Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 572 - Chương 575: Tiêu Phu Giết Người

Chương 575: Tiêu phu giết người Chương 575: Tiêu phu giết ngườiChương 575: Tiêu phu giết người

Khu rừng một lần nữa trở lại sự yên tĩnh. Khu rừng vốn rậm rạp, bị một trận công kích cuồng bạo của Tẩu Hồ Tôn Tọa đã trở thành một đống hỗn độn. Gỗ bị chặt vương vãi khắp nơi, lá cây theo gió bay đi. Không gian cả khu rừng nồng nặc mùi máu.

Hai Tôn Tọa của Lưu Tinh tông đều chết trong trận chiến này. Hơn nữa, còn là chết trong tay một thanh niên Hóa Tượng nhất biến.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ dâng lên một cơn sóng lớn.

Đương nhiên, người chết vĩnh viễn sẽ không tiết lộ được tin tức ra ngoài.

Thậm chí ngay cả thi thể, Tiêu Dương cũng không có ý định giữ lại.

Hô.

Một ngọn lửa màu xanh trực tiếp thiêu đốt huyết nhục Tẩu Hồ Tôn Tọa. Lập tức, trong rừng, hơn mười ngọn lửa đồng thời xuất hiện, đốt cháy toàn bộ thi thể.

Từng thi thể hóa thành tro bụi.

- Chẳng lẽ bên trong Viêm Hoàng vẫn còn một thế lực đủ để so sánh với hộ long thế gia? Hơn nữa còn ám sát không chỉ một nhà.

Tiêu Dương nghĩ cũng nghĩ không thông, thấy lửa đã lan khắp khu rừng, lập tức rút lui.

- Rốt cuộc là ai ở sau lưng ám sát hộ long thế gia?

Tam Giác Vàng núi non trùng điệp, nhất định cũng có người của hộ long thế gia gặp phải ám sát.

- Đây mới chỉ là bắt đầu.

- Cuộc chiến còn chưa chấm dứt?

Gió thổi lên, tro bụi tiêu tan theo gió.

- Có động tĩnh gì không?

So sánh với kiếp nạn mà Kiếm Tôn nhất mạch đã phải chịu, đây chỉ là một món lãi nhỏ. Huống chị, chuyện hôm nay là do Tẩu Hồ Tôn Tọa và Lệ Độc Tôn Tọa làm khó dễ hắn. Bọn họ chết là kết quả phải có thôi.

Lá cây trong rừng chuyển động, thân ảnh Tiêu Dương lẳng lặng đứng nhìn, lẩm bẩm vài câu.

Hôm nay, Tiêu Dương đã nhìn thấy có đệ tử Côn tông và Lưu tỉnh tông lọt vào ám sát.

Một đệ tử Lưu Tinh tông đột nhiên cả kinh kêu lên.

Tiêu Dương một lần nữa suy nghĩ về vấn đề này:

- Mọi người mau nhìn kìa.

Bên ngoài khu rừng, đám người của Côn tông vẫn chú ý tình huống bên này. Sau khi bình tĩnh được một lúc, lập tức nổi lên động tĩnh lớn. Bây giờ thì yên tĩnh trở lại.

Bạch Độ Tôn Tọa chân chừ nhìn vê phía khu rừng.

Dư Giai lẩm bẩm một câu, nhưng sự thật đúng như lời cô nói.

Tất cả mọi người ngẩn cả người. Trong rừng đã nổi lửa.

Mộc Gổ lo lắng nhìn Bạch Độ Tôn Tọa, gấp giọng nói: Mộc Cổ đứng thẳng, mở to hai mắt, nói:

Mộc Cổ đột nhiên quỳ xuống, khẩn thiết nói:

Khói đặc dâng lên.

- Cho dù tiền bối đã chết, con tuyệt đối không thể để người chết không toàn thây.

Cả người Mộc Cổ run lên:

- Sư thúc, xin cho phép con vào trong. Cho dù...

- Là lửa.

- Sư thúc, cuộc chiến trong rừng hẳn đã kết thúc. Chúng ta qua đó xem chút đi.

Mặt Bạch Độ Tôn Tọa hơi nhăn lại.

- Sư thúc.

- Chẳng lẽ giết người xong hủy thi diệt tích?

- Sư thúc.

Hủy thi diệt tích.

Sắc mặt Mộc Cổ nhất thời biến đổi.

- Sư thúc.

Dư Giai ở một bên lên tiếng:

- Tiêu Dương tiền bối có ơn chỉ điểm cho sư đệ, chẳng khác nào ân đồng tái tạo. Không phải người vẫn dạy chúng con có ân phải báo sao?

Bạch Độ cười khổ lắc đầu:

- Thôi, ta không lay chuyển được các người. Đi xem một chút đi.

- Đa tạ sư thúc.

Mộc Cổ mừng như điên, nắm chặt Phong Linh côn, thân ảnh bay nhanh về phía cánh rừng. Lúc này, trong rừng cũng xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào, đầu đội mũ rộng vành, ánh mắt màu xanh biếc không ngừng lóe lên.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại biến mất?

Phệ Hồn Vương cảm thấy trong rừng không còn khí tức cường đại nữa, lập tức phóng vào trong rừng, không nghĩ đến một bóng người cũng không thấy.

Có hai đại Tôn Tọa của Lưu Tinh tông, hơn nữa Lệ Độc Tôn Tọa còn là cao thủ dụng độc. Muốn giết hắn là nằm trong phạm vi khả năng, mang thi thể của hắn cũng quá dễ. Nếu trận chiến này tiền bối Tiêu Dương thắng, hắn cũng không thể giết chết hết mười mấy người Lưu Tinh tông, lại còn hủy thi diệt tích.

Y nghĩ, Tiêu Dương tiền bối chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Ánh mắt Mộc Cổ tràn đầy sự lo lắng.

- Xem ra, có người không muốn chúng ta biết được kết quả của trận chiến này. Không lưu lại dấu vết, chúng ta cũng đừng ở đây đoán mò nữa, rời khỏi nơi này trước đã.

Đám người Côn tông không khỏi lâm vào trâm tư. Một lát sau, Bạch Độ Tôn Tọa khoát tay chặn lại, nói:

Mộc Gổ lắc đầu.

- Sư thúc, là ai? Dư Giai hỏi một câu.

- Không rõ lắm. Nhưng thực lực không kém.

Bạch Độ Tôn Tọa nhẹ nói:

- Mỗi một lần hoa Tử Tiên xuất thế sẽ tạo nên sự tranh đoạt điên cuồng. Trong lịch sử ghi lại chỉ có một lần có người rất may mắn hái được hoa Tử Tiên mà không kinh động bất cứ người nào. Trong vòng ba ngày, cho dù chung quanh xuất hiện cường giả không rõ lai lịch cũng chẳng có gì lạ.

- Sư thúc, trong rừng không có ai.

Lúc này, Mộc Cổ đã nhanh chóng kiểm tra khu rừng một lần. Ngoại trừ dấu vết chiến đấu thì chẳng còn bóng người nào khác.

Bạch Độ Tôn Tọa ngẩn ra, nói:

- Ngay cả tử thi cũng không có?

Thân ảnh Phệ Hồn Vương cấp bách chạy theo hướng ngược lại, nương nhờ khói đặc trong rừng mà biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Độ Tôn Tọa.

Bạch Độ Tôn Tọa là người đầu tiên phát hiện hắc bào nhân.

- Là ai?

Lúc này, đám người Côn tông cũng nhảy vào rừng.

Phệ Hồn Vương cau mày nói.

- Tiêu Dương... chẳng lẽ đã bị bắt?

Bởi vì y không biết thủ đoạn của Tiêu Dương.

Mọi người đều suy nghĩ giống nhau, cho rằng Tiêu Dương lành ít dữ nhiêu. Nhưng thấy Mộc Cổ rất quan tâm Tiêu Dương, tất cả đều lựa chọn không lên tiếng.

- Đi thôi.

Bạch Độ Tôn Tọa khoát tay.

- Trong ba ngày này, nguy cơ khẳng định tứ phía. Các người hãy theo ta, tiếp tục tìm kiếm hoa Tử Tiên.

Núi non trùng điệp, người lại thưa thớt. Thỉnh thoảng chỉ có một số thân ảnh xuất hiện. Lúc thì trong khe núi, lúc thì trong khe nham thạch, hoặc xuất hiện trên cây.

Nói chung, chỗ nào người có thể tới thì đều bị tìm kiếm.

Những địa phương hoa Tử Tiên có khả năng xuất hiện đều không thể đoán được.

Có thể nó mọc ở bờ sông cây cỏ rậm rạp, bị cỏ dài che mất.

Cũng có thể nó mọc trên đỉnh núi cao nhất, theo gió chập chờn.

Người nào có vận khí sẽ phát hiện ra nó.

Đám người tìm kiếm luôn hy vọng nó sinh trưởng tại một nơi vô cùng bí ẩn. Cứ như vậy, sau khi họ tìm được nó, người khác cũng không dễ dàng tìm được. Khi đó, họ có thể lắng lặng chờ ba ngày, cho đến khi hoa nở rộ, lập tức lặng lẽ hái đi.

Đây chính là suy nghĩ của đa số người.

Cho nên, trong quá trình tìm hoa Tử Tiên, không chỉ tìm vật, mà còn để ý xem có người nào có thần sắc khác thường hay không. Đa nghi lẫn nhau, cũng có người trong quá trình tìm kiếm đã kết oán với người khác.

Đánh nhau là khó tránh khỏi.

Cuộc chiến to nhỏ, cơ hồ chung quanh đều có thể thấy được.

Trên một con đường nhỏ sau núi, một gã tiều phu lưng cõng một đống củi, trên tay câm một cây búa bổ củi, mồ hôi đầm đìa đi dọc theo con đường nhỏ đi thẳng vào sơn đạo.

Tiều phu chân trần, khuôn mặt hơi tối, râu mép che khuất môi, có vài phần tục tằng.

Đứng trước một thác nước từ trên cao chảy xuống, tiêu phu đặt bó củi trên người xuống, cúi xuống dòng suối, hai tay vốc nước trong khe, nhấp nhấp vài ngụm.

- Ngon quá. Haha.

Tiều phu cười sang sảng, sau đó lại cúi người vốc nước rửa mặt mình.

Nhất cử nhất động đều rất tự nhiên, tùy tâm sở dục.

Chân trần đạp trên đá trắng, cảm nhận sự mát mẻ dưới chân do nước mang lại.

Sau khi rửa mặt uống nước, miệng tiều phu ngậm một cọng cỏ nhỏ, nằm xuống một tảng đá bên cạnh dòng suối, ngửa đầu nhìn trời, cảm nhận thiên đạo tuần hoàn.

Ào ào.

Tiếng nước chảy phát ra từ khe suối. Hai mắt tiêu phu nhẹ nhàng nhắm lại.

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Hai đạo thân ảnh đi dọc theo khe suối bước đến.

- Sư huynh, nhanh lên, đói chết rồi đây này.

Giọng nói the thé như vịt, có chút chói tai.

- Đệ còn dám nói nữa à? Lương khô chuẩn bị đã bị đánh mất rồi.

Một thanh âm oán giận vang lên.

- Phía trước có đống củi.

Giọng nói mang theo chút vui mừng lẫn sợ hãi.

Hai người bước lại, một cây búa trong tay một người đập xuống tảng đá.

Âm.

Tảng đá vỡ tan, tiêu phu cũng bừng tỉnh.

Ánh mắt mơ màng nhìn hai người trước mặt:

- Các người là ai?

- Tiều phu, trên người anh có lương khô không? Cho huynh đệ chúng tôi mượn.

Một người cầm búa nói.

Tiêu phu mỉm cười lắc đầu:

- Không cho mượn.

Nghe xong, hai người sửng sốt, sau đó cười rộ lên. Nói mượn là nói khách sáo. Trên thực tế, hai người muốn cướp lương khô trên người một tiều phu thì còn cần phải hỏi sao?

Trong khu vực núi non trùng điệp này, có thực lực chính là vương giả. - Tiều phu, thức thời thì lấy lương khô ra, không nên ép huynh đệ chúng tôi ra tay. Âm.

Khi nói chuyện, búa tạ lại đánh xuống tảng đá phía trên, phát ra tiếng vang thật lớn. Tiều phu sửng sốt:

- Các người không biết nói lý.

Hai người nhìn nhau, nhất thời cười lớn:

- Tiều phu, nắm đấm chính là đạo lý.

-ỒI

Tiều phu giống như giác ngộ, gật đầu, nói:

- Nói như vậy, tôi cũng muốn mượn của hai vị một vật.

- Vật gì?

Hai người ngạc nhiên hỏi lại.

Tiêu phu há mồm cười:

- Mượn mạng.

Đồng tử hai người co rút kịch liệt, cảm nhận được một khí tức nguy hiểm tràn ra, lạnh thấu tim gan. - Không ổn rồi.

Ý niệm vừa thoáng qua trong đầu hai người. Chỉ một thoáng thôi.

Vù, vù.

Hai ngân châm như tia chớp xẹt qua, trong phút chốc đâm xuyên qua mi tâm của hai người. Thân ảnh bất động.

Búa tạ rơi xuống đất, ánh mắt trợn to, im lặng.

Bịch bịch.

Hai thân ảnh ngã vào khe suối. Khe suối bị nhiễm đỏ, theo nước trôi đi.

Tiều phu nhẹ nhàng vác đống củi lên lưng, mỉm cười lắc đầu, cánh tay giương lên. Hai ngọn lửa nhất thời thiêu hai thi thể trở thành tro tàn.

Tiều phu chân trân bước đi trên con đường núi, vứt lại một câu:

- Tôi đã nói, thấy một người, giết một người.
Bình Luận (0)
Comment