Chương 733: Kiếm như tuyết, trảm Trường Đào!
Chương 733: Kiếm như tuyết, trảm Trường Đào!Chương 733: Kiếm như tuyết, trảm Trường Đào!
Thế cục đã bị đảo ngược!
Thực lực của Trường Đào Tôn Tọa, tuy hòa thượng Giát Giát đã sử dụng bí pháp "Nhất sát vạn niên" điên cuồng tấn công, vẫn có thể duy trì được khí thế không đổi. Thực lực Tiêu Dương đã tăng vọt lên Hóa Tượng ba trăm hai mươi tám biến nhưng cũng không thể làm được gì Trường Đào Tôn Tọa.
Nhưng điều khiến hòa thượng Giát Giát ở bên cạnh vô cùng giật mình là, lúc này ngón tay Tiêu Dương chỉ giơ khẽ, Trường Đào Tôn Tọa như bị thương rất nặng, vô cùng đau đớn rên la. Cơ thể lão lảo đảo giữa không †rung, như cây khô trong gió, lập tức ngã quy...
Thật khó tin.
- Chẳng lẽ một ngón tay của đại ca còn sắc bén hơn "Vấn tâm nhất chỉ" của mình?
Hòa thượng Giát Giát mở to mắt, nhưng bản thân không hề cảm nhận được chút uy lực nào của ngón tay đó.
Hám Đạo Thuật kinh khủng ở chỗ nó vô ảnh vô hình.
Không có bất kỳ quỹ tích tấn công nào, là thủ đoạn độc nhất vô nhị hiện nay, khiến người ta khó lòng phòng bị được.
Không hề phản kháng.
Đạo tâm của Trường Đào Tôn Tọa bị hủy diệt, đối với lão là một đả kích cực kỳ trâm trọng. Lúc này trong đầu lão như bị vô số tảng đá to đập vào, vô cùng đau đớn... ...
- Hám Đạo Thuật?
Điều Tiêu Dương muốn làm lúc này là thừa thế truy kích.
- Chuyện này...
Đau thấu tận timl
Nếu như là lúc trước, có người nói sẽ khiến Đạo lực của Trường Đào Tôn Tọa thụt lùi, chắc chắn Trường Đào Tôn Tọa sẽ không thèm để ý, Đạo tâm đã thành, còn hủy diệt được sao?
Kêu rên đau đớn giữa bầu trời đêm.
Tiểu Cửu trong Kim phủ ở mi tâm cũng há hốc mồm. Ông lại vẫn luôn đánh giá cao Tiêu Dương. Nhưng Tiêu Dương vừa khiến ông vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng Tiêu Dương đã bất chấp lý lẽ khiến Đạo tâm của lão hoàn toàn bị hủy diệt.
Bất ngờ không kịp phòng ngự.
Trường Đào Tôn Tọa như phát điên, Đạo tâm bị diệt, Đạo tâm sao có thể bị diệt? Nhưng mình thực sự không thể nào cảm nhận được "đạo" mà mình đã cảm ngộ được trước kia.
Tiểu Cửu chấn động. Ông cũng có thể nhìn ra/"đạo' của Trường Đào Tôn Tọa, đã bị Tiêu Dương tiêu diệt gần hết.
Đạo hủy!
Tiếng rên rĩ đau đớn, lúc này, Trường Đào Tôn Tọa cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!
- Đạo của ta! Đạo của tai
Vung kiếm... Tiêu Dương lạnh lùng từ trên nhìn xuống, vẻ mặt lạnh như băng.
Như Phượng hoàng niết bàn, kêu lên giữa trời đất.
- AII
- Cái... cái gì!
Con đường tu hành tương lai là một mảng đen tối. Hoặc có thể nói, cơ hội đứng trên đỉnh phong của Trường Đào Tôn Tọa trong phút chốc đã bị đánh tan hơn một nửa rồi.
Ba trăm!
Hai trăm!
Lúc này, Thiên Hoàng kiếm trên đỉnh đầu Tiêu Dương đang xoay tròn, nhưng đã vượt quá một trăm thanh.
Rống thật to, Trường Đào Tôn Tọa ôm chặt đầu, đau đớn cực điểm.
Những hạt mưa bụi mông lung bao phủ cả bầu trời đêm soạt soạt vung vẩy xuống, từng giọt rơi lên Thiên Hoàng kiếm, ánh kiếm sáng ngọc không ngừng lóe lên.
- Uy lực của trăm thanh thân binh nhận chủ...
Hòa thượng Giát Giát ngẩng đầu than nhẹ, đột nhiên đôi mắt trợn tròn xoe, môi run run.
Không hề có chút ý định nương tay.
Trên đỉnh đầu, từng thanh Thiên Hoàng kiếm hiện ra ánh sáng lạnh vô cùng cường đại.
Soạt soạt soạtI
Kiếm nắm trong tay, kiếm quang trong tay Tiêu Dương bắn ra ánh sáng vô cùng dày đặc.
xYYN —
Hòa thượng Giát Giát khẽ đếm, vô cùng chấn động.
- Năm trăm ba mươi thanh thần kiếm nhận chủ.
Hòa thượng Giát Giát đã không biết dùng từ gì để diễn tả nỗi khiếp sợ trong lòng.
Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững.
Sau khi thực lực tăng vọt, Tiêu Dương đã có thể điều khiển hơn một nửa Thiên Hoàng kiếm.
Tự sáng tạo ra "Phong kiếm'.
Thức thứ nhất, Nhất Thiểm Như Điện.
Thức thứ hai, Ảm Nhiên.
Ánh mắt Tiêu Dương như đao, tài năng bộc lội
Tối nay, tất cả đã hoàn toàn khác.
Trước tối nay, Trường Đào Tôn Tọa không thể nào ngờ mình sẽ kinh hãi trước sự xuất hiện của thằng nhãi Hóa Tượng trước mặt.
Trường Đào Tôn Tọa hoảng sợ, nhưng trong lòng vẫn có chút an ủi.
- Tuy mày nhiều thủ đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn yếu hơn tao nhiều, không thể công phá được Phụ ảnh Hóa Tượng tạo tạo ra.
Dưới công kích đầy trời, lúc này Trường Đào Tôn Tọa căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể dựa vào Hóa Tượng phụ ảnh cường đại của mình ngăn cản công kích của Tiêu Dương.
Trung tâm bay xuống của bông tuyết là Trường Đào Tôn Tọa.
Lúc này, Trường Đào Tôn Tọa đã không để ý đến đau đớn xuyên tim xuyên phổi truyền đến từ trong đầu nữa, tru lớn, đau đớn không thể nào chịu nỗi, đồng thời ngước mắt, nhìn chằm chằm kiếm quang như tuyết từ trên trời giáng xuống. Đồng tử mở lớn, ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang bao trùm khắp cơ thể.
Cảm giác nguy hiểm!
Phụ ảnh Hóa Tượng!
Trường Đào Tôn Tọa không còn kịp do dự, cứ phòng ngự trước!
Trong đôi mắt hiện lên hoảng sợ, kẻ trước mặt đúng là quá kinh khủng.
Rõ ràng lúc xuất hiện trước mặt mình chỉ mới Hóa Tượng hai mươi tám biến, giờ lại phát triển như mọc cánh, trở thành Hóa Tượng ba trăm hai mươi tám biến, hơn nữa còn có năng lực quỷ dị có thể giết chết mình.
Soạt soạt soạtI
Kiếm ý bông tuyết hạ xuống, căn bản không thể phá vỡ được phòng ngự của Trường Đào Tôn Tọa.
Kiếm ý không nơi nào không có, kiếm phong trải rộng xung quanh.
Cả đỉnh núi, gió thổi tuyết trắng mênh mông.
Trong thời gian ngắn ngủi, cả bầu trời dường như đã lấy Thiên Hoàng kiếm làm chủ đạo, Thiên Hoàng kiếm đầy trời lấp lóe hàn quang trắng tuyết, phía chân trời như có từng tâng bông tuyết đang bay xuống...
Kiếm như tuyết, phá trời đêm.
- Phong kiếm thức thứ ba, Thần Kiếm Như Tuyết!
Một thanh Thiên Hoàng kiếm trong tay Tiêu Dương đánh về phía trước, âm thanh vô cùng trang nghiêm mang theo cả sát khí lạnh lẽo.
Khóe miệng hơi nhếch lên.
- Không thể phá Phụ ảnh Hóa Tượng của ông?
Tiêu Dương cười lạnh.
Hám Đạo Thuật là khắc tinh của tất cả các loại tàn tượng hư ảnh.
Kiếm ý rơi xuống, ngón tay Tiêu Dương đột nhiên bắn ra.......
- Nhất Niệm Hám Hồn.
Roetl!
Âm ầm ầm!
Phụ ảnh Hóa Tượng của Trường Đào Tôn Tọa âm ầm tan vỡ.
- Không...
Giọng của Trường Đào Tôn Tọa hoảng sợ bối rối, vừa mới hét được một nửa, đột nhiên bị tấn công đến mức run rẩy kêu thảm lên, kiếm quang đầy trời xuyên qua cơ thể lão.
Một đòn kinh khủng.
Hộc hộc- Máu tươi phun ra, cơ thể Trường Đào Tôn Tọa lập tức có vô số lỗ hổng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân ảnh soạt một cái bay ra rất xa.
- Kim Cương Hàng Mai
Một tiếng thét vang lên, kim quang sáng ngọc quét qua. Lúc này một đòn công kích của hòa thượng Giát Giát lại đè qua. Nói về sức mạnh, sức mạnh của hòa thượng Giát Giát do sử dụng bí pháp còn trên cả Tiêu Dương. Kim Cương Hàng Ma trượng trực tiếp đánh mạnh lên lưng Trường Đào Tôn Tọa.
Hộc ra một ngụm máu tươi tưới đỏ cả bầu trời đêm.
Ngay lúc này, cả người Trường Đào Tôn Tọa đã biến thành người máu, sinh cơ đang dần dần rời khỏi cơ thể...
Kinh hãi hoảng sợ.
Không còn đường luil
Rống dài một tiếng, Trường Đào Tôn Tọa như muốn liều mạng, sợi roi trong tay giơ lên.......
Nhưng giờ phút này cơ thể đã trọng thương, căn bản không thể phát động được chiêu thức gì cường đại. Còn Tiêu Dương, khí thế dâng như thủy triều, ánh mắt sáng như sao từ trên nhìn xuống, khí tức tràn ngập khắp thiên hạ.
- Không phải ông muốn nhìn thấy uy lực võ học Kiếm Tông sao? Sẽ như ông mong muốn.
Tiêu Dương kêu dài một tiếng, kiếm quang đầy trời tụ tập lại một điểm.
- Thanh Liên Kiếm Cai
Vùi
Luồng sáng chém xuống, trong khoảnh khắc đó mang theo sức mạnh dễ như bẻ cành khô.
Âm!
Thân thể Trường Đào Tôn Tọa bị kiếm quang chôn vùi, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng đã bị kiếm quang cắn nuốt ngay lập tức...
Một kiếm, mất mạng!
Âm ầm ầm-
Mưa như trút nước.
Chưa ai từng nghĩ, trên đỉnh núi này, tối nay lại xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa.
Hai thiên tài tuyệt thế liên thủ, đã giết được một vị tiền bối có thực lực vượt xa mình như kỳ tích.
- Đúng là khó tin.
Trong Kim phủ, Tiểu Cửu nhìn thi thể Trường Đào Tôn Tọa ngã xuống, miệng không khỏi thì thào, giọng run rẩy.
- Không phải thực lực Trường Đào Tôn Tọa yếu, mà là Tiêu Dương quá yêu nghiệt.
Tiểu Cửu chỉ có thể đưa ra kết luận này.
Đã chết!
Đúng là giết chết cường địch.
Giữa bầu trời đêm, Tiêu Dương không thể tin được, tay cầm Thiên Hoàng kiếm, sát khí quanh người đã dần bị nước mưa gột rửa hết...
- Oa hahal Đại ca! Anh trâu quái!
Giọng cười của hòa thượng Giát Giát vang dội, thân ảnh nhanh chóng phóng lên trước, vô cùng kích động, ánh mắt mang theo sự sùng bái.
- Đại ca, lần này hòa thượng đúng là phục sát đất.
Tiêu Dương nhìn hòa thượng Giát Giát đưa tay vỗ vai anh ta.
- Người anh em...
- AI
Cơ thể hòa thượng Giát Giát vừa bị Tiêu Dương vỗ nhẹ đã ngã quy trên mặt đất.
Hôn mê rồi.
Khí tức toàn thân lập tức trở nên rối loạn yếu ớt.
- Giát GiátI
Tiêu Dương cả kinh, thân ảnh lập tức ngồi xuống, đỡ hòa thượng Giát Giát dậy.
- Đây là hậu di chứng sau khi sử dụng bí pháp nghịch thiên như "Nhất sát vạn niên".
Giọng Tiểu Cửu vang lên.
- Cậu đưa cậu ta vào "Thượng cổ hồng hoang" đi, linh khí thiên địa trong đó đầy đủ hơn bên ngoài, thích hợp cho cậu ta hồi phục cơ thể.
Tiểu Cửu cảm thán.
- Hòa thượng này đúng là trượng nghĩa, sử dụng bí pháp thế này, chỉ cân không cẩn thận một chút là mất mạng. Có lẽ vì lần sử dụng bí pháp này mà thể chất thiên tài của cậu ta sẽ bị tổn thương, có thể hồi phục bình thường hay không còn khó nói.
Tiêu Dương siết chặt nắm đấm.
Người anh em như hòa thượng Giát Giát, kiếp này mình đã nhận định rồi.
Dưới cơn mưa như trút, Tiêu Dương phất nhẹ cánh tay, một bức tranh xuất hiện giữa không trung. Tiêu Dương chụp lấy cơ thể đang hôn mê của hòa thượng Giát Giát, thân thể nhảy lên, tiến vào trong bức tranh, dần dần, bức tranh biến mất trong không khí.
Xung quanh ngọn núi là một mảnh hỗn độn.
Vô số đá vụn cây gãy, thậm chí trận chiến kịch liệt này đã di chuyển khắp hơn mười mét trên đỉnh núi.
Thi thể Trường Đào Tôn Tọa lạnh như băng, nằm trên mặt đất, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Chết nơi đất khách quê người, kiếp này Trường Đào Tôn Tọa không thể ngờ kết cục cuộc đời mình lại là như vậy.
Cơn mưa to chà xát, bùn đất vàng bắn tung tóe, dần chôn vùi thi thể Trường Đào Tôn Tọa...
Lúc này, Hàn Tiên tiên nhân vẫn đang chờ Trường Đào Tôn Tọa hoàn thành nhiệm vụ mình giao phó.
Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”.
- Vùi
Sau khi Tiêu Dương sắp xếp ổn thỏa cho hòa thượng Giát Giát, cuối cùng bản thân cũng không thể chống đỡ được nữa, hai chân tê cứng ngồi trên mặt đất, cảm giác uể oải cực điểm tràn ngập khắp người. Trận chiến tối nay, đặc biệt là đòn cuối cùng đánh chết Trường Đào Tôn Tọa gần như đã rút cạn sức lực của Tiêu Dương, đã dốc toàn sức để chém xuống.
Kiếm Đạo lực nếu không đột phá đến tầng thứ hai, e là Tiêu Dương đã hôn mê vì quá sức rồi.
Kinh mạch toàn thân như mảnh đất khô cạn, khô cạn đến cực điểm.
- Không thể chậm trễ thêm nữa!
Giọng nói nghiêm túc của Tiểu Cửu vang vọng bên tai Tiêu Dương.
- Tu luyện trong tình trạng này, mới có thể khơi dậy hiệu quả tốt.