Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 781 - Chương 785: Cuộc Chiến Bắt Đầu Từ Giây Phút Này!

Chương 785: Cuộc chiến bắt đầu từ giây phút này! Chương 785: Cuộc chiến bắt đầu từ giây phút này!Chương 785: Cuộc chiến bắt đầu từ giây phút này!

Trong mắt Tà Cơ, kũi kiếm hiện lên ngày càng rõ nét ...

Khoảnh khắc này, ánh mắt của Tà Cơ tựa như xuyên qua thanh kiếm nhìn đến người cầm kiếm.

Đôi mắt sáng, cặp mày khí phách, khuôn mặt anh tuấn.

Bóng dáng áo trắng phiêu diêu trên bầu trời, sau lưng cát vàng mịt mù. Bức ảnh tuyệt vời này đã hoàn toàn in sâu vào trong lòng Tà Cơ.

Trong đầu cô lại hiện lên kí ức về quãng thời gian đó.

Lần đầu quen biết thông qua một trận giao đấu.

Sau đó dần dần quen thuộc, tình cảm bắt đầu nảy nở.

Trong đêm mưa ở Tam Giác Vàng, cuộc truy kích ngàn dặm trên không...

Tà Cơ được Tà Vương nhận làm con nuôi đương nhiên sẽ có cách bảo vệ cô. Khi cô gặp nguy hiểm chỉ cân mở miệng cầu cứu, Tà Vương nhất định sẽ xuất hiện ngay lập tức...

Cô biết Tà Vương vô cùng lợi hại, nếu như lão tới đây, người cô yêu nhất định sẽ phải chết.

Diệp Tang im lặng không hé nửa lời.

Cô thà chết dưới kiếm của người mình yêu cũng không muốn gọi Tà Vương tới đây.

Tất cả mọi thứ dường như sắp tan biến trong đêm nay.

Không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Đứng trước ranh giới giữa sống và chết.

Ngoài ra Diệp Tang vẫn còn một lý do khác, cô muốn cho Tiêu Dương biết thân phận thật của mình.

Đêm nay, nếu như cô chết dưới kiếm của người mà cô yêu nhất, liệu rằng đây có phải là số mệnh?

Trong tay cầm bông hoa Mạn Châu Sa, chờ đợi một vạn năm...

Thế nhưng Tà Cơ hiện tại lại là Diệp Tang.

Diệp Tang biết rõ lực lượng của tổ chức Huyết Dạ tại nơi này rất lớn mạnh. Một khi huy động tất cả lực lượng, Tiêu Dương sẽ không thể mang theo cô ra ngoài.

Ánh mặt lẳng lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi tử thần giáng xuống.

Với tính cách của hắn nhất định sẽ không bỏ lại cô một mình ở đây.

Nếu làm như vậy đồng nghĩa với việc thân phận của cô sẽ bị bại lộ.

Liệu Tiêu Dương có thể mang cô ra khỏi thế giới tràn ngập cát vàng này không?

Kiếm ảnh tựa như tia sét đâm thẳng xuống.

Ánh mắt cô bình tĩnh, không oán giận cũng không hối hận.

Tiêu Dương có thể cảm nhận được kiếm ý của hắn mạnh mẽ không gì có thể ngăn cản nhưng sâu trong tim hắn lại như bị thứ gì đó chặn lại. Ý thức của hắn nói cho hắn biết nếu đâm kiếm này xuống, hắn sẽ phải hối hận.

Cô lựa chọn cái chết.

Hắn không thể giải thích cảm giác lúc này là như thế nào. Khi mắt hắn nhìn vào hai mắt của Tà Cơ, hắn bỗng nhiên có cảm giác đây không phải lần đầu tiên hắn bắt gặp luồng khí tức này.

Nếu đã như vậy, chi bằng...

Ba mét...

Năm mét...

Mười mét...

Đây là lựa chọn cuối cùng của Diệp Tang.

Chẳng lẽ có nguy hiểm?

Tiêu Dương dùng thần thức thăm dò trong phạm vi trăm mét nhưng không có bất cứ phát hiện nào.

Tiêu Dương xuất hiện trước nay chưa bao giờ do dự trừ lần này...

Vùi

Bỗng nhiên xuất hiện cảm giác hoảng hốt khó hiểu.

Trong khoảnh khắc chém giết sinh tử này, hai đôi mắt bất ngờ đối diện nhìn nhau.

Tiêu Dương cầm kiếm chỉ thẳng vào Tà Cơ, vào lúc này ánh mắt của hắn cũng nhìn thẳng vào cô.

Kiếm quang nháy mắt xẹt qual

Xoetl

Máu tươi bắn ra tung tóe.

Từ trán tới má Tà Cơ xuất hiện một đường máu đỏ.

Vùi! VùI

Kiếm ý bắn ra.

Hai tên bên cạnh Tà Cơ lần lượt ngã xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại bị máu bắn vào khiến cả khuôn mặt đầy máu.

Kiếm quang lóe lên, Tiêu Dương vung kiếm nhưng cuối cùng lại chếch đi một góc.

Bởi khi kiếm sắp tới gần Tà Cơ, Tiêu Dương bỗng nhiên có cảm giác trái tim mình nhói đau.

Hai người đứng đối diện nhau, ở giữa là thanh thân kiếm Thiên Hoàng, bốn mắt nhìn nhau.

Bão cát nổi lên, gió lạnh khẽ thổi qua.

Hắn cũng biết Tang Tang sư muôn có thuộc tính 'huyễn..

Đôi môi Tiêu Dương khẽ run rẩy.

Hắn không hề nhìn ra Tà Cơ yêu mị trước mắt có bất cứ điểm chung nào giống với Tang Tang sư muội dịu dàng của hắn. Thế nhưng cô đọc bài thơ vừa rồi là có ý gì?

Hai mắt Tiêu Dương kinh ngạc mở to đến nỗi có thể nhìn rõ tia máu. Cơ thể hắn khẽ run rẩy, vẻ mặt không dám tin nhìn cô gái Tà Cơ trước mặt...

Đoạn trường thảo sâu sầu đoạn trường.

Nại hà kiều tiên khả nại hà,

Tam sanh thạch tiền định tam sinh.

Một bài thơ viết về loài hoa Mạn Châu Sa Bỉ Ngạn.

Đây cũng là cơ hội cuối cùng của Diệp Tang. Những người xung đều đã bị Tiêu Dương giết chết.

Cơ hội duy nhất để cô nói cho Tiêu Dương biết thân phận của mình.

Giọng nói khe khẽ của cô khi truyền vào tai Tiêu Dương lại như một tia sấm sét giáng xuống.

Trong khoảnh khắc, cả đất trời tựa như đảo lộn.

- BỈ ngạn hoa khai khai bỉ ngạn,

Đôi mắt xinh đẹp của Tà Cơ tràn ngập yêu thương, đôi môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói thanh thúy truyền vào trong tay Tiêu Dương.

Thanh kiếm Thiên Hoàng trong tay Tiêu Dương đặt trên vai Tà Cơ, mũi kiếm sắc nhọn đặt bên cổ cô, hai người lại lân nữa đối mặt nhìn nhau...

Bên cạnh Tà Cơ không còn bất cứ người nào.

Không gian như dừng lại.

Cảm giác này là đau lòng.

Phía đằng xa, Nijes điên cuồng gào thét:

- Tà Cơ! Anh tới cứu eml

Nijes quả thực yêu Tà Cơ thật lòng nhưng tiếc rằng Tà Cơ đứng trước mặt Tiêu Dương không phải Tà Cơ thực sự.

Nijes điên cuồng tấn công Giát Giát nhưng tiểu hòa thượng vẫn không hề bị dồn vào thế yếu.

- Bên đầu cầu Nại Hà, Mạnh bà giục uống canh, kiếp kiếp không quay đầu.

Tiêu Dương gần như không nghe được bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài. Hắn khẽ lẩm bẩm mấy câu thơ. Cô gái này thực sự là Tang Tang sư muội, nhưng tại sao cô lại ở đây? Tại sao cô lại phải đóng giả làm Tà Cơ của tổ chức Huyết Dạ?

Chẳng lẽ đây là lý do vì sao lần đó cô không chịu theo hắn về Minh Châu hay sao?

Nhớ lại khi đó, cuộc nói chuyện cuối cùng của hắn với Tang Tang sư muội giống như một cuộc sinh ly tử biệt.

Diệp Tang khẽ nheo mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp mấp, âm thanh phát ra rất nhỏ.

- Diệp lạc tố thổ, khổ tiếu thương tang!

Diệp... Tang!

Giây phút này, Tiêu Dương sửng sốt đến ngẩn ngơ.

Diệp Tang!

Diệp Tang!

Tang Tang sư muội!

Trái tim Tiêu Dương tựa như bị một con dao đâm một nhát vô cùng sâu.

Trái tim đau đến thắt lại.

Tiêu Dương lảo đảo lùi về sau hai bước, thanh kiếm Thiên Hoàng rơi xuống đất.

Kiếm quang bắn ra như muốn đóng băng linh hồn của Tiêu Dương.

Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy hận bản thân mình! Suýt chút nữa hắn đã tự tay giết chết người mình yêu quý.

Suýt chút nữal

Suýt chút nữa hắn đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn lại được.

- Ngay cả Tang Tang sư muội mà cũng không nhận ra, mình thật đáng chết!

Tiêu Dương tự trách bản thân. Mặc dù biết hiện nay thực lực của Diệp Tang đã khác xưa, cô trà trộn vào trong tổ chức Huyết Dạ vốn đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Nếu như dễ dàng bị nhận ra không biết cô đã chết mấy lần rồi.

Thế nhưng hắn vẫn ôm lỗi sai về mình.

Hắn trách mình tại sao khi đó không hỏi xem Tang Tang sư muội muốn đi đâu làm gì?

Tại sao!?

Tại sao hắn lại có thể để Tang Tang sư muội một mình dấn thân vào chỗ nguy hiểm như vậy? Nơi này là dành cho người ở sao?

Tử Vong Cốc!!! Tử Vong Cốc!!!

Không chỉ phải sống nơi đất khách quê người mà còn là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi quỷ quái này.

Hắn là một người đàn ông làm sao lại có thể để người phụ nữ của mình tới cái nơi như thế này. Hắn hận bản thân mình!

Tiêu Dương không ngừng tự trách bản thân.

Hắn tưởng tượng nếu như là hắn lẻ loi một mình lại còn phải giả dạng thành người khác, che giấu thân phận thật của mình. Xung quanh đầy rẫy nguy hiểm rình rập, lúc nào cũng phải sống trong nơm nớp sợ hãi...

Quá dày vòi!

Thậm chí trước khi lên đường rời đi, cô ấy còn không thể nói cho người mình yêu biết chuyện này.

Im lặng chấp nhận tất cả.

Khoảnh khắc này, sự hận thù của hắn có thể che lấp cả bầu trời!

Hắn hận bản thân mình!

Hận Huyết Dại

Hai tay siết chặt thành nắm đấm, hắn lúc này tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

- Mau đi đi! Hãy đi thật xa! Rời khỏi nơi này!

Giọng của Diệp Tang khẽ vang lên bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, Diệp Tang đứng trước mặt hắn bỗng hóa thành một làn huyết vụ.

Vùi

Tiêu Dương lập tức xông lên nhưng bóng dáng Diệp Tang đã hoàn toàn biến mất.

Tích!

Một giọt nước long lanh rơi trên mu bàn tay của Tiêu Dương.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn, hắn biết đây là giọt nước mắt trước khi Tang Tang rời đi để lại.

Đối với Diệp Tang mà nói đây là kết cục hoàn mỹ nhất. Tiêu Dương đã biết thân phận của cô, mà chuyện này không còn người nào khác biết. Thân phận của cô vẫn chưa bị lộ, cô vẫn có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì thế sau khi Tiêu Dương lùi về phía sau Diệp Tang đã lợi dụng lúc đó thi triểu thuật pháp Huyết vụ độn mà Tà Vương dạy cho cô.

Thế nhưng đối với Tiêu Dương... đây mới chỉ là bắt đầu!

Rời khỏi đây?

Chuyện đó tuyệt đối không thể!

Trái tim Tiêu Dương chưa khi nào kiên định như lúc này.

- Tử Vong Cốc!

Hai mắt Tiêu Dương sắc bén, siết chặt nắm đấm, gầm lên:

- Tôi nhất định sẽ lật tung nơi này lên!

Hắn hít một hơi thật sâu!

Câu nói Tang Tang sư muội để lại có ý gì làm sao Tiêu Dương có thể không hiểu. Nơi sâu nhất trong Tử Vong Cốc có lẽ vô cùng nguy hiểm nhưng với Tiêu Dương lúc này, cho dù phía trước là vực sâu hắn cũng sẽ không do dự bước xuống.

Hắn nhất định sẽ san bằng Tử Vong Cốc! Tiêu diệt Huyết Dại

Nhận nhiệm vụ lần này là quyết định chính xác nhất mà Tiêu Dương từng làm.

- Tang Tang sư muội.

Bão cát nổi lên, Tiêu Dương lẳng lặng đứng nhìn về phương xa.

- Mặc dù anh không đến cùng em nhưng anh thề nhất định sẽ nắm tay em cùng nhau đi ra ngoài.

- Những nỗi khổ mà em phải chịu đựng ở nơi này anh sẽ bắt tổ chức Huyết Dạ phải nhận lại gấp ngàn lần!

- Tang Tang sư muội, hãy tin anh.

Giát Giát ở phía đằng xa chợt thấy lo lắng.

Không phải vì lực công kích của Nijes đột nhiên tăng mạnh mà là bởi vì Tiêu Dương đột nhiên xảy ra chuyện.

Y thật không ngờ rõ ràng kiếm của Tiêu Dương đã đặt trên cổ yêu nữ kia rồi vậy mà tại sao lại đột nhiên lùi vê sau, thậm chí đến kiếm cũng không cầm nổi...

- Chẳng lẽ đại ca bị yêu nữ ám toán?

Giát Giát vô cùng lo lắng, không nhịn được hét lên:

- Đại cal Anh có sao không?

Tiếng hét vang vọng phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

Giọng của Giát Giát truyền tới bên tai Tiêu Dương, một lúc sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau khi mờ mịt một lúc, ánh mắt Tiêu Dương mới khôi phục lại vẻ trong suốt như ban đầu.

Cánh tay phải khẽ động, thanh kiếm Thiên Hoàng dưới đất bỗng nhiên bay lên trở lại trong tay Tiêu Dương.

- Cuộc chiến sẽ bắt đầu từ giây phút này!

Tiêu Dương có cảm giác máu trong người mình nháy mắt sôi trào tựa như muốn bùng phát ra ngoài. Ngẩng mặt lên, ánh mắt hắn như xuyên thấu màn đêm đen nhìn thẳng về phía trước.

Sát khí tràn ngập khắp không gian, Tiêu Dương nghiến răng rít lên!

- Giết chết tên đói

Giết!

Tựa như một cơn cuồng phong nổi lên, cát xung quanh vị trí Tiêu Dương đứng bỗng nhiên cuộn lên.

Giát Giát không hiểu tại sao khí tức của đại ca lại đột ngột biến đổi như vậy.

Chỉ có điều...

Lời đại ca nói rất hợp với ý của y.

Nháy mắt, sát khí trong mắt Giát Giát cũng bùng lên, y gâm lên một tiếng, cây Kim Cương Hàng Ma trượng trong tay phát ra ánh sáng bao phủ cả một vùng trời.

- Giết!

Giết!

Giết!

Cuồng phong nổi lên!
Bình Luận (0)
Comment