Chương 737: Trời... phải đổi rồi!
Chương 737: Trời... phải đổi rồi!Chương 737: Trời... phải đổi rồi!
Nhẫn nại! Nhẫn nại! Nhẫn nại!
Cả người Yamano Kozo run lên kịch liệt, tay siết chặt, giống như một thùng thuốc nổ sắp nổ tung.
Một khi sử dụng sức mạnh phong ấn trong cơ thể, trong giải đấu Tinh anh bảy nước tiếp theo tiểu đội Thiên Hoàng phải làm sao? Ban nãy Yamano Kozo tuyên bố tối nay sẽ tiến hành quyết đấu trước với Tiểu đội Tinh Anh, nhưng dù sao ngày mai Giải đấu tinh anh bảy nước mới chính thức bắt đầu.
Sức mạnh phong ấn chỉ có thể sử dụng một lần.
Ánh mắt Yamano Kozo nhìn chằm chằm phía trước, Phong Dương và La Thiên Hồ.
Hai tên này vẫn đang đứng khoác vai tán gẫu, đợi Lam Hân Linh hoàn toàn đánh bại Yamano Kozo, hai tên này mới sóng vai đi về phía Tiểu đội Tinh Anh. Trên mặt đất, Yamano Hishira đã rên rỉ đến khản cổ, nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy được.
Tức giận!
Đám người tiểu đội Thiên Hoàng đều nén một bụng lửa giận, ánh mắt ai nấy đều nhìn về phía Đội trưởng Yamano Kozo.
Phong Dương vô cùng hiếu kỳ.
Lời vừa dứt, đám người Tiểu đội Tinh Anh cũng nâng cao cảnh giác.
- Đừng bức tao...
- Hắn đang nói, đừng ép tao! E rằng... tiểu đội Thiên Hoàng còn có con át chủ bài nào đó chưa dùng đến.
Xương cốt cả người Yamano Kozo vang lên, y tức giận.
- Đại cal Báo thù cho eml Báo thù cho eml
Chỉ cần đội trưởng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức sử dụng sức mạnh phong ấn trong cơ thể mình. Đến lúc đó, chắc chắn là có thể đánh bại được đám người Viêm Hoàng kiêu ngạo này.
Nhìn chằm chằm Yamano Kozo.
Ngước mắt lên nhìn, đón ánh mắt của Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng, cơn giận của Yamano Kozo lan tràn, cô gắng đè nén lại.
Soạt soạt soạtI
Vẻ mặt Lưu Gia Ny vô cùng ngưng trọng.
- AII
- Lưu tiểu thư, rốt cuộc người này đang lầm bầm gì vậy?
Cuối cùng Yamano Kozo không nhịn được nữa, ngẩng đầu rống lớn một tiếng, hai mắt đỏ kè, hung dữ nhìn chằm chằm Tiểu đội Tinh Anh, hét to.
Không khí đột nhiên lạnh lão quỷ dị.
Yamano Hishira quỳ rạp trên mặt đất không thể nuốt trôi cơn tức này, giọng nói giàn khàn, lúc nói trong miệng còn hộc ra máu tươi, gào rống thảm thiết. Đặc biệt là đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm hai tên Phong Dương và La Thiên Hồ nhân lúc gã không thể phản kháng đã vô sỉ hành hạ gã, hận không thể ăn thịt được họ.
- Phong ấn! Đám người tiểu đội Thiên Hoàng cùng soạt soạt bước lên trước một bước, vẻ mặt ngập tràn sát khí.
Mởi Mởi
Lúc này, vẻ mặt Lưu Gia Ny lập tức nghiêm túc, vội phiên dịch lại, để đám người Tiểu đội Tinh Anh chuẩn bị chiến đấu.
Sát vị trí tim, lập tức một cổ sức mạnh khổng lồ ập raI
- Đây là do bọn mày tự chuốc lấy! Chúng tướng Thiên Hoàng nghe lệnh!
- Cẩn thận!
Lúc này, hơi thở mạnh mẽ bao phủ khắp đại sảnh, giống như từng ngọn núi lớn điên cuồng ép xuống.
Xào xào xào!
- Vâng vâng vâng!!!
Kể cả Yamano Kozo, ngay phút chốc cả đám người đồng thời mở sức mạnh phong ấn.
- Sức mạnh khổng lồ, hãy ùa ra khắp cơ thể ta đi.
Hai chưởng Yamano Kozo mở ra, chuẩn bị nghênh đón cảm giác thoải mái khi luông sức mạnh to lớn kia tràn ngập khắp cơ thể, cảm thụ cảm giác cường đại không thuộc về mình.
Ánh mắt ai nấy đều mang theo tia lạnh, nhìn chằm chằm người của Tiểu đội Tinh Anh đã đánh bại họ, mang theo nụ cười điên cuồng chuẩn bị báo thù.
Mởi
- Mởi
Cùng quát lớn...
Đám người tinh anh đều biến sắc, lần lượt lui ra sau vài bước.
Đồng tử đám người vây xem xung quanh đều chấn động sợ hãi.
- Kinh thủng, thực lực của mỗi người trong tiểu đội Thiên Hoàng đều tăng lên một bước lớn.
- Đây là thủ đoạn gì vậy.
- Hì hì, lần này Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng gặp nạn rồi.
Trong Tiểu đội Thiên Hoàng, ai nấy đều cười rộ lên.
Yamano Kozo cảm nhận được sức mạnh mênh mông trong cơ thể đang dần dần lưu chuyển...
- Chuẩn bị chịu chết đi!
Tiếng cười điên cuồng.
Cái đám này hư trương thanh thế.
Thậm chí ngay cả con hổ lớn kia, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm qua bên này, dường như đang buồn bực...
Trong đại sảnh, một sự im lặng chết chóc.
Cơ thể to lớn của Yamano Kozo nặng nề ngã xuống mặt đất, đồng thời mất đi ý thức, thất khiếu chảy máu rơi vào hôn mê...
- Không! Không! Không!
Thất khiếu chảy máu. Đám thành viên tiểu đội Thiên Hoàng người sau nối tiếp người trước thất khiếu chảy máu ngã xuống mặt đất.
Hộc!
Lúc này, Yamano Kozo cũng hộc ra một ngụm máu tươi. Nơi ngực, cỗ sức mạnh mênh mông kia như bị thứ gì đó chia rẻ, bất ngờ chạy tán loạn khắp nơi trong cơ thể, phá hủy cơ thể mình.
- Chuyện gì xảy ra vậy...
Đôi mắt Yamano Kozo mở lớn.
Y không cam lòng!
Y không cam lòng!
Rõ ràng Thiên hoàng ban ơn, rõ ràng đã nói sau khi mở phong ấn, sẽ có được một cổ sức mạnh khủng bổ không thể tưởng tượng được, giúp mình giết địch. Vậy mà, giờ mở phong ấn, lại trở lá bùa đòi mạng của tiểu đội Thiên Hoàng.
Cả đám người âm ầm ngã trên mặt đất.
Bụp! Bụp! Bụp!
Bùm! Bùm!
Âm ầm ầm-
Cơ thể một thành viên trong tiểu đội Thiên Hoàng Đảo Quốc đột nhiên nổ mạnh, thất khiếu chảy máu, đau đớn ngã quy trên mặt đất.
Mọi người đều trợn mắt nhìn.
Bỗng nhiên, một trận nổ ầm ầm vang lên.
Hổ cũng trợn tròn mắt.
Huống hồ là con người, ai nấy đều đứng yên tại chỗ ngây ra như phỗng.
Một khắc trước đám người tiểu đội Thiên Hoàng ai nấy cũng hét lên phải cho Tiểu đội Tinh Anh biết mặt. Giờ, cả đám đều thất khiếu chảy máu ngã trên mặt đất.
Thậm chí đám người Tiểu đội Tinh Anh đã chuẩn bị để đấu một trận kịch chiến, kết quả... khiến người ta mở rộng tâm mắt.
Không ai biết, trận pháp phong ấn trong cơ thể của đám người tiểu đội Thiên Hoàng đã bị Tiêu Dương bắt từng người đưa vào thế giới trong tranh "Thượng cổ hồng hoang”, để tiền bối Tiểu Thất động tay động chân rồi.
Những người này không mở phong ấn, đường đường chính chính chiến đấu thì tốt, một khi mở phong ấn, chờ họ chính là kết cục này.
- Dù không đánh lại cũng không cần phải tự sát chứ.
Phong Dương thầm nói.
La Thiên Hồ đứng cạnh cậu ta cũng nghi hoặc.
- Không phải người Đảo Quốc thịnh hành mổ bụng tự sát à?
- Thời đại thay đổi, không chừng giờ đang thịnh hành kiểu này.
Hai người cùng gật đầu tán đồng. x*k*** "—
Cả đám người của tiểu đội Thiên Hoàng đã ngã xuống, đám cảnh sát bên ngoài ngại uy mãnh của mãnh hổ, cũng không dám xông vào. Nhưng càng lúc càng có nhiều cảnh sát chạy đến, bao vây chặt xung quanh khách sạn, hơn nữa còn dùng loa hét lớn, đòi Tiểu đội Tinh Anh Viêm Hoàng ra đầu hàng!
Ánh mắt đám người Tiểu đội Tinh Anh cùng nhìn về phía Trương Kiều Trí.
Trương Kiều Trí trầm tư một lúc, nói.
- Chuyện đã đến nước này, e không hay rồi, chúng ta cứ lui lên tâng bảy trước đã.
Ánh mắt Trương Kiều Trí liếc nhìn xung quanh, dừng lại trên người đám tiểu đội Thiên Hoàng đang ngã trên mặt đất, do dự một chút, sau đó hạ quyết tâm phất tay nói.
- Đưa họ theo, làm con tin.
Trương Kiều Trí rất lo lắng, giờ thây không có ở đây, thực lực của đám người mình, e rằng kẻ địch có thể công hãm được. Trương Kiều Trí hy vọng có con tin trong tay, có thể khiến kẻ địch kiêng ky một chút.
- Được, mọi người nhanh lên một chút.
Thân ảnh Phong Dương nhảy ra, đi thẳng đến bên Yamano Hishira, đưa tay ra nhấc lên.
Yamano Hishira kêu lên thảm thiết.
Vù! Vùi! Vùi
Thân ảnh đám người Tiểu đội Tinh Anh gần như đồng thời phóng ra, mỗi người nhấc một người.
Lúc này, bỗng nhiên, con hổ vốn đang ngoan ngoãn đứng yên một bên bỗng rít lên một tiếng, cơ thể phóng sang một bên đẩy mạnh...
BịchI
Lúc này, tiếng súng vang lên.
Kengl
Viên đạn bắn lên bức tường, và chỗ này, lúc trước là Bạch Khanh Thành đang đứng, còn giờ Bạch Khanh Thành đã được con hổ đẩy đến bên cạnh Lam Hân Linh trong nháy mắt.
- Cẩn thận.
- Chị Bạch.
Lúc này Lam Hân Linh kinh hãi hét lên.
Vô cùng nguy hiểm!
- Có súng bắn tỉa!
Trương Kiều Trí biến sắt, một tay nhấc Yamano Kozo.
Vù vù vùi
Lúc này, đám người Tiểu đội Tinh Anh nhảy ra đều lần lượt quay về, hơn nữa còn đẩy đám người tiểu đội Thiên Hoàng ra trước mặt, làm lá chắn.
Vừa nãy súng bắn tỉa tấn công là nhân lúc bọn họ nhảy ra ngoài không phòng bị,
- Nguy hiểm thật!
Lam Hân Linh vẫn chưa bình tĩnh lại.
- May là có Đại miêu. Cô thoáng nhìn vị trí viên đạn, đối chiếu một chút. Nếu ban nãy không có Đại miêu đột nhiên hành động, viên đạn này sẽ gắm vào đầu Bạch Khanh Thành.
Chắc chắn phải chết!
- Chị Bạch, chị đứng sau lưng em. Đừng chạy lung tung.
Lam Hân Linh dặn dò. Lúc này đừng nói Lam Hân Linh, ngay cả con hổ này cũng đứng lên, dùng cơ thể to lớn của mình chắn trước đám người Tiểu đội Tinh Anh.
Người Đảo Quốc muốn bắt sống nó, chắc chắn sẽ không nổ súng với nó.
- Đại miêu, đợi chút nữa, bọn tao vào thang máy xong, mày cũng chạy lên tâng bảy nhé.
Lam Hân Linh dặn dò.
TingI
Lúc này thang máy vừa xuống.
Cửa thang máy từ từ mở ra...
- Cẩn thận!!!
Lúc này, Trương Kiều Trí thực lực mạnh nhất phát hiện ra điêu bất thường đầu tiên.
Trong thang máy, có người!
Giọng hét vang lên, Trương Kiều Trí xoay người đánh ra một chưởng. Nhưng trong phút chốc, tiếng súng cũng vang lên!
Bịch! Bịch! BịchI
Ba viên đạn bắn ra, ba người, cơ thể mềm nhữn ngã xuống...
Ba tinh anh hệ thống cảnh sát bình thường, đã được họ bảo vệ, đứng ở trong cùng. Nhưng không ngờ, Đảo Quốc lại sắp xếp tay súng đứng trong thang máy đi xuống.
- Chị BạchI
Lam Hân Linh xoay người lại, mắt muốn nứt ra.
Trong ba người, có một người là Bạch Khanh Thành.
Lúc nãy tránh được một kiếp, nhưng lần này viên đạn đã bắn lên lưng cô!
VùiI
Một đạo kiếm quang hiện lên như chớp.
Thân ảnh bắn súng trong thang máy, yết hầu lập tức phun máu tươi.
Chết ngay tại chỗ.
- Vứt người ral
Lam Hân Linh ôm lấy Bạch Khanh Thành, đôi mắt đầy sát khí, rống lên.
- BịchI
Thân ảnh chết trong thang máy bị vứt ra, đồng thời, thang máy hai bên, đám người Tiểu đội Tinh Anh cũng ôm lấy mấy người bị trúng đạn, xông thẳng vào.
Lên thẳng tầng bảy!
Hống!! Cả khách sạn bảy tầng, tiếng hổ gào rít chấn động tám hướng!
Run lên như động đất...
Ánh mắt con hổ lớn lạnh thấu xương, thoáng nhìn ra ngoài cửa, mưa như trút nước.
VùI
Tốc độ như mọc cánh, mãnh hổ xông thẳng về phía cầu thang. Trong chốc lát, không ít người tham gia thi đấu các nước đang đứng xem bị dọa đến mức tè ra cả quần, vội tránh né.
Xông thẳng lên tầng bảy!
Trong thang máy, Lam Hân Linh đã nhanh chóng phong tỏa huyệt vị xung quanh miệng vết thương của Bạch Khanh Thành, ngăn máu. Nhưng lúc này, hơi thở của Bạch Khanh Thành vô cùng yếu ớt, dân dân mất ý thức.
- Chị Bạch... chị Bạchl
Lam Hân Linh ôm chặt Bạch Khanh Thành, cả người run rẩy.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, trong mắt ẩn chứa sát khí ngập trời.
Siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt Trương Kiều Trí nhìn Bạch Khanh Thành, dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó, không kìm được thì thào.
- Nagoya, hôm nay... phải đổi trời rồi!