Chương 643: Sơn môn phá!
Chương 643: Sơn môn phá!Chương 643: Sơn môn phá!
Dưới lệnh của Minh Lão Đại, tất cả đệ tử Thần Tiên Môn đạp bằng cửa chính tiến vào. Do có cái chết của mười người mở cửa đầu tiên cảnh tỉnh nên ai nấy đều cảnh giác cao độ, vẻ thoải mái nhẹ nhàng ban đầu thay đổi hẳn.
Không ai dám lấy mạng mình ra đùa.
Chỉ trong tích tắc mười đệ tử Thực Khí Tam Vân đã bỏ mạng, cho thấy độc tính rất kinh khủng.
Vù! Vùi Vùi
Đúng lúc mọi người ùa vào, không trung lại chấn động một đợt dữ dội, tên lại bay ra như mưa từ trong chùa, không cần ngắm chuẩn mà cứ thế bay tới tấp vào đám người phía trước.
Kengl
Trường tiên vung lên, búa nặng quét ngang, chặt đứt từng mũi tên thành hai đoạn. Nhưng phòng ngự cẩn mật đến đâu vẫn có chỗ hở, trong làn tên dày đặc có một mũi đã bắn xuyên về phía một Tôn Toạ của Thần Tiên Môn. Thực lực của Tôn Toạ này là Hoá Tượng tám biến, y không dám liều đón tên vội lách qua một bên tránh.
Phập.
Phụt!
- Có độc!
- ÁI
Trên đầu mũi tên có tẩm kịch độc.
Nhưng đây chỉ là tiểu thương, có thể bỏ qua được.
Kịch độc!
Tên tới quá nhanh, vẫn bay sượt qua vai y.
Tôn Toạ nọ cố nén đau, ôm vết thương trên vai kêu lên.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, khi Tôn Toạ này đang chuẩn bị xông lên thì thấy cánh tay tê rần, cơn đau kịch liệt thấu xương nhanh chóng lan lên trên.
Tôn Toạ nàu chỉ cảm thấy bả vai nóng ran lên, mũi tên sượt qua làm xước da.
Máu tươi bắn toé ra, cánh tay bị chém lìa rơi xuống đất biến thành màu xanh tím.
Minh Lão Đại sa sâm mặt, lửa giận trong mắt bốc lên ngùn ngụt.
Tôn Toạ này thét lên một tiếng, rút chuỷ thủ nhanh chóng chém đứt cánh tay của chính mình.
Còn chưa thấy mặt đệ tử nào của Mạch Kiếm Tôn, bên mình đã tổn thất liên tục, còn mất cả cánh tay của một Tôn Toạ.
— Cẩn thận! Đầu mũi tên có độc!
Ai nấy đều chấn động.
Minh Lão Đại dứt khoát ra lệnh.
Sát khí trong mắt Minh Lão Đại càng bốc lên, Mạch Kiếm Tôn càng biết sử dụng linh hoạt các loại thủ đoạn càng đáng chất. - Giết!
Trong ấn tượng của ông ta, Mạch Kiếm Tôn không có thủ đoạn gì dùng đến độc, xưa nay đệ tử của Mạch Kiếm Tôn luôn tự phụ tự tin không thèm dùng đấy thủ đoạn kiểu này.
Tên lệnh bị đánh nát.
Nộ khí xung thiên.
Trong nháy mắt, tên bay đầy trời bị đánh vỡ tung thành bột. Bỗng một luồng khói đen dâng lên, ùa đến chỗ Hồn Ma Tôn Toa.
Soạt!
Âm!
- Một trăm năm rồi, xem ra Mạch Kiếm Tôn thay đổi khá nhiều đây.
Hồn Ma Tôn Toạ xông vào sâu trong sân chùa, vừa chuẩn bị đại khai sát giới, trước mắt lại có một đợt mưa tên dày đặc bay đến.
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Hồn Ma Tôn Toạ dẫn theo một nhóm mười người, dệt thành một lưới nhuyễn tiên, tung lên trời phát ra rung động dữ dội.
- Hừ! Hồn Ma, ngươi dẫn một nhóm đột phá qua, thấy ai là giết hết cho ta.
Toàn thân Hồn Ma Tôn Toạ vận đồ đen lao vụt lên, trường tiên che chắn toàn thân không chỗ hở, vô số mũi tên bay qua đều bị chém gãy, không mũi nào động được đến người y.
- Vâng!
Người xuất hiện lúc này không phải là bạn, tất là thù.
- Mau tránh điI
- Cẩn thận khói độc.
Tất cả lùi lại.
Hồn Ma Tôn Toạ cũng nhanh chóng thoái lui. Thủ đoạn dùng độc của Mạch Kiếm Tôn khiến Hồn Ma Tôn Toạ bắt đầu cảm thấy kiêng dè.
Tên bay đầy trời đã biến mất sạch.
Nhưng khói đen dày đặc vẫn chưa tan. Lúc này Cự Linh Tôn Toạ dẫn hai mươi Tôn Toạ của Lưu Tinh Tông vừa xông lên, nhìn đám khói đen hơi sững lại một chút rồi cười vẻ châm biếm:
- Chỉ là khói bình thường thôi mà cũng không phân biệt được à?
Không phải khói độc!
Hồn Ma Tôn Toạ sửng sốt rồi nổi trận lôi đình nhảy thách lên.
- Tôi bắn trúng một tên.
— Tôi bắn trúng hai tên đệ tử Thần Tiên Môn, bây giờ có chết cũng không lỗ vốn nữa.
Một đệ tử của Mạch Kiếm Tôn khi chạy xuống đáy vực, tay cầm dây leo cười khoái chí
- Sướng thật, ha ha, sướng thật đấy.
Thần Tiên Môn từ xa đến đây bị người bên mình đánh cho trở tay không kịp, cường giả của bọn chúng không dám tuỳ tiện xông lên nên bị Mạch Kiếm Tôn chiếm mất thế thượng phong. Dù chỉ có một đệ tử Thần Tiên Môn gục ngã thì họ cũng hoan hô nhiệt liệt, phát tiết niêm vui sướng trong lòng. Đồng thời bọn họ đều rõ ràng trận ác chiến mới vừa bắt đầu.
Sau khi tước đoạt kí ức của Đồ Vũ Hoa, Hồn Ma Tôn Toạ mới biết đâu là cửa vào đáy vực của Mạch Kiếm Tôn.
Khuôn mặt của Hồn Ma Tôn Toạ bị cơn thịnh nộ làm cho méo mó, lửa giận bốc ngùn ngụt, sát khí đằng đằng dẫn đầu xông đến.
Trên đường đi gặp phải vô số bẫy tấn công khác, mới bắt đầu Thân Tiên Môn đã mất hơn mười mạng nên càng đi càng cẩn thận, số người chết cũng giảm. Nhưng khiến bọn họ tâm phiền ý loạn là mấy trò đánh lén không ngừng nghỉ.
Hầu hết là tên bắn, hoặc bây sập, khó lòng phòng bị.
Khiến người của Thần Tiên Môn càng phát điên là đến lúc này vẫn chưa thấy bóng một người nào của Mạch Kiếm Tôn, mấy bẫy rập này như tự động vận hành vậy.
Ai nấy đều tức giận muốn bùng nổ.
- Rút.
Dưới tiếng lệnh khe khẽ, các đệ tử Mạch Kiếm Tôn ẩn nấp trong chùa Cung Trúc đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ai nấy đều vui mừng hỉ hả.
Họ đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Một tiếng quát khẽ.
- Còn không dẫn đường đi.
Minh Lão Đại lạnh lùng liếc Hồn Ma Tôn Toạ một cái, dáng vẻ rất không hài lòng. Biểu hiện của Hồn Ma Tôn Toạ làm ông ta mất mặt.
- Hừi
Không ngờ mình lại mắc mưu Mạch Kiếm Tôn, tưởng khói đen là khói độc nên mới để cho người của Mạch Kiếm Tôn có cơ hội chạy thoát.
Nắm chặt nắm tay.
- Ha ha, mũi tên bắn trúng tên Tôn Toạ kia là của tôi đấy.
- Xì, không biết xấu hổ, tên đấy là tôi bắn, từ hôm nay hãy gọi tôi là thân bắn cung. ...
- Sắp đến rồi.
Vẻ mặt Hồng Lăng Tôn Toạ trịnh trọng, nhìn mọi người đang tuột dây leo xuống đáy vực, thở sâu một hơi nói.
- Cắt dây!
- Cắt dây!
- Cắt dây!
Tiếng lệnh âm vang lên tận trời.
Phía trên miệng vực, hai đệ tử của Mạch Kiếm Tôn thái độ dứt khoát, hô hiệu lệnh rồi vung kiếm chém hai đường sắc ngọt.
Dây leo xuống phía dưới bị cắt đứt, rơi xuống.
Cắt dây, vung kiếm. Hai bóng người đứng thẳng, cầm chắc trường kiếm trong tay, nhìn nhau.
Theo kế hoạch thì sau khi cắt dây, hai người lập tức lui vê sau mấy mét, trên vách núi có hâm ngầm Mạch Kiếm Tôn đào từ mấy năm trước.
Bình thường Mạch Kiếm Tôn đã chuẩn bị rất nhiều, phòng khi có biến.
Chỉ là, không ngờ ngày này lại đến quá nhanh quá đột ngột.
Sắc mặt hai người hơi nhợt nhạt, đứng trên miệng vực sâu, sau lưng chính là cửa động dẫn ra ngoài.
Nhìn nhau.
Đồng thời hiểu suy nghĩ của nhau.
Không chạy nữa.
- Năm nay huynh một trăm hai mươi tuổi. Đệ cũng vậy.
- Một trăm năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày báo thù.
Đôi mắt hai người đều hiện nét cười thê lương như gió thu tiêu điều thổi qua. Hai dáng người im lìm đứng thẳng, khuôn mặt đã lộ vẻ già nua, ánh kiếm sáng lấp loé.
- Đại hạn của chúng ta sắp đến rồi, có thể giết kẻ thù là điều may mắn. Ông trời không tệ bạc với chúng †a đâu.
Một người cười buồn nói.
— Một trăm năm trước, cha mẹ họ hàng chúng ta ở lại chiến đấu, họ chết để chúng ta được sống.
- Hôm nay, hai anh em ta không lùi bước nữa.
- Dù sao đại hạn cũng đến rồi, lôi theo mấy kẻ đi cùng.
Tiếng cười lớn vang vọng xuống tận đáy vực.
- Anh em Thường gial
Hồng Lăng Tôn Toạ ngước lên nhìn, nắm chặt nắm tay.
Tiêu Dương không khỏi xúc động nhìn lên phía trên.
Hai anh em không trở lại thì chết là cái chắc.
- Chị, chị khuyên họ xem thế nào?
Tiêu Dương vội nói.
- Vô ích.
Hồng Lăng Tôn Toạ lắc đầu.
- Ý họ đã quyết.
CạchI
Rượu cũng chuẩn bị rồi, hai người chạm bình, ngửa cổ uống một hơi dài.
- Chúng ta thiên phú tâm thường, mãi không đột phá lên được Hoá Tượng. Không sao, không sao nữa rồi.
Dưới vách vực, Tiêu Dương do dự một chút, bóng người bỗng nhoáng lên:
- Em đi rồi vê ngay.
VùiI Phóng nhanh như bay lên miệng vực, một chân đạp lên vách núi, mượn đà lao vút lên.
- Tiêu Dương!
Hồng Lăng Tôn Toạ thất kinh, vội đuổi theo.
Chẳng mấy chốc Tiêu Dương đã lên đến miệng vực.
Hai người ngẩn ra nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương rảo bước đến, cầm bình rượu trong tay một người, ngửa cổ uống một hơi dài rồi cười sảng khoái:
- Tôi đến tiễn hai vị một đoạn đường đây.
Trước đây hai người này không có gì quan trọng, giờ phút này Tiêu Dương kính trọng họ vô cùng.
Vùi
Hồng Lăng Tôn Toạ xuất hiện.
Hai người vội cúi người chào:
- Kính chào...
- Không cần đa lễ.
Hồng Lăng Tôn Toạ xua tay chặn lại.
- Tôi thật sự muốn cùng hai vị đây kê vai đánh một trận này.
Tiêu Dương lắc lắc bình rượu trong tay, sát ý trong mắt tràn ngập.
Nghe vậy cả hai đều thất kinh:
- Tuyệt đối không được.
- Chúng tôi có thể chết, cậu không thể chết được.
- Xin nhị vị Tôn Toạ đi cho.
Hai người vừa dứt lời, một loạt tiếng đổ vỡ vang lên âm ầm, mặt đất cũng rung chuyển.
Hàn quang trong mắt loé sáng.
- Đến rồi!
- Thân Tiên Môn đã tìm được cửa vào.
Hai người nhìn nhau, rồi quỳ sụp xuống đất.
Giọng điệu bi thương mà kiên nghị.
- Xin nhị vị Tôn Toạ đi chol
Trong lòng Tiêu Dương nặng nề vô cùng, bước lên lấy ra hai chiếc bình sứ đưa cho hai người, nói:
- Thuốc trong bình này chỉ cần đụng vào vật cứng sẽ nổ tung, bắn chất độc ra ngoài.
Hai người uống thuốc giải trước đi.
Hai người đều cảm kích, liên tục nói:
- Cảm ơn Tôn Toạ.
Thế là cơ hội giết địch của họ tăng lên rất nhiều rồi.
Tiêu Dương thở dài, hận ý trong mắt loé lên, nhìn vê phía cửa vào. Nghiến chặt răng.
- Thần Tiên Môn.
Hồng Lăng Tôn Toạ nắm cánh tay Tiêu Dương.
- ĐI.
Thân hình lao gấp xuống.
Âm! Âm!
Lúc này trời đã tối dần, tường đá phía ngoài vừa bị Cự Linh Tôn Toạ một búa đập tan. Nhe năng cười.
- Sơn môn bị phá rồi, xông lên!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ