Chương 856: Ai dám động vào con rể của tôi!
Chương 856: Ai dám động vào con rể của tôi!Chương 856: Ai dám động vào con rể của tôi!
- Hồng vân lôi kiếp!
Tiêu Nhu Y thất thanh kêu lên. Ánh mắt cô dán chặt vào bóng người áo trắng đang ngồi giữa không trung.
Hồng vân thiên đối
Không ngờ hắn lại gặp phải kiếp lôi mang ý nghĩa ông trời cũng phải đố ky. Điều này đã cho thấy, tên này quá ư khủng khiếp.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ. Đêm hôm trước Tiêu Dương mới chỉ ở cấp Hóa Tượng hơn 400 Biến, vậy mà dựa vào việc Kim Thương nhận chủ, thoát thai hoán cốt, đột phá lên đến Tâm Lôi Kiếp, vượt ra cả một cảnh giới lớn. Giờ đây hồng vân kiếp lôi xuất hiện, cho thấy hắn sắp sửa trải qua Tâm Lôi Tam Kiếp.
Từ Hóa Tượng hơn 400 Biến đến Tâm Lôi Tam kiếp.
Chỉ trong một đêm.
Điều này là một thần thoại không thể tưởng tượng nổi.
Nếu nói rằng tử vân lôi kiếp tượng trưng cho sự hủy diệt, thì hông vân lôi kiếp tượng trưng cho cái chết.
- Có lẽ, như vậy thì uy lực của hồng vân lôi kiếp cũng yếu hơn.
Cô hít vào một hơi.
Nhưng, Tiêu Nhu Y cũng phát hiện ra rằng, với bảy lần xuất hiện hồng vân lôi kiếp trong lịch sử, ít nhất cũng phải ở mức "Tiểu Tiên Kiếp". Giờ đây Tiêu Dương mới chỉ ở mức Tâm Lôi Tam Kiếp.
Sự hiểu biết của Tiêu Nhu Y không hề phù hợp với độ tuổi của cô. Cô đọc ra vanh vách số lần xuất hiện hồng vân lôi kiếp trong một nghìn năm trở lại đây, sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Giờ đây, La Thiên và những người khác cũng đã nhìn thấy sự xuất hiện của đám mây màu đỏ. Ngay lập tức mặt họ tái mét, vô cùng kinh ngạc.
Hèn gì, ông trời cũng phải đố ky!
Tiêu Nhu Y không chắc vê điều này. Vì xét cho cùng, chưa từng có ai trải qua kiếp thiên đố thành công.
Cô phát hiện ra rằng, trong nghìn năm trở lại đây, theo những gì sách vở ghi lại vê kết quả sau khi bảy lần hồng vân lôi kiếp xuất hiện, sáu người đã chết, một người tàn phế suốt đời.
- Tám trăm năm trước, tán tu Tà Ma Lão Tu, có thiên chất vượt trội, đứng đầu quaanf hungf, quật khởi trong khoảng thời gian ngắn, giết hại vô số người . Khi đến "Tiểu Tiên Kiếp", y đã gặp phải hồng vân lôi kiếp và chết dưới lôi kiếp. Ba trăm năm trước, Hoàng Tuyền Tôn Tọa của Đao Tông, ở tuổi ba mươi, đạt đến đỉnh cao Tâm Lôi cửu Kiếp, gặp phải hồng vân kiếp, cũng hóa thành tro bụi.
Không có một ngoại lệ.
Hồng vân, kiếp thiên đố, cũng có thể nói là tử kiếp.
Cũng có nghĩa là, chưa từng có ai vượt qua hồng vân lôi kiếp một cách thành công.
- Sao lại như vậy chứ...
- Hồng vân lôi kiếp!
Sắc mặt trở nên trắng bệch.
Uy lực của hồng vân kiếp lôi là cực kỳ kinh khủng. - Mau lùi về saul
Giờ đây, người bình tĩnh nhất lại chỉ có Tiêu Dương.
- Ông trời ơi, Tiêu Dương đâu có làm gì sai, tại sao phải trừng phạt câu ấy như vậy!
Với sức mạnh ở cảnh giới Tâm Lôi Tam Kiếp của hắn, kết hợp với "Vô Song" của Kim Thương, mới có thể phá được Tiên Khí hộ thể của Vũ Văn Hiên Thần. Nếu nói về sức tấn công, chỉ cần là dưới mức Tâm Lôi Ngũ Kiếp, hắn nhất định sẽ không có đối thủ.
Ngay lập tức, mắt Hồng Lăng Tôn Tọa đỏ sọc lên, tâm trạng rớt xuống cực điểm, ngước đầu nhìn đám mây đỏ trên đầu:
Dù lôi kiếp có mạnh đến mấy, chỉ cần dốc toàn sức là được.
Tiêu Dương chầm chậm giơ kiếm lên, cơ thể đứng giữa không trung, ánh mắt kiên định và bình tĩnh.
Tiêu Dương không biết về lai lịch của hồng vân lôi kiếp. Hắn chỉ cảm thấy rằng, lôi kiếp kỳ dị này có uy lực rất mạnh.
Đáp lại cô là một sức mạnh khủng khiếp đang chèn xuống.
Hồng vân lôi kiếp là dành cho Tiêu Dương, không ai cảm nhận được uy lực khủng khiếp của nó một cách rõ ràng như Tiêu Dương.
Hắn biết rõ cảnh giới thực lực của mình, là Tâm Lôi Tam Kiếp.
Trước đó hắn nén thực lực xuống, rồi lập tức bộc phát ra, vì vậy đã dẫn đến ba lần lôi kiếp.
La Thiên Tôn Tọa ra lệnh, mọi người lùi sau mấy chục mét.
- Kiếm Tông không gặp may rồi. Khó khăn lắm mới có được một vị thiên tài tuyệt thế, vậy mà lại gặp phải hồng vân lôi kiếp.
Trong một góc tối khác, mấy bóng người áo đen đeo mặt nạ cũng rất kinh ngạc, một lúc sau, cười hì hì nói:
- Hồng vân lôi kiếp!
Đã là kiếp, dù có cửu tử nhất sinh, cũng có một con đường sống.
Tiêu Dương tự tin rằng, hắn có thể nắm được một cơ hội sống đó.
Bộp!
Kiếp lôi màu đỏ đánh xuống, giống như một con rắn sét đột nhiên phóng ra.
Tiêu Dương giơ mạnh kiếp, vận động nội khí toàn thân.
Âm!
Cơ thể Tiêu Dương lập tức rơi xuống, uy lực kinh khủng đó truyền vào trong khắp nơi kinh mạch cơ thể hắn, không hề nương tay chút nào. Một tiếng nổ ầm vang lên, hai chân Tiêu Dương đứng lên một tảng đá lớn. Ngay lập tức, tảng đá nổ tung, cơ thể Tiêu Dương rơi vào trong, máu đồn lên ngực, phụt ra ngoài.
- Tiêu Dương!
Đám người kinh hãi.
Miệng Tiêu Dương phun ra hết ngụm máu này đến ngụm máu khác. Chớp mắt, bảy đường lôi kiếp đã qua. Tiêu Dương như trở thành một người máu, lảo đảo đứng lên, cơ thể bị thương nặng, nhưng khí tức không hề giảm. Tóc hắn rối bù, nhưng ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng lên trời, mang theo sự ngạo nghễ, kiên định! Âm! Ầm! Âm!
Tiêu Dương không kịp vung kiếm một lần nữa, chỉ có thể nhanh chóng tập trung Hoàng Hỏa màu xanh lam trong cơ thể. Lửa lập tức lan ra bên ngoài cơ thể, chịu đựng sức mạnh của đường kiếp lôi màu đỏ thứ ba.
- Hoàng Hỏa Hộ Thểi
Ho ra máu, Tiêu Dương nắm lấy kiếm. Giờ đây, đường kiếp lôi thứ ba đã đến.
Cơ thể Tiêu Dương lại rơi xuống, tạo thành một cái hố hình người.
Tiêu Dương quỳ một gối xuống đất, nghiến răng, một tay cầm kiếm chống xuống đất, cánh tay run rẩy.
Quá mạnh!
Tiêu Dương cố chịu, hít vào một hơi, giờ đây không kịp lau vết máu ở khóe miệng nữa. Trong đầu hắn nhớ lại khoảnh khoắc kiếp lôi màu đỏ đánh xuống vừa nãy. Sức mạnh như muốn phá hủy cả thế gian này ập vào linh hồn Tiêu Dương, muốn phá hoại nó. Sức mạnh vô cùng lan theo thân kiếm ra ngoài, rồi lại đánh vào cơ thể Tiêu Dương, tạo thành một vết thương thứ hai.
Đây mới chỉ là đường kiếp lôi thứ nhất.
Tiêu Dương nhanh chóng điều tức. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, ngước mắt nhìn lên, lại là một đường kiếp lôi màu đỏ nữa đánh xuống.
- Tọa Hóa Thanh Liên!
Tiêu Dương không dám mất thêm thời gian, lập tức ánh kiếm như đóa hoa sen nở rộ, khiến sức phòng ngự của hắn tăng thêm mấy phần.
Âm!
Mấy thanh Thiên Hoàng Kiếm bị nổ tung ra, cắm lên trên mặt đất, vẫn còn rung mạnh.
Hồng Lăng Tôn Tọa không ngừng lầm bầm cầu nguyện.
- Em ơi, nhất định phải cố gắng...
Giờ đây, tất cả mọi người đều trở nên lo lắng, họ không nhẫn tâm nhìn tiếp, và cũng không dám nghĩ nữa.
Cần phải biết rằng, trong chín đường kiếp lôi, thực lực của đường sau lớn hơn hẳn đường trước.
Đường sét thứ nhất đã khiến Tiêu Dương hộc máu.
Hồng vân thiên đố. Đây chính là uy lực của hồng vân thiên đố.
- Cố lên, nhất định phải cố lên!
La Thiên Tôn Tọa thót tim, ngầm cầu khấn.
- Sức sống thật mãnh liệt!
Ở góc tối, ánh mắt Tiêu Nhu Y lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tiêu Dương có thể chịu đựng sức mạnh của bảy đường Lôi Kiếp khủng khiếp này, đã rất kinh khủng rồi.
Tiêu Dương gần như đã dùng hết tất cả các cách phòng ngự.
Đường kiếp lôi thứ tám... đang thành hình.
- Nhưng, giờ Tiêu Dương đã như ngọn đèn dầu sắp cạn, có lẽ... khó lòng chịu được sức tấn công kinh khủng hơn cả bảy đường kiếp lôi còn lại.
Tiêu Nhu Y hơi do dự. Một lát sau, cô cắn nhẹ môi. Nhân lúc kiếp lôi vẫn chưa giáng xuống, bóng người áo tím bay ra, hạ xuống trước mặt Tiêu Dương.
Soạt soạt soạtI
Giờ đây, không ít ánh mắt đều nhìn về phía này.
- Tiểu công chúa Tiêu gia!
Ở một bên, sát khí tăng lên.
Tiêu Nhu Y quăng tay, một viên đan dược màu đỏ như máu rơi vào tay Tiêu Dương.
- Uống nó đi.
Vừa dứt lời, Tiêu Nhu Y lại vội vàng rời đi.
Giờ đây, trên đỉnh đầu Tiêu Dương, đường kiếp lôi thứ tám đã giáng xuống.
Không còn thời gian để Tiêu Dương suy nghĩ nữa.
Tiêu Nhu Y đoán không sai, Tiêu Dương đang cố gắng chống đỡ bằng sự kiên định cuối cùng, nhưng thật ra trong cơ thể đã gần hết sức.
Không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ còn cách tin Tiêu Nhu Y.
Càng huống hồ, Tiêu Nhu Y chế tạo được cả Hồng Thần Hồi Tố Đan trong truyền thuyết, có lẽ viên đan dược này có sức mạnh bất phàm.
Hắn nuốt gọn viên đan dược được vất tới.
Âm!
Lập tức, Tiêu Dương đã cảm nhận được sự bất phàm của viên đan dược này. Trong tích tắc uống viên đan dược đó, nội tạng như nổ tung, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao bọc lấy kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của Tiêu Dương. Nhưng, sức mạnh này không chịu sự điều khiển của Tiêu Dương.
Bộp! Âm ầm...
Luồng kiếp lôi màu đỏ thứ tám đánh xuống, nếu nhìn từ bên ngoài, nó đã đánh xuyên đầu Tiêu Dương.
Tất cả mọi nơi phát lên tiếng kinh hãi.
Âm thanh bi thương vang lên:
- Tiêu Dương!
Tiêu Dương không còn sức để chống cự nữa. Hắn khoanh hai chân, để cơ thể hắn chống chọi với luồng hồng vân kiếp lôi thứ tám.
Đây là hành vi tự đâm đầu vào cái chết.
Nhưng giờ đây, nội tâm Tiêu Dương lại cực kỳ kinh ngạc.
- Rốt cuộc Tiêu cô nương đã cho ta đan dược gì? Mà chỉ trong tích tắc đã hình thành một luồng phòng ngự trong cơ thể ta, chặn lại phần lớn sức tấn công của kiếp lôi!
Tiêu Dương rất kinh ngạc. Vị cô nương Tiêu Nhu Y đến từ Tiêu gia này có quá nhiều bảo bối! Chỉ riêng một viên đan dược này nhất định có giá trị rất cao.
Phụt!
Kiếp lôi phá vỡ tuyến phòng ngự do linh đan tạo thành, làm Tiêu Dương bị thương, lại một ngụm máu phun ra.
Cơ thể Tiêu Dương ngã xuống mặt đất. - Bất Diệt Linh Đan chỉ có thể giúp anh trải qua một đường lôi kiếp. Tia sét luyện hồn cuối cùng, phải xem vận mệnh của anh rồi.
Tiêu Nhu Y đứng ở đằng xa, mắt nhìn Tiêu Dương giờ đã nghìn cân treo sợi tóc, lông mày hơi nhíu lại, nhưng giờ đã không còn cách nào khác. Nhưng trong lòng Tiêu Nhu Y cũng có một niềm kỳ vọng:
- Có lẽ... Anh ta sẽ trở thành người đầu tiên có thể chống chọi với hồng vân kiếp lôi. Ngay cả thiên đố kiếp cũng có thể vượt qua, trên mảnh đất này, anh ta còn phải sợ ai nữa?
Đây là đường kiếp lôi cuối cùng.
Không gian cuồng bạo bỗng trở nên bình ổn.
Đường sét luyện hồn cuối cùng đột ngột ập xuống, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Tiêu Dương, ánh sáng phát ra khắp nơi.
Không ai biết Tiêu Dương sống chết ra sao.
Chỉ có thể yên lặng chờ đợi ở một bên...
- Thật không ngờ, chỉ một tên oắt của Kiếm Tông mà chống chọi được tám luồng hồng vân kiếp lôi.
Bỗng nhiên, một nụ cười lạnh vang lên trong đêm. Mấy bóng người bịt mặt lập tức nhảy ra. Hai người vây lấy Tiêu Nhu Y, người còn lại bước ra, lao vê phía Tiêu Dương đang trong lúc mấu chốt!
- Ác tặc!
Mắt Tiêu Nhu Y lạnh lùng, phất chiếc áo màu tím, muốn đẩy lùi hai người về phía sau, nhưng, người còn lại động tác còn nhanh hơn, chớp mắt đã đến đỉnh đầu Tiêu Dương, nắm đấm lao xuống:
- Không cần phải chịu đau khổ thế này đâu, để lão phu tiễn cậu!
VùiI
ÂmIII
Một đường quyền ảnh xuất hiện trong chớp mắt, đập vào nắm đấm của người này.
Một tiếng bật lại chói tai. La Thiên Tôn Tọa phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ra phía sau mười mấy mét.
Người đó cũng lùi lại phía sau khoảng ba mét, ánh mắt kinh ngạc nhìn La Thiên:
- Không ngờ lại là thể tu? Hì, không ngờ, trong đám còn sót lại của Kiếm Tông cũng có không ít thiên tài đấy nhỉ.
Người này bước lên, lao thẳng về phía Tiêu Dương đang được bao bọc bởi màu đỏ. Giờ đây, y muốn giết chết thiên tài tuyệt thế của Kiếm Tông, dù hắn có độ kiếp thành công hay không.
Trong ánh mắt đầy sát khí!
Bỗng nhiên, trong màn lửa giữa đêm đen, xuất hiện một tiếng hét long trời lở đất, kinh thiên động địa!
- Ai dám động vào con rể của tai