sức mạnh để kích thích ra, uy lực có thể ngang với một đòn tấn công của cường giả tứ vân Hóa tượng cảnh.
- Điên rồi, điên rồi, Đồ Vũ Hoa điên thật rồi!
- Cái đồ không biết trời cao đất dày kia, dám sỉ nhục Đồ Vũ Hoa này vậy thì cũng phải có gan trả giá! Chết đi! Đi chết đi!
Khí lạnh không ngừng tràn ra xung quanh sân đấu, càng lúc càng lạnh. Các đệ tử xung quanh hoảng hốt biến sắc, tất cả đều sợ hãi lùi vê sau, ai ai cũng sợ mình sẽ nằm trong phạm vi tấn công của Hắc Long.
- Ha hall
- Sao gã lại hẹp hòi như vậy chứt! Chỉ là một trận đấu bình thường mà lại dùng đến cả Hắc Long kiếm bí.
Tất cả đều kinh hãi nhìn vê phía trước.
Một khi sử dụng kiếm bí tức là đã rơi vào thời khắc sinh tử, bởi vì người sử dụng kiếm bí sẽ không thể khống chế được nguồn sức mạnh lớn hơn cả thực lực của mình.
Gã biết thực lực của mình kém Tiêu Dương nên mới sử dụng đến Hắc Long kiếm bí.
Ví dụ như kiếm Hắc Long, khi phẩm chất của kiếm đạt đến cảnh giới cao nhất thì mới có thể sử dụng được kiếm bí.
Cho dù có phải trả giá cũng được.
Tiếng cười man rợ của Đồ Vũ Hoa vang vọng khắp màn đêm, gã đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Bản tính của Đồ Vũ Hoa vốn rất kiêu ngạo, gã không thể chịu đựng được sự nhục nhã bị Tiêu Dương cạo trọc đầu trước mặt mọi người.
Tiêu Dương khẽ nhếch miệng, hoàn toàn không hoảng sợ như những người khác.
Tiêu Dương nhìn con Hắc Long đang bay lượn quanh trong không trung. Con Hắc Long này là một luồng năng lượng hàn khí khổng lồ do thanh kiếm Hắc Long phóng thích ra kết hợp với sức mạnh của Đồ Vũ Hoa tạo ra khí thế kinh người.
Đây mới chỉ là phần mở màn mà thôi!
Gã chưa từng nhìn thấy tên nhãi này, như vậy chứng tỏ hắn cũng chẳng phải nhân vật cao quý gì, cho dù có thiên phú mà không có địa vị thì cho dù có bị giết cũng chẳng ai quan tâm.
Hắc Long kiếm xuất phong!
Điểm thứ nhất, kiếm bí không phải là chiêu thức có thể sử dụng bừa bãi, mỗi một lần thi triển kiếm thủ sẽ bị suy yếu trong vòng một tháng liên. Khi đối đầu với kẻ địch cực mạnh hoặc là không sử dụng kiếm bí, một khi đã sử dụng thì bắt buộc phải dồn kẻ địch vào chỗ chết, nếu không mình sẽ chết chắc. Điểm thứ hai là sự trừng phạt của Kiếm Tông, nếu như trong tỷ thí bình thường mà ra tay giết người nhất định sẽ phải nhận sự trừng phạt của tông phái. Thế nhưng Đồ Vũ Hoa thà bị trừng phạt cũng phải giết chết Tiêu Dương, chỉ có như vậy mới có thể rửa được mỗi hận trong lòng gãi
Trong không gian rung chuyển bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Tiêu Dương.
- Ha Hai Hay lắm! Tới đúng lúc lắm.
Trực đảo Hoàng long!
- Hắc Long kiếm bí sao?
Uy năng lớn nhất của Hắc Long kiếm bí chính là con Hắc Long kial
- Phong quyển tàn vân!
Đuôi của Hắc Long đột nhiên quét mạnh, hơi thở điên cuông bao trùm khắp đất trời. Chiếc đuôi được ngưng tụ từ hàn khí mang theo khí thế gió cuốn may tan ầm ầm đánh tới. Bỗng nhiên nơi sâu nhất trong chiếc đuôi bất ngờ xuất hiện một ánh kiếm màu đen...
- Xét vê mặt khí thế cũng có uy năng của cường giả Hóa tượng đấy.
Cùng với tiếng rít gào của Đồ Vũ Hoa, Hắc Long trên không trung cũng gâm thét điên cuồng theo. Khí lạnh ngút ngàn hóa thành luồng khí đánh xuống, tạo ra vô số kiếm khí lạnh như băng phóng ra.
- Đi chết đi
- Hắc Long kiếm bí này xem ra cũng khá đấy chứ!
Mọi người sau khi đã lùi tới vị trí an toàn nghe thấy tiếng cười cả Tiêu Dương thì đều đồng loạt trừng mắt.
- Hắn còn cười được nữa sao?
Tiểu Thanh kinh ngạc nói:
- Em không nghe nhầm đấy chứt
- Chẳng lẽ chú Tiêu có cách chống lại với Hắc Long kiếm bí hay sao?
Kim Du Uyển đột nhiên có chút kích động, hai mắt sáng lên:
- Sức mạnh đó tương đương với cường giả tứ vân Hóa tượng, nếu như chú Tiêu có thể chống lại... như vậy chẳng phải... thiên phú của chú ấy đã ngang bằng với Văn Nhân Lan sư tỷ cùng Ninh Cốc sư huynh rồi hày sao?
Hai mắt Tiểu Thanh trợn tròn.
Hai vị sư huynh sư tỷ này chính là những vị thần trong đám thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn.
- Đêm nay trong đại hội Tranh Quang con đã thắng liên tiếp bốn trận. Sau khi Liễu Vân bại trận thì Đồ Vũ Hoa bất ngờ xuất hiện.
Kim Du Uyển không hề do dự mà lập tức nói:
Các vị Tôn tọa đồng loạt quét mắt nhìn xuống.
- Hắn chính là Tiêu Dương sao?
- Cái gì cơ? Đồ Vũ Hoa dùng Hắc Long kiếm bí để đối phó với Tiêu Dương sao?
- Uyển Nhi, con mau nói cho bố biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Các đệ tử vội vã xoay người cúi đầu cung kính nói:
- Bái kiến Tôn tọa.
Hắc Bạch tôn tọa chỉ tập trung nhìn về phía trước, hai mắt tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
- Là ai đã ép Vũ Hoa sử dụng Hắc Long kiếm bí?
Hắc Bạch tôn tọa chưa từng gặp Tiêu Dương bao giờ.
Kim Du Uyển lẩm bẩm:
- Hừ, làm gì có ai ép gã, là gã tự nhiên vô duyên vô cớ muốn giết người đấy chứ!
- Là Tiêu Dương sao?
Kim Văn tôn tọa kinh ngạc nhìn về phía trước sau đó ông vội vã quay đầu hỏi Kim Du Uyển:
Có Tôn tọa bỗng nhiên bay xuống.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thì ra là đại hội Tranh Quang của đám thanh niên.
Trong không trung lần lượt xuất hiện mấy bóng người.
Vùi! Vùi! Vùi
Bọn họ đều là những thiên tài có thiên phú đặc biệt, tuổi còn trẻ nhưng lại có thực lực của Tôn tọa cũng chính là cảnh giới Hóa tượng.
Lời của Kim Du Uyển vừa dứt, sắc mặt của Hắc Bạch tôn tọa lập tức đen lại.
Đồ Vũ Hoa đã đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn lại còn đến tham gia đại hội Tranh Quang, mặc dù không có văn bản quy định chính thức nhưng như vậy cũng có nghĩa là đã phạm quy.
Chữ ý' đã không còn nghiêng về phía bên gã nữa rồi.
- Con đang đánh thắng Liễu Vân sao?
Kim Văn tôn tọa kinh ngạc nhìn Kim Du Uyển rồi hỏi tiếp:
- Thế sao đó thì sao?
Kim Du Uyển gật đầu, trong mắt lóe lên tia căm hận, cô căn răng nói:
- Chính Đồ Vũ Hoa đã dùng một chiêu làm gãy kiếm Khổng Tước của con. - Sao cơ?
Kim Văn tôn tọa lập tức biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Ông đương nhiên biết rất rõ kiếm Khổng Tước quan trọng với con gái của mình như thế nào!
Vợ ông mất sớm, ông chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái cũng chính là bảo bối ông quý trọng nhất cuộc đời này.
Kim Văn tôn tọa cố kiêm chế sự tức giận, quét mắt nhìn về phía trước. Lúc này Kim Du Uyển lại tiếp tục nói:
- Vì vậy nên con đã nhờ chú Tiêu ra tay đánh với Đồ Vũ Hoa một trận. Chú Tiêu đã sử dụng chính thanh Khổng Tước đã bị gãy của con dùng một chiêu gọt trọc đầu Đồ Vũ Hoa, kết quả là gã ta nổi điên liên kích phát ra Hắc Long kiếm bí.
Các vị Tôn tọa nghe vậy đều hết sức sửng sốt.
Chỉ vì bị gọt trọc đầu mà lại đi kích phát Hắc Long kiếm bí. lá bài để bảo vệ tính mạng của mạch Kiếm Tôn hay sao?
Chuyện này... đúng là quá nực cười rồi!
Lúc này khuôn mặt của Hắc Bạch tôn tọa đã hoàn toàn biến thành màu đen, cơ mặt còn giật giật mấy cái. Lão nhìn vê phía Đồ Vũ Hoa lúc này đã như một tên điên, trong lòng lão lập tức sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Thật không đáng.
Các vị Tôn tọa khác cũng đồng loạt lắc đầu.
Sử dụng kiếm bí sẽ phải trả giá bằng chính cơ thể của mình. Đồ Vũ Hoa chỉ vì một việc cỏn con như vậy mà lại dùng chiêu hại người hại mình này thật sự là không đáng.
Tính tình như vậy sau này làm sao có thể trở thành trụ cột trong công cuộc vực mạch Kiếm Tôn dậy được?
Một vị Tôn tọa cảm thán:
- Cái cậu nhóc Tiêu Dương cũng lợi hại thật. Hắc Long kiếm bí đáng sợ như vậy mà vẫn có thể tránh được.
Các Tôn tọa khác cũng gật đầu tán thành:
- Quả đúng là rất có tiềm lực.
- Hắc Bạch.
Hai mắt Kim Văn tôn tọa đầy tức giận nhìn Hắc Bạch tôn tọa:
- Món nợ này bản tôn đã nhất định sẽ đòi lại!
Hắc Bạch tôn tọa lập tức biến sắc.
Xét về thực lực, lão mạnh hơn Thiên Cửu tôn tọa một bậc nhưng lại còn lâu mới sánh được với Kim Văn tôn tọa.
Hắc Bạch tôn tọa nói:
- Đây chỉ là lời nói một phía của con gái ông thôi.
Giọng nói của Kim Du Uyển trở nên lạnh lùng:
- Ở đây có rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, Tôn tọa có thể hỏi bất cứ người nào. Một vị Tôn tọa đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Trời đất, không ngờ Tiêu Dương lại có thể đánh trả lại!
Bùm! Bùm! Bùm!
Mọi người lập tức dõi mắt nhìn vê phía trước.
Kiếm khí Hắc Long phủ khắp không gian, người thanh niên cầm thanh kiếm Khổng Tước dường như sắp bị kiếm khí Hắc Long nuốt chửng thế nhưng vào chính lúc này người đó lại giơ cao thanh kiếm Khổng Tước lên không trung.
Dường như trong không gian đen tối bỗng nhiên xuất hiện một luông ánh sáng màu xanh.
Ánh sánh đó vô cùng chói lóa.
- Uyển Nhi, cháu nhìn kỹ đây này.
Tiêu Dương cười một tràng dài sau đó cơ thể xuyên qua vô số kiếm khí, dường như kiếm khí Hắc Long hoàn toàn không thể làm hắn bị thương.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Tiêu Dương tự nhiên lại nói câu đó. Nhưng Kim Du Uyển hiểu, hai mắt cô sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào thanh kiếm trong Tiêu Dương...
Ánh sáng màu xanh bắn ra khắp nơi tựa như vạn vật sinh sôi, bỗng nhiên một cây đại thụ vươn lên che phủ cả bầu trời.
- Thức thứ nhất trong Thanh mộc kiếm linh thức, Sinh sinh bất tức!
Sinh sinh bất tức!
Chiêu này được Tiêu Dương thi triển có uy lực mạnh gấp trăm lần của Kim Du Uyển.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã áp sát tới chỗ Đồ Vũ Hoa đang cầm kiếm Hắc Long.
Kengl
Kiếm gãy cùng kiếm Hắc Long chạm vào nhaul
Cuộn!
Lúc trước Kim Du Uyển đã thua ngay tại khoảnh khắc hai thanh kiếm va vào nhau. Giờ phút này, kiếm quang huyền diệu của Tiêu Dương dường như được tua chậm lại xuất hiện trước mắt Kim Du Uyển, hai mắt cô lập tức sáng lên, miệng lẩm bẩm:
- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Kim Du Uyển đã lĩnh ngộ được thêm một tầng nữa của 'Sinh sinh bất tức'. Cô tin rằng nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô chắn chắn sẽ không để Đồ Vũ Hoa đánh gãy kiếm Khổng Tước của mình.
- Đây là... ý nghĩ cao nhất của Ngũ hành thanh mộc kiếm!
Có vị Tôn tọa kinh ngạc mở miệng, ánh mắt của lão cũng trở nên nóng rực. Vị Tôn tọa này tu luyện chính là Ngũ hành thanh mộc kiếm! Cả người lão run lên, kích động nói:
- Thanh mộc linh kiếm thức! Đúng là... là Thanh mộc linh kiếm thức!
- Đây là chiêu thứ hai.
Kiếm quang màu xanh ngọc của Tiêu Dương tựa như tia chớp cuộn lại sau đó bất ngờ phóng về phía Đồ Vũ Hoa:
- Xé quần áo! Tia chớp lóe lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì kiếm trong tay Tiêu Dương đã lại xuất động.
- Thức thứ tư trong Thanh mộc linh kiếm thức, Hám thiên chấn địaI
Ánh sáng xanh vút lên, khí thế bắn thẳng lên trời.
KengIIIIIIIIT
Một âm thanh vỡ vụn vang lên đánh sâu vào tiêm thức của mọi người.
- AIH
Những người có tu vi thấp đều vội vã che lỗ tai đồng thời miệng hét lớn.
- Lợi hại thật!
Các vị Tôn tọa đều đồng loạt cảm thán. Nhưng khi kiếm quang dừng lại, mọi người liếc mắt nhìn qua, tất cả đều phải trợn tròn mắt vì kinh ngạc!
- Sao... lại... như vậy được?
Kinh hãi biến sắc!
Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn xuống mặt đất...
Một đoạn kiếm gãy màu đenI
Kiếm Hắc Long bị chặt gãy!
Không gian trong nháy mắt chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng hít sâu liên tiếp của mọi người.
Kiếm Hắc Long là một loại thần binh có linh tính có kích phát được kiếm bí vậy mà... lại bị một thanh Khổng Tước không hoàn chỉnh chém gấy.
Sắc mặt Đồ Vũ Hoa cắt không còn một giọt máu, ánh mắt vô hồn cúi xuống nhìn vào thanh kiếm Hắc Long đang nằm dưới đất...
Gấy rồi!
Thật sự gãy rồi!
Lúc này, người thanh niên cầm thanh Khổng Tước trong tay nhẹ nhàng hạ xuống, bước chân chậm rãi bước đi trên mặt cỏ, hắn thản nhiên nói:
- Gọt trọc, xé tan quần áo, chặt gãy kiếm... ba thứ này đều là mấy thứ quan trọng mà lúc trước anh đã nói, giờ tôi đã lấy hết rồi.
Tôi đã lấy hết rồi, một lời tựa như gió thoảng mây bay hết sức nhẹ nhàng tự nhiên.
Roẹt! Roẹt! RoẹtI
Tiêu Dương vừa dứt lời, trong nháy mắt quần áo trên người Đồ Vũ Hoa bỗng chốc nổ tung, ngay lập tức vô số miếng vải rách bay tán loạn.......