Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 641 - Chương 645: Em Trai, Hãy Trân Trọng Nó!

Chương 645: Em trai, hãy trân trọng nó! Chương 645: Em trai, hãy trân trọng nó!Chương 645: Em trai, hãy trân trọng nó!

Có thể đánh một trận rồi!

Tinh thân Xích Kiếm Tôn Toạ rung lên.

Cuối cùng... cũng được đánh.

Tám mươi Tôn Toạ Hoá Tượng của đối phương nhiều gấp gân ba lần so với bên mình, gần hai trăm đệ tử Thực Khí Tam Vân, khối sức mạnh này đều cao hơn Mạch Kiếm Tôn.

Nhưng La Thiên Tôn Toạ chỉ quan trọng thực lực của người mạnh nhất.

Nếu chỉ huy của đối phương thực sự là bốn người ở kì đầu cảnh giới Phản Vũ thì không thể bỏ qua trận đánh này được. Mạch Kiếm Tôn có thể thắng.

Kiếm muốn ra khỏi vỏ, chưa được tắm máu chưa muốn về.

Nếu biết chắc có thể liêu một phen mà không đánh, bản thân La Thiên Tôn Toạ cũng không cam tâm.

Gió lạnh thổi qua, trừ tiếng reo hò từ đám người phía trước, còn lại đều im lìm tĩnh lặng. Sát ý bị kiểm soát gắt gao, không hề lộ ra ngoài.

Nhìn đám người đang lao xuống, Tiêu Dương thầm tự nhủ. Tới đây chỉ còn nghe lệnh thôi.

Nhìn mấy trăm người đang leo xuống vách đá lao đến dãy nhà gõ, đôi mắt Tiêu Dương ánh lên sắc lạnh.

- Chướng ngại cuối cùng rồi.

Tiêu Dương!

- Khí độc, nín thở.

Nhưng ông không ngờ mình lại rơi vào bẫy của Minh Lão Nhị.

Phụt! Phụt! Phụt!

Với điều kiện tiên quyết là hắn chủ động chuyển kim phủ lên mi tâm để ba vị tiên bối Ngũ Thất Cửu quan sát. Nhưng Tiêu Dương không nghĩ đến bốn người đó nguy trang thực lực, càng không nghĩ La Thiên Tôn Toạ không nhận ra.

Trong Kiếm Tông chỉ có một người có thể nhận ra lớp vỏ nguy trang của bốn người họ.

Chỉ chờ La Thiên Tôn Toạ hạ lệnh đánh, hay là lui.

Tôn Toạ phụ trách kiểm soát chướng khí là một cường giả trận pháp, lúc này đang dùng trận pháp để khống chế chướng khí đẩy về phía Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông.

Đến rồi.

- Cẩn thận, có trận pháp.

Một luồng chướng khí dày đặc cuộn lên, lan đến phía trước.

Khởi!

Minh Lão Đại nóng nảy gầm lên.

Bốn người đều hiểu người của Mạch Kiếm Tôn chắc chắn đang trốn ở đâu đó chờ thời cơ hành động. Khi thấy có khả năng thắng thì chúng nhất định sẽ lộ diện.

La Thiên Tôn Toạ cau mày suy nghĩ.

- Đây chắc là thủ đoạn cuối cùng của Mạch Kiếm Tôn rồi. La Thiên Tôn Toạ nắm chặt tay, hơi giơ tay. Đã đến lúc quyết định rồi.

Ba anh em Minh Thần và Cự Linh Tôn Toạ đứng cùng nhau quan sát tình hình.

— Nếu không có cao thủ ẩn nấp, trận này có thể thắng được.

La Thiên Tôn Toạ nghĩ.

- Trận chướng khí có thể bù đắp cho thiếu hụt nhân lực của Kiếm Tông, một mình ta có thể đối phó được với bốn người chỉ huy.

- Loại tiểu trận này phá dễ như trở bàn tay. Nhưng phải trầm khí, không được để lộ hình tích.

Xích Kiếm Tôn Toạ đứng bên nhìn La Thiên Tôn Toạ vẻ sốt ruột.

Ông không dám lên tiếng giục, tất cả chỉ có thể dựa vào phán đoán của La Thiên Tôn Toạ mà thôi.

- Không được do dự nữa. Cơ hội sẽ tuột mất.

- Ra đi! Ra chịu chết đi!

- Mình không chú ý đến điểm nào?

La Thiên Tôn Toạ nhìn chằm chằm về phía trước. Chính lúc này là cơ hội tấn công tuyệt hảo, nhưng sâu trong lòng La Thiên Tôn Toạ vẫn có chỗ không chắc chắn.

- Cơ hội! Đây là cơ hội.

Đã như thế...

- Giết!

Giết!

Giết!

GiếtI

Trong tiếng nổ ầm ầm có sát khí sắc lạnh, sát khí bị kìm nén một trăm năm bùng lên rực rỡ như pháo hoa.

Trong nháy mắt, sát khí từ bốn phương tám hướng ập đến như nước lũ.

Một trăm đệ tử Thực Khí Tam Vân, ba mươi Tôn Toạ Hoá Tượng cùng ba vị Hoá Tượng một nghìn biến là Xích Kiếm Tôn Toạ, Bạch Liên Tôn Toạ và Đoạn Hàn Tôn Toạ, bên kia là Hồng Lăng Tôn Toạ ở kì đầu cảnh giới Phản Vũ cùng Tiêu Dương, đều mở cho sát khí điên cuồng ùa ra.

Giết!

Tiêu Dương nhìn trận chiến phía xa, không kiêm chế được sát ý nữa, chỉ nóng lòng muốn đến tham chiến. Tâm trạng của hắn dường như chịu ảnh hưởng từ tất cả đệ tử của Mạch Kiếm Tôn.

- Chị, đến lúc chúng ta tham gia thôi.

Loạn chiến.

Bóng trường tiên, búa giáng xuống, kiếm vung lên.

- Không để kẻ nào sống sót.

- Giết chúng đi.

- Cuối cùng thì cũng ra rồi đây?

Minh Lão Đại nheo mắt nhìn, đáy mắt ánh lên sát khí lạnh buốt. - Chờ một lúc nữa.

Minh Lão Nhị điềm tĩnh thì thâm.

- Cự Linh Tôn Toạ khống chế ba cao thủ Hoá Tượng một nghìn biến, nhớ không được để lộ thực lực thật, đánh cầm chân là được. Hoá Tượng các cấp có thể toàn lực ứng chiến, giết sạch đệ tử cấp thấp của Mạch Kiếm Tôn đã. Theo tin tình báo thì Kiếm Tông không chỉ có từng này, bây giờ chúng ta ra mặt chưa thể tóm gọn chúng được.

Chờ một lúc nữa.

Trong trận chướng khí, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng gầm thét chấn động cả đáy vực.

Mối thù Mạch Kiếm Tôn nín nhịn một trăm năm nay đang được giải phóng. Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông từ khi bước vào chùa Cung Trúc đến giờ vốn hậm hực, mình kéo đại quân đến mà đối phương thực lực kém xa chỉ giở trò đánh lén, hại mất hơn một trăm người.

- Giết.

Mười luồng máu tươi bắn vọt ra, chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười đệ tử Thần Tiên Môn gục xuống, trong đó có hai Tôn Toạ. Kiếm đầu tiên của ba Đại Tôn Toạ như kiếm trút giận, Tôn Toạ bình thường không thể chống lại được. Nếu không có Cự Linh Tôn Toạ giáng búa đánh vỡ kiếm khí thì thương vong còn lớn hơn.

Phụt! PhụtI

Kiếm uy khủng khiếp cuốn vào trong trận chướng khí.

La Thiên Tôn Toạ gâm lên ra lệnh, lao ra nhanh nhất rồi đến ba Tôn Toạ Hoá Tượng một nghìn biến là Xích Kiếm, Bạch Liên và Đoạn Hàn Tôn Toạ. Hư ảnh bùng ra từ ba góc khác nhau, ánh kiếm ngập trời ập xuống.

Bất kể thực lực địch ta thế nào, cả đời họ chỉ chờ giây phút này, chờ quá lâu rồi, có người còn ôm hận mà chết, vì trước khi nhắm mắt xuôi tay còn chưa giết được kẻ địch nào.

Tất cả mọi người đều đỏ hồng hai mắt.

Giết thôi.

Tiêu Dương thấy ở cùng một đẳng cấp thì khả năng sát thương của đệ tử Mạch Kiếm Tôn cao hơn hẳn Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông. Cùng là Thực Khí Tam Vân đại viên mãn, Tiêu Dương thấy một đệ tử Kiếm Tông liên tiếp giết được ba đệ tử Thần Tiên Môn. Tất nhiên đó chỉ là một đòn tấn công, sau lại có ba người khác ùa đến vây lại, hai bên bắt đầu cuộc chiến sinh tử.

Tiêu Dương không chờ được, nôn nóng muốn xông lên.

- Đối phương chỉ có một người ở kì đầu cảnh giới Phản Vũ không chế ba người Xích Kiếm.

Sát khí trong mắt Hồng Lăng Tôn Toạ loé ra. Tuy bà đã giết hơn mười người của Thần Tiên Môn ở bờ sông nhưng còn lâu mới so sánh được mối thù diệt tông năm xưa...

Thù như biển máu, hận cao hơn trời.

- Còn ba người kia vẫn chỉ đứng quan sát, xem ra bọn chúng đều biết Kiếm Tông Nhất Mạch có dư lực.

Hồng Lăng Tôn Toạ thấp giọng nói - Nếu vậy... đánh thôi!

- Đánh!

Tinh thân Tiêu Dương phấn chấn, vừa định lao lên thì cảm giác thấy dưới cánh tay mình có gì đó rất khác thường, toàn thân run lên rồi bị điểm cứng đơ không cử động được nữa. Sắc mặt biến đổi!

Tiêu Dương mở lớn hai mắt:

- Chị, chị...

Tiêu Dương bị Hồng Lăng Tôn Toạ điểm trúng huyệt, không thể nào nhúc nhích được nữa.

- Trước đây chị đã mất một em trai.

Hồng Lăng Tôn Toạ từ tốn nói, mắt nhìn Tiêu Dương đầy vẻ trìu mến.

- Chị không để em mạo hiểm đâu.

- Chị!

Tiêu Dương cuống lên.

— Em có thể tự bảo vệ mình mài

Giết địch!

Hắn cũng muốn được giết địch!

Nhưng Hồng Lăng Tôn Toạ không lay chuyển, lắc đầu nói:

- Nhưng vẫn mạo hiểm. Tiêu Dương, em phải biết là trên vai em đặt hi vọng tương lai của Mạch Kiếm Tôn. Ai trong Mạch Kiếm Tôn cũng có thể hi sinh được, nhưng em không được chết.

Trong lòng Tiêu Dương quặn đau nhưng không động đậy được.

Giết địchI

Sát khí trong mắt Tiêu Dương dâng cao, mạng mình không cần người khác quý, người khác chết được tại sao mình không chết được.

Hắn càng không muốn sống trong uất ức dẫn vặt.

Nhưng đều vô ích, Hồng Lăng Tôn Toạ không cho hắn ra tay.

- Chị!

Tiêu Dương cố nài nỉ.

- Thực lực mạnh nhất của đối phương là bốn người kì đầu cảnh giới Phản Vũ, La Thiên Tôn Toạ có thể đối phó được, sao không để em đi giết địch!

- Bốn người kì đầu cảnh giới Phản Vũ?

Hồng Lăng Tôn Toạ lắc đầu.

— Thần Tiên Môn thâm hiểm độc địa, cho dù có vẻ là bốn người kì đầu cảnh giới Phản Vũ nhưng không có nghĩa là không có hậu ứng. Chị hiểu, đại ca cũng hiểu.

- Nhưng...

Tiêu Dương sửng sốt.

Biết đối phương có thể còn có thực lực mạnh hơn, sao còn chọn động thủ?

- Vì chúng ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Hồng Lăng Tôn Toạ xoay cổ tay, hai thanh thần kiếm nhận chủ Hồng Lăng, Hồng Ti đồng loạt xuất hiện.

- Bất kể thế nào, trận đánh này nhìn có vẻ có thể dốc sức liều một phen, chúng ta còn không tuốt kiếm thì Kiếm Tông của chúng ta sẽ rỉ sét. - Tất cả mọi người đều quyết tử, cho nên...

Hồng Lăng Tôn Toạ lẳng lặng ngắm nhìn Tiêu Dương, song kiếm trong tay bỗng biến mất. Bà đưa tay lên tháo miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống.

Miếng ngọc bội trong suốt loé sáng trong mắt Tiêu Dương.

- Miếng ngọc bội này là bảo vật gia truyên của chị. Vốn khi em trai thành gia thất sẽ trao cho em dâu làm quà cưới.

Hồng Lăng Tôn Toạ mỉm cười đeo miếng ngọc lên cổ Tiêu Dương, miếng ngọc mát lạnh tựa trước ngực hắn.

Tiêu Dương như bị dội một thùng nước đá.

Hồng Lăng Tôn Toạ hình như cảm nhận được nguy hiểm, lời nói này, hành động này khác gì trăng trối!

Trái tim Tiêu Dương co thắt lại đau đớn.

Tiêu Dương thử gọi ba vị tiền bối trong kim phủ, nhưng sau khi chui vào kim phủ ba người như mất tích, bất kể Tiêu Dương có gọi thế nào cũng không nghe thấy.

Không ai trả lời.

- Em trai, hãy trân trọng nó.

Hồng Lăng Tôn Toạ nói một câu cuối cùng, bước đi hai bước rồi ngoảnh lại, đôi mắt như nước nhìn Tiêu Dương, dải khăn đỏ nhẹ nhàng phất phới. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Tiêu Dương càng cảm giác được linh hôn mình đang đau quặn.

Hắn cũng có một dự cảm rất không lành.

Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì đấy!

Nội tâm Tiêu Dương không ngừng gào thét, mắt dõi theo dải khăn đỏ tung bay như tiên tử, phiêu nhiên lướt về phía chiến trường mịt mù chướng khí...
Bình Luận (0)
Comment