Chương 901: Gặp gỡ của Dịch Huyễn
Chương 901: Gặp gỡ của Dịch HuyễnChương 901: Gặp gỡ của Dịch Huyễn
Tiếng nói kích động vang vọng bờ hồ, khiến gợn sóng lăn tăn.
Thuỷ Ngưng Quân nhìn khuôn mặt khiến mình tơ tưởng vương vấn vẻ hơi ngơ ngẩn. Cô nhận ra mình thực sự rất thích dáng vẻ nghiêm túc chăm chú của người con trai này. Mặc dù có lúc anh ta có lúc đùa xấu, trong lòng Thuỷ Ngưng Quân bỗng dậy lên cảm giác thẹn thùng thiếu nữ, nhưng dường như bỗng nghĩ đến điều gì đó, bàn tay đang khoác tay Tiêu Dương nắm lại thật chặt.
Hạnh phúc phải do chính mình đấu tranh.
Thuỷ Ngưng Quân là ngôi sao lón được hàng vạn người theo đuổi, cũng là cô gái dám yêu dám ghét. Hôm nay có mấy cô gái xuất hiện bên cạnh người con trai mình yêu, có khi còn có người chưa xuất hiện... Không thể không nói trực giác của con gái nhạy bén, trên thực tế đúng là chưa đến hết. Tâm ý của Lam Hân Linh với Tiêu Dương đã không cần phải giấu giếm nữa, nhưng cô ấy đang đi thi hành nhiệm vụ của Thiên Tử Các.
Nói tóm lại, Thuỷ Ngưng Quân có cảm giác nếu mình không giữ chặt sẽ hối hận cả đời.
- Tiêu Dương, nếu cân em giúp đỡ anh cứ nói.
Thuỷ Ngưng Quân không muốn làm bình hoa bên cạnh Tiêu Dương, nghĩ một hồi rồi buột miệng nói.
— Em có thể học bộ kiếm pháp đó không?
Từng chiêu từng thức, đại đạo chí giản, như đón gió múa nhẹ.
Thuỷ Ngưng Quân chỉ nhìn một cái đã yêu môn kiếm pháp này, chăm chú theo dõi. Bóng Tiêu Dương múa kiếm, tiêu sái phiêu dật như kiếm khách xuất thế, kiếm ra khỏi vỏ vũ lộng thế gian.
- Anh múa lại bài kiếm một lần nữa, em nhìn cho rõ.
- Kiếm pháp đẹp quá.
Theo kế hoạch của Tiêu Dương thì việc này có thể do Diệp Tang đảm nhận, chẳng qua Diệp Tang tuy có thực lực nhưng lại không có danh tiếng.
Còn một điểm quan trọng, là khẩu quyết.
Tiêu Dương nhìn Thuỷ Ngưng Quân, hơi động lòng, có một suy nghĩ mới.
Viêm Long Kiếm.
Nghĩ mà xem, nếu ngay cả ngôi sao yểu điệu như Thuỷ Ngưng Quân cũng luyện Viêm Long Kiếm Pháp thì hiện quả tuyên truyên chắc chắn tăng gấp nhiều lần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong giới thanh niên bây giờ danh tiếng của Thuỷ Ngưng Quân vô cùng cao, nếu Khai Tông Kiếm Pháp của Kiếm Tông do Thuỷ Ngưng Quân phụ trách, có khi sẽ đạt được hiệu quả không ngờ.
Đôi mắt Thuỷ Ngưng Quân ngây ra:
Kiếm ngừng ảnh tĩnh, Tiêu Dương mỉm cười nhìn Thuỷ Ngưng Quân. Ánh hoàng hôn vàng đổ xuống, chiếu lên khuôn mặt nhu tình tuyệt mỹ.
Trong ánh hoàng hôn, Tiêu Dương bẻ một nhánh cây, đứng trên thảm cỏ ven hồ. Thuỷ Ngưng Quân ngôi trên ghế đá bên cạnh, đôi mắt phượng lóng lánh chú mục vào dáng hình áo trắng phiêu du trước mắt. Một làn gió thổi qua, mái tóc bay bay, cổ tay Tiêu Dương khẽ động, bắt đầu múa kiếm.
- Hay quá. So với phong cách sáng tác kiếm pháp của Tiêu Dương thì bộ kiếm pháp này rất bình thường, bình thường đến mức một người trói gà không chặt cũng có thể học được. Đây chính là dụng ý của Tiêu Dương: kiếm thức đơn giản, nhìn rất đẹp rất tiêu sái, nhưng nếu luyện thuần thục thì sẽ phát huy được tác dụng thực chiến nhất định.
Viêm Long Kiếm có thể truyền thụ cho nhiều người, ai cũng có thể học nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kiếm pháp người thường học, thuộc phàm kiếm. Trên thực tế, mỗi chiêu mỗi thức còn có một bộ khẩu quyết, Tiêu Dương tính rằng có thể sử dụng bộ kiếm pháp này để chọn ra những đệ tử có tư chất nổi trội trong Kiếm Tông rồi truyền thụ khẩu quyết, kết hợp khẩu quyết cùng luyện kiếm, uy lực sẽ tăng gấp mười lần!
Màn đêm yên lặng phủ xuống.
Kiếm khởi!
Sắc mặt mọi người nhà họ Dịch đều đại biến, nhìn người áo lam như nhìn đại địch.
— Em muốn học.
Vừa dứt lời, người áo lam xoay cổ tay, trong nháy mắt một lệnh bài sắc vàng lấp lánh xuất hiện.
Thuỷ Ngưng Quân nhảy nhót như trẻ con đến bên Tiêu Dương.
Thần Sứ từ Tam Xích Thần Minh Điện!
- Chúng đệ tử Dịch gia cung nghênh Thần Sứ.
Dịch Hùng Sư tái mặt, sự phẫn nộ trong mắt biến mất tăm, thay vào đó là nỗi kinh hoàng. Ông ta vội khom người thật sâu:
Tiêu Dương mỉm cười đưa nhánh cây cho Thuỷ Ngưng Quân, đứng phía sau khẽ nắm cổ tay cô.
- Quy củ à?
Ánh mắt người áo lam sắc lạnh như dao, khoé miệng lạnh băng khẽ nhếch lên.
— Trong cả giới tu hành toàn thế giới, bản toạ chính là người đại diện cho quy củi
Dường như có hai cánh bướm đang nhẹ nhàng bay múa trong ánh chiều còn sót lại, duy mỹ vô cùng.
Trước mặt ông ta là một người áo lam tay cầm trọng xích.
Lúc này dinh thự nhà họ Dịch như bị mây đen che phủ, không khí ngột ngạt như sắp đổ mưa lớn, đè chặt xuống cả toà dinh thự. Cả toà dinh thự tối om không một ngọn đèn. Sâu trong nhà, vẻ mặt Dịch Hùng Sư ngưng trọng, sau lưng là một đoàn cao thủ nhà họ Dịch. Lúc này tất cả đều im lặng, sắc mặt nhợt nhạt. Bỗng Dịch Hùng Sư phun ra một ngụm máu, bước chân lảo đảo lùi lại hai bước.
Đường lớn ngõ nhỏ của thủ đô dần dần tấp nập.
Người áo lam cười lạnh, thu lệnh bài lại:
- Gọi Dịch Hàn ra đây.
Lời vừa dứt, sắc mặt Dịch Hùng Sư đại biến, quỳ sụp xuống đấy thất kinh nói:
- Hàn nhi... Hàn nhi đã phạm tội gì?
Dịch Hàn là hậu bối được cả nhà họ Dịch gửi gắm hi vọng, nhưng nếu đắc tội với Tam Xích Thần Minh Điện thì chỉ còn đường chết.
- Hừ! Cứ gọi Dịch Hàn ra đây, không phải nhiều lời!
Người áo lam quát lớn, âm thanh vang dội như sấm, khiến một số người thổ huyết ngã lăn ra.
Toàn thân Dịch Hùng Sư run rẩy, cười khổ đáp: - Không dám giấu Thần Sứ, nhà họ Dịch chúng tôi cũng đang tìm kiếm Hàn nhi.
Dịch Huyễn vừa vui mừng vừa sợ hãi, không che giấu được sự kích động trong giọng nói.
Người áo lam hỏi Dịch Huyễn.
- Cậu tên gì?
Người áo lam nhìn Dịch Huyễn vẻ tán thành. Trong cả đám người nhà họ Dịch, chỉ có Dịch Huyễn biểu hiện vững vàng điềm đạm nhất. Người áo lam thấy tâm cảnh của cậu ta hơn người mà không biết khi thấy có người tới nhà tìm Dịch Hàn, lại muốn truy sát Thánh Long Vương, Dịch Huyễn đã mừng phát điên, vui còn chưa kịp lấy đâu ra sợ hãi.
Dịch Huyễn lên tiếng trước tiên.
- Xin vâng lời tiền bối.
- Nói thật đấy chứ?
- Nếu có nửa lời dối trá, xin tiền bối tuỳ ý xử tội.
Dịch Huyễn bình tĩnh đáp.
- Không ngờ lại rời khỏi Dịch gia trước...
Người áo lam chính là người truy sát Thánh Long Vương. Đúng như những gì Thánh Long Vương tính, người áo lam tìm đến nhà họ Dịch rồi chụp hụt. Nghĩ một lúc sau người áo lam lạnh lùng liếc qua một lượt, sẵng giọng nói.
- Người nhà họ Dịch nghe cho rõ, thần lệnh đã ra, phải lấy đầu Thánh Long Vương, nếu nhà họ Dịch các người có hành vi che giấu...
Sát khí trong mắt người áo xanh nổi lên.
— Diệt tộc!
Như có một luồng gió lạnh thốc qua, tất cả người nhà họ Dịch đều rùng mình.
Ánh sáng đột ngột loé lên trong đáy mắt người áo lam rồi vụt tắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dịch Huyễn.
- Tên nhãi ranh kia tự xưng Kiếm Tông?
Một tiếng nói bỗng cất lên. Vẻ mặt Dịch Huyễn bình tĩnh đứng ra, kể lại chuyện từ lúc Tiêu Dương đại náo nhà họ Dịch, đánh bại Dịch Hàn rồi Dịch Hàn mất tích...
- Thưa tiền bối là như thế này.
- Nghĩa là gì?
Ánh mắt sắc như kiếm của người áo lam quét qua, sa sầm mặt hỏi:
— Tiểu tử là Dịch Huyễn ạ.
- Tốt lắm.
Người áo lam càng nhìn Dịch Huyễn càng thấy thuận mắt, bỗng khoát tay lấy lệnh bài ra, đưa cho Dịch Huyễn nói.
- Ngày Thần Linh Môn khởi động, cầm lệnh bài này đến Tam Xích Thần Minh Điện.
Dịch Huyễn mừng muốn điên, vội phủ phục xuống dập đầu tạ ơn:
- Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!
Không nghỉ ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Tam Xích Lệnh! Hơn nữa lại do chính Thần Sứ Thần Minh Điện đích thân trao tặng, cơ duyên nghìn năm không gặp! Lúc này Dịch Huyễn cố gắng kiềm chế kích động nhưng không kiềm chế được toàn thân run rẩy, cúi đầu với đôi mắt càng lúc càng đỏ...
Hắn muốn cười thật lớn!
Dịch Hàn à, mày có là gì? Mày bái Thánh Long Vương làm thầy, nhưng Thánh Long Vương đang bị thần lệnh truy sát, mạng mày cũng khó toàn! Còn tao... bây giờ tao lại có cơ được đến hẳn Tam Xích Thần Minh Điện III
Nhịp thở của Dịch Huyễn càng nhanh, toàn thân run rẩy.
Một lúc sau ngước lên nhìn đã không thấy người áo lam đâu nữa.
Ánh mắt mọi người dành cho Dịch Huyễn vừa đố kị ngưỡng mộ, vừa kích động khó tả.
- Đứng lên đi, đứng lên đi.
Dịch Hùng Sư tự tay đỡ Dịch Huyễn dậy, càng nhìn càng yêu, cười ha hả nói.
- Tái ông mất ngựa, chưa chắc đã là xấu! Dịch gia chúng ta có đại kì ngộ rồi! Huyễn nhi, con nhất định phải thể hiện cho tốt đấy.
Dịch Huyễn ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng thưa Tiên tổ, Huyễn nhi đã hiểu.
- Ha ha! Được!
Người áo lam đi khỏi hồi lâu sau, tại một chỗ tối trong nhà họ Dịch, một bóng người hạc phát đồng nhan thoáng hiện ra, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía dinh thự nhà họ Dịch rồi lắc đầu thở dài, cau mày suy nghĩ.
Chính là Thái Cực Vương!
Nói về khả năng tấn công thì ông ta không bằng Thánh Long Vương, nhưng nói về phòng ngự hay những thuật liên quan đến phòng ngự như ẩn thân, Thái Cực Vương không gì không giỏi. Do đó ông mới dám mai phục ở chỗ người áo lam xuất hiện, tất nhiên cũng nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.
- Có khi là phúc, có khi là hoạ không chừng.
Thái Cực Vương than khẽ, rôi đưa mắt nhìn vê một hướng khác...
- Nhà họ Tiêu!
Thái Cực Vương nét mặt lộ vẻ khó xử.
- Có chịu ra tay cứu đại ca không?
Chuyện thần lệnh giáng xuống truy sát Thánh Long Vương nhất định sẽ được bố cáo khắp nơi trong tối nay. Không ai dám động đến Tam Xích Thần Minh Điện, đặc biệt là những gia tộc lớn. Cho dù có giao tình với Thánh Long Vương đi nữa, nghĩ đến sau này đắc tội với Tam Xích Thần Minh Điện thì chẳng ai dám khinh suất vọng động, không lo cho mình thì cũng phải lo cho gia tộc lớn phía sau.
Nếu nhà họ Tiêu ra tay cứu Thánh Long Vương rồi bị Tam Xích Thần Minh Điện phát hiện thì rất có nguy cơ diệt tộc.
Mặc dù cơ hội mờ mịt mong manh nhưng Thái Cực Vương vẫn muốn thử.
Thái Cực Vương lách mình tiến vào dinh thự nhà họ Tiêu, nhưng nửa giờ sau đi ra, vẻ mặt đầy nỗi tuyệt vọng.
- Chẳng lẽ thật sự đại ca không còn đường sống nữa rồi?
Không nghi ngờ gì nữa, Thái Cực Vương đã bị nhà họ Tiêu từ chối. Trong bóng đêm, vẻ mặt Thái Cực Vương thê lương vô cùng.
Trong dinh thự nhà họ Tiêu, trong một phòng luyện đơn, Tiêu Tinh Y nhìn Tiêu Tiên nhân đang nghiên cứu đơn dược, mấy lần định nói rồi lại thôi.
- Con muốn biết vì sao ta không chịu ra tay cứu Thánh Long Vương?
Tiêu Tiên nhân nhìn Tiêu Tinh Y.
Tiêu Tinh Y gật đầu nói:
- Sư phụ, Thánh Long Vương và chúng ta cũng có quan hệ sâu xa...
- Nhưng người muốn lấy mạng y là Tam Xích Thân Minh Điện!
Tiêu Tiên nhân ánh mắt phức tạp.
— Tam Xích Thần Minh Điện... Tiêu gia bây giờ vẫn không được động đến họ.