Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 777 - Chương 781: Giát Giát Thông Minh Lanh Lợi!

Chương 781: Giát Giát thông minh lanh lợi! Chương 781: Giát Giát thông minh lanh lợi!Chương 781: Giát Giát thông minh lanh lợi!

Thái Cực Vương! Thánh Long Vương!

Hai cái tên này hoàn toàn xa lạ với Tiêu Dương.

Không đợi hắn hỏi, Tiểu Thất đã không kiềm chế được kích động hỏi:

- Chắc hẳn cậu đã từng nghe nói đến Thần bảng Viêm Hoàng rồi đúng không?

Thần bảng Viêm Hoàng.

Tiêu Dương gật đầu.

Hắn còn từng giết chết vị Vương giả xếp cuối cùng trong Thần bảng.

- Thần bảng Viêm Hoàng, những cái tên phía sau không đáng nói đến. Kinh khủng nhất phải là những cái tên xếp bên trên, thực lực của bọn họ vượt ngoài tưởng tượng của con người.

Tiêu Dương khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Thái tử Dịch Hàn khí phách ngút trời tựa như thiên long xuất thế ngoài kia.

- Nhưng xét về tiên duyên, làm gì có người nào sao sánh được với cậu chứ?!

Tiểu Thất cảm thán.

Tuy nhiên đó cũng là vì bản thân Thái tử vốn cũng đã là một thiên tài xuất chúng.

- Trong đó Thái Cực Vương cùng Thánh Long Vương đều nằm trong nhóm mười người đứng đầu Thần bảng. Không ngờ, vị Thái tử này lại có tiên duyên trở thành truyên nhân của cả hai vị Tiên nhân này.

Tiêu Dương cười nhạt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.

Tiểu Thất nói:

Tiểu Thất cười lớn, nói:

- Mọi người đều biết, Thái Cực Vương với Thánh Long Vương vốn là đối thủ của nhau. Thái cực mạnh nhất ở phòng ngự, trong khi đó Thăng Long Trảo của Thánh Long Vương lại được mệnh danh có thể hủy diệt thiên địa, không thứ gì có thể chống đỡ nổi. Một công một thủ, hai người bọn họ đã tranh đấu bao nhiêu năm qua, thật không ngờ lại nhận cùng một học trò.

- Nghe đồn, mười người đứng đầu Thần bảng đều đạt đến cảnh giới Tiên!

Quả là tiên duyên tốt.

Người nói câu này là hòa thượng Giát Giát. Lúc này y siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thái tử Dịch Hàn khí thế ngút trời bên ngoài, ý chí chiến đấu dâng trào.

Hai vị Đại Vương giả, cảnh giới Tiên nhân.

Thái tử Dịch Hàn phản kích nhanh đồng thời sức mạnh quá kinh người, thay đổi quá đột ngột. Bàn tay của gã hóa thành móng vuốt cắt đứt lìa cổ tay Jun Ji Min sau đó vươn ra bóp cổ lão, quả đấm giơ giữa không trung. Khuôn mặt Jun Ji Min nháy mắt đỏ bừng vì bị nghẹt thở, toàn thân không thể cử động, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm Thái tử Dịch Hàn.

- Kiếm tiên vĩ đại nhất được thế nhân công nhận là Tiên nhân mạnh nhất mấy ngàn năm qua. Cậu là truyền nhân duy nhất Kiếm tiên để lại cho hậu thế, thân phận của cậu tôn quý hơn nhiều so với học trò của Thái Cực Vương vùng Thánh Long Vương. Nói về duyên kỳ ngộ, bức tranh "Thượng cổ Hồng Hoang' nghịch thiên của cậu lại càng kinh hãi thế tục hơn. Tiêu Dương à, tôi rất kỳ vọng ở cậu. - Tôi chắc chắn mạnh hơn tên đó!

- Cút!

Từ sau khi đại diện của Viêm Hoàng tới đây không gia nhập bất cứ nhóm nào, cái thái độ này khiến không ít người khó chịu, thậm chí có người còn muốn động thủ giáo huấn cho đại diện Viêm Hoàng một trận. Lúc này, những người từng có suy nghĩ đó toàn thân đều toát mồ hôi lạnh.

Lúc Jun Ji Min tới đây thì hùng hổ khí thế nhưng lúc này lại tựa như con chó hoang bị vứt ra ngoài.

Đây chính là thực lực của Thái tử Viêm Hoàng!

- Là Lee Choen San! Cường giả đứng đầu nhóm châu ÁI

Những người vây xem ở xung quanh cũng sợ đến ngây người.

Trước giờ vẫn luôn không thiếu những người chỉ sợ thiên hạ không đại loạn.

- Có trò hay đây, phần tiếp theo nhất định sẽ hay hơn phần trước!

- Chậc chậc, nghe nói Jun Ji Min là sư đệ của Lee Choen San. Giờ Jun .Ji Min bị đánh thành ra như vậy, Lee Choen San nhất định sẽ ra tay lấy lại thể diện.

Không ít người khẽ nuốt nước bọt, âm thâm cảm thấy bản thân thật may mắn.

Vùi

Ngay lúc Jun .Ji Min sắp rơi xuống đất liền có một bóng người bay vụt tới đón lấy lão ta.

Đám người xôn xao nghị luận.

Suýt chút nữa bọn họ cũng sẽ có kết cục giống như vị Jun Ji Min đại diện của Hàn Quốc này.

Tựa như một ngôi sao chổi rơi xuống trần gian.

Bụp!

Vẻ mặt Thái tử Dịch Hàn lạnh như băng, cánh tay gã vung lên vứt Jun Ji Min ra xa.

Lee Choen San một tay đỡ Jun .Ji Min, dáng người thon dài thẳng tắp, mái tóc dài tung bay, nhìn có vẻ rất có phong thái của kiếm khách cổ đại Viêm Hoàng. Ông ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Thái tử Dịch Hiên, sau đó ngoài dự liệu của mọi người, Lee Choen San đỡ .Jun Ji Min quay về phía lều trại của nhóm châu Á.

Lee Choen San không ra tay, những người khác đương nhiên không dám ở lại nơi này lâu hơn. Đám người xám xịt, cuống quýt chạy về chỗ của mình.

Lúc này Thái tử Dịch Hàn đã hạ xuống đất, ngồi vào ghế nâng chén trà lên thản nhiên thưởng thức.

Vị thanh mát của trà ngấm vào đầu lưỡi.

Cuộc chiến đã kết thúc, khán giả vây xem dần dần tản đi. Mục đích của bọn họ là đứng xem kịch vậy thì kịch hết người tan, nếu như đàm luận này nọ chẳng may rơi vào vị Thái tử đó khiến gã không vui, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Không còn mấy người có suy nghĩ trêu chọc đến Thái tử Viêm Hoàng.

Huống hồ chỉ mọi người có mặt ở đây mục đích là để thực hiện nhiệm vụ bên trong Tử Vong Cốc.

Bất ngờ một ngọn gió cuốn tới.

VùiI

- Đường đường là Thái tử mà lại keo kiệt đến nỗi một chén trà cũng tiếc sao?

Thấy Tiêu Dương cầm ấm trà lên chuẩn bị rót trà, Thái tử lập tức duỗi tay ra đánh một chưởng về phía cổ tay Tiêu Dương. Tiêu Dương khẽ nghiêng cánh tay, trùng hợp tránh được chưởng của Thái tử, ngẩng mặt lên cười nói:

Nghe vậy, Thái tử Dịch Hàn giật mình sửng sốt.

- Trà đạo là cái gì? Đối với anh mà nói trà dùng để thưởng thức để cảm nhận, nhưng đối với tôi mà nói, trà là để giải khát. Đây chẳng phải chính là trà đạo sao?

Tiêu Dương cười lớn, đáp trả:

Người trước mặt Thái tử Dịch Hàn là Tiêu Dương.

Nhiều người chuẩn bị bước đi đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía này.

Sau trận đánh kinh thiên động địa vừa rồi, Thái tử Viêm Hoàng đã trở thành nhân vật được mọi người chú ý nhất ở nơi này.

Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Hàn bỗng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Không giống với những người khác, điều khiến gã giật mình chính là người này có thể thân không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt gã. Không những thế còn có thể uống hết chén trà trước khi gã kịp ngăn cản, điều này chắc chắn không phải chỉ dựa vào vận may.

Ngước mắt nhìn liên bắt gặp khuôn mặt tươi cười của đối phương.

- Một chén không đủ, có thể thêm chén nữa không?

Chén trà bị đẩy ra.

Thái tử Dịch Hàn sửng sốt một chút sau đó khẽ mỉm cười nói:

- Trà không phải rượu, anh bạn uống một ngụm hết cả chén như vậy quả thực đã vi phạm đến tinh túy của trà đạo.

- Lại là một thanh niên, không biết hắn có lai lịch như thế nào!

- Có thể thấy Thái tử Viêm Hoàng rất thích trà, vậy mà người này chưa hỏi ý kiến gã đã uống trà của gã, chẳng lẽ tên nhóc này không biết sợ là gì?

- Thật to gan, vào lúc này lại dám đi tới trọc vào Thái tử Viêm Hoàng.

Những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này đều phải trợn mắt há mồm.

- Trà ngon.

Một bóng người bỗng nhiên hiện ra trước mặt Thái tử Dịch Hàn, người đó trực tiếp ngồi xuống ghế cầm chén trà lên uống cạn rồi nói:

Dịch Hàn cong môi, mỉm cười nói:

- Muốn thưởng thức trà phải có tư cách!

- Tôi tin mình có cái tư cách đó.

Tiêu Dương mỉm cười rót trà, sau khi chén trà đã đầy hắn đặt ấm trà xuống bàn, tay nâng chén trà lên.

Bỗng nhiên cánh tay của Dịch Hàn lại vươn ra định cướp chén trà trong tay Tiêu Dương.

Cổ tay Tiêu Dương khẽ chuyển, mang theo chén trà tránh khỏi bàn tay của Dịch Hàn.

Vùi! Vùi Vùi

Hai người cách nhau chiếc bàn ở giữa ngồi khoanh chân đối diện nhau. Hai tay đan xen nhanh đến mức khiến người xem hoa mắt. Mặc dù không để lộ khí tức mạnh mẽ nhưng cuộc chiến của hai người lại được thể hiện qua màn tranh đấu chén trà.

Cơ thể hai người bất động chỉ có hai tay liên tục đong đưa.

Những người đứng xem ở bên ngoài nhìn cảnh này đến ngây người.

- Á... đù! Ở đâu ra lắm thiên tài vậy? Tên đó đó... không ngờ tên đó lại có thể đánh ngang cơ với Thái tử Viêm Hoàng.

- Mặc dù hai người đó không sử dụng nội khí nhưng dựa vào chiêu thức của họ có thể nhìn ra kỹ thuật vô cùng tinh diệu. Người thanh niên kia không đơn giản đâu.

Trong quá trình hai người đấu qua đấu lại, tốc độ ra tay cực nhanh nhưng chén trà không hề có giọt nước nào sánh ra ngoài.

Khuôn mặt Tiêu Dương vẫn như bình thường, bất ngờ mở miệng nói:

- Sử dụng Thăng Long Trảo đi chứt

Thái tử kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

Không ngờ người này lại có thể nhìn ra lai lịch chiêu thức của mình.

Chẳng lẽ hắn là đệ tử của những lão quái vật còn lại mà sư phụ từng nói sao?

Hai tay Thái tử nháy mắt hóa thành móng vuốt.

- Thăng Long Trảo!

Bụp! Bụp! Bụp!

Đòn tấn công nháy mắt trở nên ác liệc hơn trước gấp mấy lần.

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên sau đó bỗng biến đổi trở nên mơ màng tựa như say rượu. Hai tay vung lên tựa như đang múa nhưng tốc độ lại nhanh đến chóng mặt.

Tiêu Dương đã nắm được tinh túy của Quý Phi Túy Tửu, chiêu thức cùng động tác vô cùng điêu luyện.

Kinh ngạc!

Ánh mắt lạnh lùng của Thái tử lóe lên.

Trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Người thanh niên này có lẽ chỉ nhỏ hơn gã mấy tuổi nhưng đã là một thiên tài xuất sắc. Nghe khẩu âm của hắn có thể chắc chắn hắn cũng là người Viêm Hoàng. Một thiên tài như vậy, nếu như có thể đi theo mình...

Nếu như Tiêu Dương biết lúc này Thái tử có suy nghĩ muốn nhận hắn làm thuộc hạ không biết có trực tiếp đứng lên đập nát chén trà không nữa?

Tiêu đại gia trước giờ đều là nhận người khác làm thuộc hạ, nào có chuyện hắn đi làm thuộc hạ của người khác.

Người nào muốn nhận hắn làm thuộc hạ, hắn sẽ đánh cho người đó sấp mặt.

Với Giát Giát cũng vậy, Tiêu Dương thông qua biểu hiện thực tế làm cho Giát Giát tâm phục khẩu phục mình.

Thái tử tấn công càng thêm ác liệt hơn, mà Tiêu Dương tránh né cũng càng thêm điêu luyện hơn.

Sau hơn một trăm chiêu Thái tử vẫn không thể cướp được chén trà trong tay Tiêu Dương. Đúng lúc này một gã hòa thượng tuấn tú với cái đầu bóng loáng đi về phía này...

Y chạy tới chỗ hai người, miệng oang oang nói:

- Mẹ nó! Tôi vừa mới đi tiểu có chút thôi mà hai người đã trực tiếp đánh nhau rồi.

Giát Giát liếc mắt nhìn hai người một lúc, đột nhiên nở nụ cười gian tà. Giát Giát thong dong ngồi xuống cầm ấm trà rót trà vào trong chén sau đó ngửa đầu uống cạn. Liếc mắt nhìn sang hai người, cảm thán:

- Người thông minh như mình trên đời này quả thực ít đến đáng thương. Tranh qua tranh lại làm gì, cứ trực tiếp rót trà uống như tôi không phải nhẹ nhàng hơn sao? Haizz, hai cái người này não bị rút gân hay sao vậy?

Xoảng!

Chén trà trong tay Tiêu Dương bị Thái tử Dịch Hàn tung một chưởng đánh nát.

Khuôn mặt hai người đồng thời tối sầm.

Ánh mắt lạnh lẽo liếc sang lườm Giát Giát!

Thật dở khóc dở cười!

Hai đại thiên tài đang so chiêu, cảnh đang rõ là đẹp lẽ ra phải trở thành giai thoại một thời mới đúng. Thế nhưng cảnh ý tuyệt với này lại bị Giát Giát phá tan không còn một mảnh.

Bị cả hai người trừng mắt nhìn như vậy khiến Giát Giát run rẩy, nơm nớp lo sợ đẩy hai chén trà đến trước mặt hai người sau đó rót trà vào chén, yếu ớt nói:

- Để tôi rót trà cho hai người nhé?

Sau đó lại lẩm bẩm:

- Vì một chén trà mà tranh nhau đến trời đất đảo điên, đã thế còn trừng mình, hai tên này rõ là hẹp hòi. May là hòa thượng mình thông minh.

Y sờ cái đầu bóng loáng của mình, vô cùng đắc ý ngân lên một đoạn.

- Tùng xì tà... Tùng xì tà... Tùng xì tà... Tùng xì tà... tiểu Giát Giát thông minh lanh lợi... là lá la... đầu óc nhanh nhạy... là lá la... không sợ gian tà... giúp người giúp đời không cần báo đáp... tiểu Giát Giát thông minh lanh lợi...

Bich! BịchI

Hai đại thiên tài cùng lúc đập đầu xuống bàn, khí chất cao thủ gì đó đều hoàn toàn tan biến. Trong trận chiến này, Giát Giát là người chiến thắng.
Bình Luận (0)
Comment