Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 732 - Chương 735: Mãnh Hổ Phát Uy, Súc Sinh Ngã Xuống!

Chương 735: Mãnh hổ phát uy, súc sinh ngã xuống! Chương 735: Mãnh hổ phát uy, súc sinh ngã xuống!Chương 735: Mãnh hổ phát uy, súc sinh ngã xuống!

Không khí căng thẳng trong đại sảnh khách sạn ngưng tụ đến cực điểm.

Hai bên đều không chịu lùi bước.

Lúc này, Tiêu Dương hoàn toàn không biết gì vê chuyện xảy ra bên ngoài. Khoanh hai chân ngồi tĩnh tọa bên cạnh quả cầu "thỏ tinh" ngưng tụ, ý thức sớm đã chìm đắm nghiên cứu 'Hám Đạo thuật".

Hám Đạo thuật tâng thứ ba, Băng Thiên Diệt Hồn!!

Với cảnh giới Đạo phong mang của Tiêu Dương lúc này, theo lý, đã đủ tư cách tham ngộ tầng thứ tư của Hám Đạo thuật. Thế nên với cảnh giới Đạo phong mang muốn cảm ngộ tầng thứ ba Hám Đạo thuật, tương đối mà nói, nắm giữ khá dễ dàng.

Nhưng, chỉ là tương đối thôi. Phù tự ảo diệu cao thâm của Hám Đạo thuật vẫn khiến Tiêu Dương phải vùi đầu nghiên cứu, tìm hiểu...

- Tâng thứ ba, Băng Thiên Diệt Hồn, uy lực rốt cuộc mạnh nhường nào.

Tiêu Dương rất chờ mong.

kkk*«*& .......

Bao vây chặt khách sạn bảy tâng, trên cầu thang khẩn cấp cũng đứng đầy người. Các tinh anh tham gia thi đấu của các nước đều bị kinh động, kéo đến xem. Trong thành phố đột nhiên xuất hiện một con cọp lớn, đây cũng là một tin tức kinh người.

Thần Tiên Môn chẳng qua chỉ là một thành viên trong Thế gia Hộ Long mà đã là một ngọn núi lớn bắc ngang trước mặt mình, khó có thể vượt qua được.

Tiếng còi xe cảnh sát chói tai xé rách màn mưa, một số lượng lớn cảnh sát kéo sang bên này...

Tiêu Dương tính tâm tu luyện.

- Lưu tiểu thư, cô nói với gã, nếu hắn cho rằng con hổ này là của bọn gã, có bản lĩnh, bảo gã lên bắt con hổ này đi đi.

Trong lúc nhất thời cũng không nóng lòng đi ra ngoài.

Lưu Gia Ny tích cực nói chuyện với phía cảnh sát, nhưng viên cảnh sát cầm đầu vẻ mặt ngang ngược, một mực khẳng định con hổ lớn này là của vườn thú xổng chuồng, phải đưa nó trở về.

Nắm chắc thời gian để gia tăng thực lực của bản thân. Lần này đánh chết được Trường Đào Tôn Tọa, phần lớn là do may mắn. Nếu lúc đầu Trường Đào Tôn Tọa toàn lực công kích trực tiếp hạ sát Tiêu Dương, e rằng mọi chuyện sẽ không có nhiều khúc chiết như vậy. Đáng tiếc, Trường Đào Tôn Tọa sống hơn nửa đời người, nhưng lại quên mất một việc, hùng ưng bắt thỏ còn phải dùng hết sức mài

Tin tức mình an toàn đã báo cho hai cô gái đầu tiên, lúc này chắc hẳn hổ đã đưa hai cô gái về khách sạn rồi. Dù Tiêu Dương lo sẽ gây ra chút kinh động, nhưng không ngờ, có một vài kẻ lại nổi lòng tham đối với chú hổ rực rỡ này.

Thành phố Nagoya, mưa như trút nước cùng với gió lạnh vù vù thổi qua, phá tan giấc mộng đẹp trong lòng không biết bao nhiêu người. Người qua đường đi vội vã, mỗi bước chân bắn tung tóe vô số bọt nước, khí lạnh tận xương tủy lan tràn trong không khí nhanh chóng tràn ngập khắp cả thành phố.

Roạt! Roạt!

Tiêu Dương vô cùng khao khát có được thực lực cường đại. Bước chân liên tục lui ra sau hai bước, sắc mặt đám cảnh sát không thể kìm được nữa, vẻ mặt có chút co quắp. Mắng khốn kiếp một tiếng, súng trong tay gã đang chỉ về trước, oa oa gầm lên.

Phong Dương nổi giận, mặt như chuông đồng.

Dường như phối hợp với lời nói của Phong Dương, lúc này, con hổ đột nhiên ngẩng cao đầu, gào rít một tiếng thật lớn với viên cảnh sát kiêu ngạo nọ. Cái miệng lớn như chậu máu mở to, uy phong lãm lẫm, khiến người ta run rẩy.

Trương Kiều Trí trầm giọng mở miệng.

Á Kiệt hạ giọng nói.

Trương Kiều Trí nói,

Vẻ mặt Lưu Gia Ny khó coi, khuôn mặt của đám người Tiểu đội Tinh Anh cũng trầm thấp.

Chưa ai nghĩ đến chuyện lùi bước, thả con hổ này ra.

- Gã hạ thông điệp cuối cùng, trong vòng mười phút, chúng ta không rời đi, hắn sẽ ra lệnh nổ súng.

Lam Hân Linh sờ đầu hổ, cùng Bạch Khanh Thành xuống khỏi lưng hổ.

- Đại miêu, đợi lát nữa có cơ hội, mày xông thẳng lên cầu thang bên kia nhé.

Đây là vấn đề tôn nghiêm, tuyệt đối không thể lùi bước.

- Đội trưởng, giờ phải làm sao?

- Chúng ta đi thẳng lên lầu bảy, đứng ở vị trí cao, chống lại công kích của đối phương, chờ thầy về.

- Được.

Mọi người đều gật đầu.

- Không liên lạc được với thây, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta thôi.

- Nếu xảy ra chiến đấu, lập tức di chuyển vào trong thang máy.

Nhân số đám Tinh anh thuộc tính giả và Tinh anh bình thường vừa đủ mười người bảo vệ mười người.

- Mọi người chuẩn bị đi, mỗi người phụ trách bảo vệ một người.

Mười phút.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân đột ngột vang lên, cả đám ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt của không ít người đang vây xem lập tức mang theo kỳ vọng, có chút hả hê nhìn người khác gặp họa.

- Là người của tiểu đội Thiên Hoàng ra.

- Nợ cũ cộng thù mới, e là sẽ tính cùng lúc.

- Nhưng, bọn họ thật sự có đủ dũng khí hạ lệnh bắn tiểu đội Viêm Hoàng sao? Chuyện này không nhỏ đâu.

Tiếng bàn luận khe khẽ vang lên. Tiểu đội Thiên Hoàng của Đảo Quốc đã đến, ai nấy đều nhìn chằm chằm người của Tiểu đội Tinh Anh như nhìn kẻ thù truyền kiếp.

Ngày đầu tiên Tiểu đội Tinh Anh đến khách sạn đã chiếm tầng bảy, điều này khiến cho đám người tiểu đội Thiên Hoàng phải nuốt cả một bụng tức. Giờ có cơ hội tốt để báo thù, dĩ nhiên họ sẽ không bỏ qua.

Viên cảnh sát kiêu ngạo đứng đầu kia thấy người của tiểu đội Thiên Hoàng đến, lập tức cười nịnh nọt như một con chó, cúi người với đội trưởng tiểu đội Thiên Hoàng của bọn họ, Yamano Kozol Lúc này con hổ gầm nhẹ một tiếng, dường như Bạch Khanh Thành đoán được ý nó, lên tiếng nói.

Hống.

Vẻ mặt của đám người Tiểu đội Tinh Anh trầm thấp khó coi.

- Tránh ra, giờ chúng tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, con hổ này trốn từ vườn thú Đảo Quốc chúng tôi.

Yamano Kozo gật đầu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn đám người Tiểu đội Tinh Anh, quát to.

Viên cảnh sát kiêu ngạo nọ đứng bên cạnh Yamano Kozo mở miệng nịnh nọt.

Nếu không phải Tiêu Dương cường thế, e là Viêm Hoàng làm thế nào cũng phải ở tâng một rồi.

- Giao con hổ ra đi.

Thông điệp cuối cùng.

Hống!!!

Bị vô số người vây xem, lúc này chúa tể sơn lâm đã cảm thấy vô cùng tức giận, không kìm được rống lên một tiếng giận dữ, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm cảnh sát Đảo Quốc trước mặt, mấy thân ảnh cảnh sát lập tức cảm thấy toàn thân như bị đao cắt, da gà lập tức dựng hết cả lên.

Con hổ này thực sự không tầm thường.

Nhưng càng như vậy, càng phải bắt nó đi.

Trong đám người có một người đàn ông trung niên mặc đồ da hổ bước ra, vẻ mặt vô cùng tự tin, nhìn chằm chằm con hổ này.

- Tiên sinh Yamano, đây là huấn luyện viên dạy hổ nổi tiếng nhất thành phố Nagoya chúng ta, dù hổ có hung mãnh cỡ nào, vào tay ông ấy, đều vô cùng nghe lời.

- Nhường cho chúng tôi? Đúng là buồn cười.

Lưu Gia Ny phiên dịch lại, Lam Hân Linh lập tức nhướn mày cười lạnh.

- Tiểu đội Viêm Hoàng, đừng quên các người đến Đảo Quốc là để tham gia thi đấu thôi, bớt chuyện thị phi đi. Trước kia vốn chúng tôi rộng lượng, nhường tâng bảy cho các người, giờ các người còn dám gây chuyện, có phải các người không thèm để Thiên Hoàng chúng tôi vào mắt không?

Huấn luyện viên tiểu đội Thiên Hoàng Shibata Tanaka cũng không có ở đây, lúc này dĩ nhiên mọi việc sẽ do Yamano Kozo quyết định. Sau khi tìm hiểu sự việc, ánh mắt Yamano Kozo rớt xuống con hổ đang đứng giữa khách sạn, một lúc sau, mới châm chậm bước lên trước một bước, giọng nói lạnh lùng.

Một nhà hai người đều được trúng cử vào tiểu đội Thiên Hoàng, đây là một sự kiện nở mày nở mặt của nhà Yamano.

Yamano Hashira bị Tiêu Dương tát vào mặt, là em trai của gã.

- Nếu vậy, để họ chứng minh đi.

Mọi người ngẩn ra, lập tức đều gật đầu, tránh một bên.

Người đàn ông trung niên mặc đồ hình hổ cầm một cây côn dạy thú quái dị, vẻ mặt vô cùng tự tin bước lên trước vài bước. Con hổ vô cùng hung mãnh trong mắt người ngoài, lúc này nhìn thấy cây côn dạy thú trong tay y lắc qua lắc lại, vẻ mặt liền trở nên vô cùng nghe lời, bước chân nhẹ nhàng di chuyển, đi vài bước về phía người đàn ông trung niên mặc đồ hổ...

- Đại miêu... Lam Hân Linh sốt ruột, Bạch Khanh Thành giữ tay cô.

- Cứ xem thử đã.

Yamano Kozo và đám người tiểu đội Thiên Hoàng cùng với đám cảnh sát xung quanh lúc này đã không kìm được, nở nụ cười.

Không hổ là huấn luyện viên dạy hổ nổi tiếng, vừa ra tay đã chế phục được con hổ.

Người đàn ông trung niên mặc đồ hổ vẻ mặt cũng vô cùng đắc ý, côn trong tay khẽ lắc, thấy ác tính trong mắt con hổ dần biến mất, lúc này liền mỉm cười tiến đến, nhẹ nhàng vuốt ve lông hổ...

- Thấy chưa, sự thật chứng minh, con hổ này trốn ra từ vườn thú Đảo Quốc chúng tôi.

Yamano Kozo cười lạnh liếc nhìn đám người Tiểu đội Tinh Anh.

- Các người còn dám làm loạn, đừng trách chúng tôi không khách sáo.

- Đưa con hổ sang đây.

Yamano Kozo ra lệnh.

Người đàn ông trung niên mặc đồ hồ phát ra âm thanh như tiếng hổ, vừa nhẹ vàng võ về bộ lông hổ, vừa nói gì đó, con hổ châm chậm bước qua...

Người đàn ông trung niên mặc đồ hổ càng thêm đắc ý, con hổ ngốc này đúng là dễ dạy, thật sự chẳng cần phải tốn nhiều sức.

Ý niệm trong đầu vừa dâng lên, người đàn ông trung niên mặc đồ hổ liền cảm thấy xương sườn mình truyên đến cảm giác đau nhức.

Một tiếng rắc vang lên.

Không phải ảo giác.

Âm!!!

Cơ thể người đàn ông trung niên mặc đồ hổ bị tát bay, xương sườn gãy, đập mạnh lên bức tường cách đó khá xa, ọc một cái máu tươi phun ra, hai mắt tối sâm rơi vào hôn mê.

Biến cố đột ngột!

Tròng mắt mọi người mở to.......

Lúc này, con hổ giơ chân lên, lắc lư thị uy, ánh mắt lộ vẻ khinh thường nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên mặc đồ hổ đang hôn mê, gầm nhẹ vài tiếng, trong mắt đầy khinh miệt.

- Ông nghĩ hổ ngu lắm à?

Trợn mắt há hốc mồm.

Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Một lúc sau, Lam Hân Linh mới nhảy nhót cười vang.

- Hay, Đại miêu, tát hay lắm!

Hống!!

Con hổ lớn hung mãnh đột nhiên rống to, cả đại sảnh gần như chấn động.

Cuồng tính của mãnh thú đã hoàn toàn bộc phát cùng cú tát này. Hai mắt con hổ lớn lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm phía trước!

Không ít cảnh sát cũng bị dọa cho mềm nhữn chân, trong tay dù đang giơ súng, nhưng lại bất giác run lẩy bẩy.

Họ có súng, nhưng không dám bắn con hổ. Cấp trên đã ra lệnh phải bắt sống con hổ này. Một con hổ chết, căn bản chẳng có giá trị gì.

- Đại miêu, đuổi họ đi!

Lam Hân Linh dường như cảm nhận được lúc này con hổ đang ngo ngoe muốn hành động, liền phất tay.

Hống!!

Tiếng gào rít rung động trời đất, con hổ liên tung người, cái mồm lớn như chậu máu lập tức há ra.

Đột nhiên lao về phía trước.

Trong phút chốc, con hổ liền lao vê phía đám cảnh sát, cả đám ai nấy sợ đến mức tè cả quần. Vội vàng bò đi khắp nơi để đào tẩu, thậm chí có vài người dũng quần đã ướt đẫm, ngồi tê liệt trên mặt đất, nước mắt đầy mặt.

- Súc sinh, nằm xuống!

Yamano Hashira không nhìn tiếp được nữa, chợt quát lên, thân hình to lớn vọt đến, một quyền hung hăng đánh xuống lưng hổ.

Hống!

Gào to, đuôi hổ lập tức cuộn lại, rồi bất ngờ quất lên tay Yamano Hashira, chặn lại đòn công kích của gã. Thân hổ xoay ngược lại ngoài dự liệu của mọi người, hai chân hung hăng đá mạnh.

Âm!

Thân thể Yamano Hashira âm ầm ngã ra sau, nằm trên mặt đất.

Hai mắt hổ lạnh như băng nhìn gã, vẻ mặt khinh thường, như đang trả lại câu nói của Yamano Hashira...

Súc sinh, nằm xuống!
Bình Luận (0)
Comment