Chương 713: Đẳng cấp cao!
Chương 713: Đẳng cấp cao!Chương 713: Đẳng cấp cao!
Hai cô gái đồng thời dừng bước, xoay người lại, không khỏi sửng sốt.
Trước mắt hai cô gái, là một hòa thượng đầu bóng lưỡng, mặc áo cà sa màu vàng chói mắt. Không phải là một ông cụ hiền lành từ bi như trong tưởng tượng của hai cô gái, cũng không phải là một hòa thượng mày rậm mắt to to con, càng không phải bộ dạng lôi thôi lếch thếch, mà là...
Tương đối tuấn tú.
Một thanh niên đầu trọc tuấn tú.
Người mặc áo cà sa, tay đang giữ tư thế đặc biệt của của người cửa Phật, mặt mày nghiêm túc, hai mắt sáng ôn nhuận như ngọc, sáng chói trong đêm tối như hai viên ngọc thạch, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Một hòa thượng ăn mặc khác lạ như vậy xuất hiện trong đám đông, dường như có một sức mạnh ngăn cách đặc biệt, khiến người xung quanh không cảm nhận được điều gì khác biệt. Thậm chí, ban nãy khi hai cô gái đi ngang qua cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của vị hòa thượng này.
Vô cùng kỳ quái.
- Anh gọi chúng tôi?
- Mệnh tốt, mệnh tốt!
- Hòa thượng, chúng tôi không cần xem tướng, anh đi tìm người khác đi.
Đều lần lượt kéo đến.
Bạch Khanh Thành và Lam Hân Linh nhìn nhau.
Xuất hiện quá thần bí, kỳ lạ.
Anh chàng hòa thượng gọi hai người lại.
Vẻ mặt Lam Hân Linh lập tức có chút cảnh giác, bất giác kéo tay Bạch Khanh Thành.
Lam Hân Linh kéo Bạch Khanh Thành rời đi.
Lúc này, mấy người còn lại trong Tiểu đội Tinh Anh nghe thấy tiếng cũng xoay người lại.
Cô cảm thấy, vị hòa thượng này không hẳn là người bình thường.
Vị hòa tượng này đang xem tướng?
Lúc chàng hòa thượng nói chuyện, lại bước lên trước vài bước.
Nụ cười trên mặt chàng hòa thượng trẻ này vẫn không thay đổi, nụ cười ôn hòa, bước lên trước hai bước, đánh giá Bạch Khanh Thành vài lần, rồi lại nhìn Lam Hân Linh, một lúc sau, không khỏi khen,
Trong nụ cười ôn hòa trên mặt dần lộ ra chút khác thường.
- Đợi một chút.
- A di đà Phật, bân tăng nhìn thấy mệnh cách như vậy, nhất thời ngứa nghề, muốn nhìn thêm một chút, mong hai vị nữ thí chủ thứ lỗi.
Sau khi vứt lại một câu, Lam Hân Linh không thèm để ý đến lời gọi của chàng hòa thượng nữa, kéo Bạch Khanh Thành, xoay người đi theo Tiểu đội Tinh Anh.
Lúc này hai cô gái không thèm để ý đến mấy lời nói linh tinh của chàng hòa thượng này. Hòa thượng này vô duyên vô cớ tiếp cận hai cô, rất đáng phải nghi ngờ.
Một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên, bóng dáng Tiêu Dương xuất hiện, chậm rãi đi đến trước mặt hòa thượng, ánh mắt hơi kinh ngạc đánh giá anh chàng hòa thượng, không khỏi khen ngợi.
Chàng hòa thượng hơi kinh ngạc nhìn hai cô gái.
Đôi mắt chấn động.
- Ồ, sao lại như vậy...
Điều khiến chàng hòa thượng kinh ngạc là, hắn vừa nói ra tuyệt học Phật môn mà mình tu luyện... Phật quang phổ chiếu!
Mệnh cách như vậy, đã định sẵn trở thành thiên kiêu một đời.
Mệnh cách Đế vương, phong phạm vương giải!
- Đều là "Mạng quý phi”? Nhưng thời hiện đại làm gì có đế vương!
- Một thanh niên còn trẻ như vậy đã có thể tu luyện đến cảnh giới "Phật quang phổ chiếu", thật không hổ là tuyệt học của Phật môn.
Lời vừa dứt, đến lượt chàng hòa thượng nghi hoặc, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dương, cũng vô cùng kinh hãi.
- Đúng là thật sự có mệnh cách Đế vương!
- Chúng tôi đã nói là không coi tướng rồi mà.
- Giữa chốn đông người đuổi theo hai cô gái, đây là chuyện người cửa Phật nên làm sao?
Hòa thượng dường như muốn nói gì đó với hai cô gái, nhưng hai cô gái không quay đầu lại, hòa thượng chỉ đành cất bước đi nhanh...
- Dừng bước, xin dừng bước.
Áo cà sa vô cùng chói mắt của chàng hòa thượng xuất hiện giữa khu phố náo nhiệt, nhưng không hề gây sự chú ý chính là vì nguyên nhân này. Trên người anh ta tản ra Phật quang cảm nhiễm linh hồn những người xung quanh, khiến họ cảm thấy thoải mái, nên bất giác đã bỏ qua những điều bất thường.
Có điều,'Phật quang phổ chiếu" là tuyệt học đã lâu không xuất thế của Phật môn. Mình có thân phận đặc biệt, cộng với cơ duyên xảo hợp mới được truyền thừa, sao người trước mặt lại có thể biết được.
Tiêu Dương vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía trước, Tiểu đội Tinh Anh lại dừng bước. Thấy Tiêu Dương quay về, trái tim cảnh giác của Lam Hân Linh cũng được thả lỏng. Chàng hòa thượng này quá cổ quái, các cô không dám một mình đối mặt.
Ánh mắt đối nhau.
- Chậc chậc, đúng là La Hán chuyển thế trong truyền thuyết, Phật Tổ kim thân!
Trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, giọng của Tiểu Cửu sợ hãi vang lên.
Dĩ nhiên Tiêu Dương chẳng biết gì về "Phật quang phổ chiếu", có điều anh chàng hòa thượng này quá quỷ quái, nên Tiêu Dương mới bảo tiền bối Tiểu Cửu ra nhìn thử, và lão đã lập tức kinh ngạc kêu lên.
- La Hán chuyển thế gì? Phật Tổ kim thân gì?
Tiêu Dương vẻ mặt không đổi, trong lòng thâm hỏi.
Pháp danh Giát Giát, cái pháp danh này, đúng là buồn cười.
Hòa thượng Giát Giát, lúc này, hai cô gái đứng cạnh Tiêu Dương không khỏi bật cười. Khuôn mặt anh chàng hòa thượng lại nở nụ cười, mỉm cười nói với Tiêu Dương.
- A di đà Phật, bân tăng pháp danh Giát Giát, không biết vị thí chủ này xưng hô như thế nào?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn tiền bối Tiểu Cửu người già nhưng tâm không già này, khóe môi nở nụ cười.
Đẳng cấp caol
- Nhưng chàng hòa thượng này rõ ràng vừa mới tiếp xúc với truyền thừa Phật tổ chưa lâu, bởi vậy thực lực hiện tại chẳng qua chỉ tầm Hóa Tượng mười biến.
- Hóa Tượng mười biến?
Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên thâm nghĩ.
- Lúc này xuất hiện ở thành phố Nagoya, chẳng lẽ cũng vì "Bồ Tát xử thai kinh"?
- Chắc chắn rồi.
Tiểu Cửu không chút do dự.
- "Bồ Tát xử thai kinh" vốn là chí bảo Phật môn, chậc chậc, đừng nói nữa, với La Hán chuyển thế, Phật Tổ kim thân của chàng hòa thượng này, cộng thêm “Bồ Tát xử thai kinh”, tiềm năng tu luyện của gã, chắc chắn rất nghịch thiên.
Tiểu Cửu cảm thán.
- Tu luyện như vậy, đúng là quá tuyệt, đẳng cấp quá caol
Tiểu Cửu đắc ý nói, vừa mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài không lâu, mình đã có thể vận dụng hai cụm từ đẹp trai cao to giàu có và xấu xí lùn tịt nghèo khó nhuần nhuyễn như vậy, quả nhiên mình vẫn chưa già hết thuốc chữa.
- Dùng một ví dụ hình tượng nhất nhé, nếu coi người tu hành là một quần thể người, thì chàng hòa thượng này cũng giống như cậu là một anh chàng đẹp trai cao to giàu có, còn những người khác đều là những kẻ xấu xí lùn tịt nghèo khó.
- Phật tổ là tượng trưng đứng đầu chí cao của Phật môn. Chàng thanh niên này rõ ràng đã được truyên thừa cách thế của vị Phật tổ Phật môn. Cái này giống như cậu có được truyền thừa cách thế của Kiếm tiên mạnh nhất vậy. Hì hì, thể chất La Hán chuyển thế, lại được truyên thừa Phật Tổ kim thân, hòa thượng này có tiêm lực khó lường.
Trong lòng Tiêu Dương sợ hãi kêu lên, lập tức hỏi.
- Phật tổ kim thân thì sao?
- Cũng giống như hắn nói, hai cô gái bên cạnh cậu có 'mệnh cách quý phi" gì đó. Trong Phật môn có rất nhiều loại mệnh cách, liên quan đến thuyết pháp nhân quả tuần hoàn. Theo truyên thuyết, những người có đạo hạnh cao thâm trong Phật giáo sau khi viên tịch sẽ chuyển thế! Và thể chất của chàng thanh niên trước mắt là thể chất yêu nghiệt của La Hán chuyển thế. Tư chất này có thể tu luyện bất kỳ tuyệt học nào của Phật môn mà không hề có chút áp lực hoặc chướng ngại gì.
Tiêu Dương không thể không cảm thán lực cảm nhiễm của "Phật quang phổ chiếu này", nụ cười của hòa thượng này dường như mang theo sự thân thiết trời sinh, khiến người ta khó mà nảy sinh địch ý.
Phật quang phổ chiếu, phổ độ chúng sanh.
Anh chàng hòa thượng này là một cao tăng đắc đạo.
Tiêu Dương cũng không chậm trễ, mỉm cười chắp tay.
- Tiêu Dương. Nghe tiền bối Tiểu Cửu nói về lai lịch bất phàm của anh chàng hòa thượng này rồi, Tiêu Dương rất muốn kết giao với anh ta. Huống hồ, cảm giác đầu tiên chàng hòa thượng này mang đến cho Tiêu Dương là vô cùng thân mật.
- A di đà Phật, thí chủ Tiêu Dương, có thể dừng bước nói chuyện được không?
Anh chàng hòa thượng mỉm cười nói.
- Không thành vấn đề.
Tiêu Dương gật đầu không chút do dự, quay sang nói với mọi người.
- Mọi người vê trước đi.
- Cẩn thận một chút.
- Về sớm chút nhé.
Lam Hân Linh và Bạch Khanh Thành đều dặn dò, sau đó cùng với Tiểu đội Tinh Anh rời đi.
- Giát Giát hòa thượng, không phải anh cứ định sử dụng "Phật quang phổ chiếu" ở thành phố náo nhiệt này để cảm nhiễm mọi người bên cạnh chứ.
Tiêu Dương vừa mở miệng, lần này, không đợi hắn nói nhiều, Giát Giát hòa thượng hai mắt lập tức lồi ra, nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay đưa lên cơ thể, ánh sáng chói mắt trên áo cà sa lập tức biến mất.
- Áo cà sa này, là thần binh nhận chủ?
Tiêu Dương chấn động.
- Là thần binh nhận chủ loại phòng ngự, rất hiếm thấy.
Tiền bối Tiểu Cửu nói.
Sau khi áo cà sa biến mất, hình tượng của Giát Giát hòa thượng thay đổi 180 độ, từ trang phục cao tăng Phật môn, lập tức biến thành một chàng thanh niên ăn mặc hợp mốt. Từ trên xuống dưới, ngoại trừ cái đầu trọc có chút liên quan đến Phật môn, nhưng, giờ người để kiểu trọc đầu quá nhiều.
Không chỉ thế, hòa thượng Giát Giát còn lấy chiếc kính đen rất hợp thời trong túi ra đeo.
Sau khi nhẹ nhàng hoàn thành xong những việc này, hòa thượng Giát Giát ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương đang tròn xoe mắt kinh ngạc, bèn nở nụ cười.
- Sao vậy, có phải rất cao cấp, rất tây không?
Hòa thượng cũng tây à?
Tiêu Dương im lặng không nói nhìn anh chàng hòa thượng tân tiến. Khí tức Phật quang phổ chiếu trên người anh ta đã hoàn toàn biến mất. Người xung quanh cũng không hề chú ý đến quá trình hòa thượng Giát Giát từ trang phục áo cà sa biến thành trang phục hiện đại hợp thời trang.
Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy, hòa thượng Giát Giát trước mặt vốn mang diện mạo này.
So với La Hán chuyển thế, Phật tổ kim thân gì đó, so với trước đây, hòa thượng Giát Giát bây giờ mới thật sự có đẳng cấp cao.
Sau đó, Tiêu Dương càng được mở rộng tâm mắt.
- Truyền thừa cách thế của Phật tổ, sao có thể tìm đến tên này chứ?
Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, Tiểu Cửu chớp mắt. Nhìn hòa thượng Giát Giát đang theo Tiêu Dương sang quán ven đường ăn đồ nướng, một miếng cá, một miếng thịt, lại uống một ngụm rượu. Dĩ nhiên trừ sắc, gân như tất cả những giới luật tốt đẹp của Phật môn đều bị phá.
Thấy Tiêu Dương hơi tròn mắt, hòa thượng Giát Giát không khỏi nghi hoặc.
- Tiêu Dương thí chủ, anh không thoải mái à?
Tiêu Dương nhìn người này một lúc, không kìm được thăm dò hỏi,
- Anh thật sự là hòa thượng sao?
- A di đà Phật.
Vẻ mặt hòa thượng Giát Giát trang trọng.
- Bần tăng quả thật là hòa thượng đến từ Cửu Hoa sơn Viêm Hoàng, phương Đông, trong lòng có Phật không thể nói bừa... Nào! Uống rượu!
Bịch!
Đầu Tiêu Dương cụng xuống bàn.
Lòng có Phật tổ, không thể nói bừa?
Tiêu Dương quyết định từ giờ phút này không đối đãi với anh ta như hòa thượng nữa, sau khi nghĩ thông suốt bèn cầm chai rượu trên bàn, cùng hòa thượng cụng ly, uống từng ngụm lớn.
- Rượu thịt đi qua ruột, còn Phật tổ ở lại trong lòng, haha.
Hòa thượng Giát Giát cười to, chợt lầm bầm.
- Phật Tổ ở trong lòng tôi, chẳng phải cũng được nếm mùi vị của rượu thịt rồi sao?
BịchI
Bịch! Bịch!