Chương 887: Mạnh mẽ đối đầu!
Chương 887: Mạnh mẽ đối đầu!Chương 887: Mạnh mẽ đối đầu!
Tiêu Dương thật sự không biết rằng ở thủ đô có một nguyên tắc như vậy. Những điều Tiêu Tiên Nhân nói đương nhiên không thể là giả. Đối với Tiêu Dương, đây là một thông tin rất tốt. Tiêu Tiên Nhân không nhúng tay vào giữa ân oán giữa hắn và Dịch gia, nhưng ngài đứng ở đây có tác dụng chấn nhiếp. Dịch gia không dám phái cường giả trên "Tiểu Tiên Kiếp" đến đối phó với hắn.
Những người dưới "Tiểu Tiên Kiếp", dám đến là Tiêu Dương dám chiến!
Không gì phải sợi
Dù trong số các cường giả Tâm Lôi Ngũ Kiếp, có không ít người biến thái, nhưng giờ đây Tiêu Dương có một sự tự tin tuyệt đối! Đặc biệt là sau khi đối mặt với cánh Thượng Cổ Thần Cung của Thái Tử Dịch Hàn, sự tự tin này càng mạnh mẽ hơn.
- Sư phụ.
Khi Tiêu Tiên Nhân lùi lại vài bước, Tiêu Tịnh Y vội lo lắng kéo lấy tay ngài.
Tiêu Tiên Nhân mỉm cười, truyền âm rằng:
- Sắt phải tôi luyện mới trở thành thép được. Tiêu Dương có khả năng đối phó với đỉnh cao Tâm Lôi Ngũ Kiếp, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn. Dù không đánh lại được, Dịch gia cũng chưa chắc bắt được cậu ta.
Tiêu Dương hiểu ý của cô. Cô hy vọng nếu hắn gặp nguy hiểm thì nhất định phải chạy trốn.
Thấy cảnh này, Dịch Huyễn lập tức rất tức giận. Sự giả bộ đã tích lũy hai mươi mấy năm lập tức hết bay, gương mặt gã dữ tợn gào lên:
- Tiêu Dương!
Tiêu Dương nghiêm túc nhìn Bạch Khanh Thành.
Khi Tiêu Tiên Nhân lùi về phía sau, rất nhiều hộ vệ của Dịch gia lại vây lấy Tiêu Dương, đợi mệnh lệnh của Dịch Cuồng Sư.
- Vẫn phái người ra để lao đầu vào chỗ chết ư?
Tiêu Tiên Nhân mỉm cười nhìn Tiêu Dương. Càng là thiên tài thì càng phải tôi rèn nhiều!
- Giết tên ác tặc đó điI
Không khí của nơi đây lại trở nên nặng nề.
Ngài cũng muốn xem, thực lực của Tiêu Dương rốt cuộc bộc phát ra sẽ đến mức nào.
- Anh sẽ không bỏ em lại đâu.
Vẫn mạnh mẽ áp đảo như cũ.
Bạch Khanh Thành bèn hô một tiếng. Khi ánh mắt Tiêu Dương nhìn qua, môi Bạch Khanh Thành run lên, muốn nói lại ngừng.
Đám đệ tử Dịch gia đều sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng và phẫn nộ nhưng đều biết điều lùi về phía sau Dịch lão tướng quân.
Đám hộ vệ Dịch gia chỉ đành lao lên, đao múa lên, sát khí ngút trời.
Tiêu Dương cười lạnh, tay và chân cùng vung lên. Khí thế của hắn ngất trời. Chưởng phong quẹt đến đâu là đám hộ vệ của Dịch gia hộc máu ngã ra đất đến đó.
Phải rời chỗ này đãi - Thần Thánh Chi Tâm chắc được giấu ở đó.
- Ừm?
- Hắn ở đây!
Bụp bụp bụp!
Tận sâu trong nhà Dịch gia.
Đứng sau Dịch lão tướng quân, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh, rõ ràng là đang cố nén sự tức giận trong lòng. Y trâm giọng nói:
- ChaI
Lại một loạt hộ vệ Dịch gia bị đánh hộc máu ngã ra đất.
Ở một khu nhà vang lên một tiếng hô, đồng thời nhiều sức mạnh thuộc tính lấp lánh đánh tới. Ánh sáng vàng lóe lên, một cái đầu trọc sáng lấp lánh như viên Dạ Minh Châu, người khoác áo cà sa, bóng người bay lên, cơ thể nghiêng về một vị trí ở sâu bên trong.
Điều khiến hòa thượng Giát Giát ngạc nhiên là, mấy chỗ khác ở phủ đệ Dịch gia lại truyền đến những đợt sóng năng lượng, rõ ràng là đang đánh nhau.
- Xem ra có rất nhiều người để mắt đến thứ này.
Hòa thượng Giát Giát nhanh chóng biến mất.
Sau một trận đại náo, hòa thượng Giát Giát đã chắc chắn có ba nơi có thể giấu "Thân Thánh Chi Tâm, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi. Cậu ta không vội đến đoạt "Thân Thánh Chi Tâm”. Vì hòa thượng Giát Giát cảm nhận được rõ ràng rằng, ở ba nơi này đều có ba khí tức siêu mạnh tọa trấn. Với thực lực của cậu ta xông lên thì khác gì lao đầu vào lửa. Càng huống hồ, sau trận đại náo này, phủ đệ Dịch gia trở nên náo loạn. Nếu không phải có sự hộ thể của Kim Thiền cà sa thì cậu ta đã bị đám người phân thây lâu rồi.
Không thèm để ý đến một loạt luồng tấn công ở phía sau, hòa thượng Giát Giát thuận lợi vượt qua tường rồi nhanh chóng chạy đi.
Vùi
Hòa thượng Giát Giát lập tức quyết định vậy. Cậu ta nhắm vào một chỗ rồi vội vàng bay qua đó. Ăn cắp nhiều hoa ở Dịch gia, nên hòa thượng Giát Giát đã sớm biết chạy trốn thoát thân ở đây thế nào, nhanh chóng luồn lách qua các chỗ của Dịch gia, giống như đang đi dạo trong vườn hoa ở phía sau nhà mình vậy.
- Để con đi đi!
Dịch lão tướng quân nhìn về phía cửa Dịch gia, rồi lại nhìn đám hộ vệ Dịch gia bị đánh không thể bật lại được, ánh mắt nhìn sang Dịch Hùng Sư hỏi ý kiến.
Quả nhiên là sức mạnh thật sự của Dịch gia không nằm trong phủ đệ Dịch gia. Có lẽ những người ở đỉnh cao Tâm Lôi Ngũ Kiếp mà Dịch Hùng Sư nói đang trên đường chạy về đây. Ánh mắt Dịch Hùng Sư nhìn lên người đàn ông Dịch gia đó, một lúc sau rồi châm chậm gật đầu:
- Dốc toàn lực.
Giờ đây, ánh mắt người đàn ông sáng lên, lập tức phát ra một tiếng gầm khẽ. Y giống như một con mãnh hổ được thả ra khỏi lồng, đói khát đã lâu, giờ ánh mắt đầy sự hung tàn khát vọng!
Bộp!
Cơ thể y bay thẳng lên, chớp mắt hạ xuống đám người. Hai cánh tay áp xuống, giống như lập tức tích tụ hai đám mây đen đánh về phía Tiêu Dương.
Luồng tấn công mạnh ập đến bất ngờ khiến Tiêu Dương hơi kinh ngạc, không nghĩ nhiều bèn giơ tay ra ứng chiến.
Mặc dù rất vội vàng, nhưng sức mạnh toàn thân Tiêu Dương vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Được "Xi Vưu Luyện Thể" rèn luyện, cơ thể Tiêu Dương trở nên giống như một thần binh lợi khí. Hai cánh tay va chạm, ầm một tiếng, mặt đất cứng dưới chân Tiêu Dương bèn nứt ra, khiến không ít hộ vệ Dịch gia bên cạnh bị đánh lùi và hộc máu.
- Ai đến cũng đều bị đánh bại cả thôi!
Nhưng Tiêu Dương không sợ, ánh mắt sắc lạnh nhìn Dịch Dư Chí đang chằm chặp nhìn hắn, khí thế ngút trời:
Sự cuồng nhiệt đối với võ thuật và rất nhiêu cơ ngộ đã cho thấy đối thủ này của hắn không phải loại thường.
Cũng là thiên tài!
Lấy được những thông tin hữu ích trong số đám người đang bàn tán. Ánh mắt Tiêu Dương sắc lạnh nhìn bóng người trước mặt.
- Nghe nói lần trước khi Thần Linh Môn mở ra, Dịch Dư Chí đã vào cảnh địa Thần Linh, còn được một loại truyên thừa nào đó đấy.
Tiêu Dương dỏng tai lên nghe, rất nhanh bèn hiểu được thêm về người đàn ông này.
Trong đám người vang lên những âm thanh trầm trồ. Ánh mắt tập trung lên người đàn ông đó.
- Kẻ điên nhà Dịch! Dịch Dư Chí! Chậc Chậc, cuối cùng Dịch gia vẫn không trừng phạt y nữa.
- Thế là thế nào? Người này là ai?
- Đây là con trai thứ ba của Dịch lão tướng quân, là tam thúc của thái tử Dịch Hàn! Người này là một kẻ điên cuồng võ thuật. Có thể nói rằng y suốt ngày mê muội luyện võ. Thiên bẩm cũng rất tốt, thực lực lại càng cao hơn. Tính cách của y thích đánh nhau, gần như đã đến khiêu chiến với gần như tất cả cường giả khắp kinh thành. Nghe nói thời gian trước y đã làm bị thương nặng đồ đệ một tiền bối có địa vị không hề nhỏ nên bị Dịch lão tướng quân phạt cấm cửa, ra lệnh rằng trong nửa năm không cho phép y được đấu với người khác! Không ngờ, hôm nay vẫn bị Tiêu Dương ép phải đứng ra.
- Trong trăm năm trở lại đây, Dịch gia có rất nhiều nhân tài. Trong số thanh niên thì có Dịch Hàn, hàng chú bác thì có chú của anh ấy Dịch Dư Chí, đúng là gia tộc thịnh vượng!
- Nhưng Tiêu Dương có thể đánh bại Dịch Hàn thì chưa chắc đã thua Dịch Dư Chí. Chậc Chậc, nếu như thiên tài của hai đời Dịch gia đều bại trong tay cùng một người thanh niên, thì Dịch gia sẽ tỏ thái độ ra sao nhỉ?
- Dịch Dư Chí có phải loại dễ ăn đâu.
Có người biết chuyện bèn phản bác lại, thấp giọng nói:
Tiêu Dương không ngờ, trong số đệ tử Dịch gia lại có một cường giả như vậy. Nhưng tại sao giờ mới ra tay?
- Không hề kém hơn Dịch Hàn!
Đồng tử Tiêu Dương mở to, rất chấn động.
Ánh mắt đầy sự hung tàn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, dường như đã nhìn thấy một con mồi hiếm có.
- Quả nhiên là rất mạnh!
Người đàn ông không thu được chút thế thắng nào, hai tay gặp phải một sức mạnh phản chấn, lùi về sau mấy mét. Sau khi đứng lại, ánh mắt y toát ra sự điên cuồng:
Dịch Dư Chí như một con mãnh thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Tiêu Dương. Thấy Tiêu Dương giờ đây vẫn chắc mẩm như vậy, không thèm coi mình ra gì, lập tức y giận dữ nói:
- Xem xem rốt cuộc ai đánh bại ail
Dịch Dư Chí bay lên trời, hai tay mở ra, dường như cánh Bằng Côn đang che khuất hết bầu trời, cực kỳ hung hãn. Trên bầu trời như vang lên tiếng hạc kêu. Âm một tiếng tấn công ra, giang sơn nghiêng ngả, cực kỳ kinh khủng.
- Bằng Côn Đồi
Đây là đòn tấn công đặc trưng của Dịch Dư Chí. Nghe nói y học ở cảnh địa Thần linh. Cơ thể bay lên giống như Bằng Côn giáng thế. Khí thế hung tàn đó như đang dâng lên điên cuồng, khiến kẻ địch bị phong tỏa trong một không gian. Đầu tiên là dùng khí thế áp chế người khác, rồi lại phát ra những đòn tấn công như vũ bão.
Khí thế mạnh mẽ khắp xung quanh, dường như hình thành một bức tranh Bằng Côn, tỏa ra năng lượng kinh người.
Đúng là siêu cường giả. Ra tay là bất phàm, âm thanh như núi đổ chấn động bên tai.
Đám người xung quanh ngay lập tức kinh hãi lùi về phía sau, ánh mắt chấn động nhìn Dịch Dư Chí như một con mãnh thú trước mặt. Bị cầm tù quá lâu, nên Dịch Dư Chỉ chỉ muốn dốc hết sức mạnh bị tích tụ trong thời gian này ra.
- Băng Côn Đồ Thuật của tam thúc lại hoàn thiện hơn rồi!
Ánh mắt Dịch Hàn giờ cũng kinh ngạc. Lập tức y nhìn sang ông nội đầy ẩn ý, hiểu được dụng ý của ông nội.
Tam thúc bị cấm võ, ngoài mặt là muốn cho vị tiền bối với lai lịch bất phàm kia một câu trả lời. Thật ra, ông nội muốn trấn áp dã tính của tam thúc. Trong thời gian này, tam thúc nhất định đã điên cuồng tìm cách hoàn thiện võ học của mình, hiểu được hết cảm ngộ trong lòng. Bằng Côn Đồ Thuật hoàn thiện hơn trước đó cũng là điều dễ hiểu.
Một động một tĩnh, kết hợp với nhau, thực lực sẽ tăng mạnh.
Giờ đây, vừa gặp đúng Tiêu Dương gây sự với Dịch gia, Tam thúc muốn chứng minh những điều mà y cảm ngộ được trong thời gian vừa rồi, nhất định sẽ điên cuồng như một con chiến mã tuột cương, tấn công dồn dập về phía Tiêu Dương.
Đúng như những gì Dịch Hàn dự đoán. Bằng Côn Đồ Thuật vừa xuất ra, sự tấn công của Dịch Dư Chí giống như một cơn bão đổ dồn lên người Tiêu Dương. Đối mặt với sự tấn công như bão táp này, Tiêu Dương không thay đổi nét mặt, ánh mắt vẫn không giấu nổi ngọn lửa bùng cháy.
- Được lắm!
Hắn cũng mong muốn có một trận đấu đỉnh cao!
Hắn cũng muốn biết thực lực của mình rốt cuộc đến đâu.
Hai tay giơ lên, đập vào hai tay của Dịch Dư chí. Chưởng đối quyền, tiếng nổ lớn vang lên. Hai bóng người rời ra. Không đến một giây, lại lao vào nhau. Mạnh mẽ đấu với mạnh mẽ! Khí thế ngút trời, nghiêng ngả sơn hài!