Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 907: Sinh Một Đứa Con

Chương 907: Sinh một đứa con Chương 907: Sinh một đứa conChương 907: Sinh một đứa con

Áo ngủ màu phấn hồng ôm quanh một cơ thể tuyệt mỹ, xuân quang lấp loé trong bộ quần áo rộng, ánh mắt mang vài phần đong đưa, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười nhìn Tiêu Dương:

- Muộn thế này còn có việc à?

Trước khi mở cửa cô ta đã nhìn qua "mắt mèo' thấy Tiêu Dương.

Là Bạch Tố Tâm!

Ánh mắt Tiêu Dương hơi ngẩn ra, một lát sau cố gắng chuyển ánh nhìn ra chỗ khác. Nửa đêm có một mỹ nhân mặc áo ngủ mở cửa đứng trước mặt mình, lại còn là mỹ nhân đã cướp đi nụ hôn đầu của mình, làm sao Tiêu Dương lại không có phản ứng gì được? Thậm chí còn điên cuồng nghĩ vì sao nửa đêm Bạch tiểu thư lại ở trong phòng mình?

- Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinhI

Lúc này, một cô gái cao cao vội vã chạy ra khỏi thang máy, cầm theo một cái thẻ phòng, thở không ra hơi nói.

~ Nhầm rồi nhầm rồi, phòng của anh là phòng số 9, đây là thẻ phòng của anh.

Ý nghĩ hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy cứ quanh quẩn trong đầu.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào nét chế nhạo vừa xẹt qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Tố Tâm, biết cô nàng này đang thừa cơ chế nhạo cảnh ngượng nghịu của mình lúc này, khoé miệng khẽ giật, thầm hừ một tiếng. Thấy Bạch Tố Tâm đang vui, liền với tay ra khẽ nắm cằm cô, nâng lên cười tà mị.

Một nụ cười khuynh thành, làn môi đỏ mọng gợi cảm khiến Tiêu Dương bất giác nhớ lại đêm hôm mạo danh làm bạn trai Bạch Tố Tâm.

- Em nên gọi anh là anh rể, hay em rể nhỉ?

Bạch Tố Tâm cười thâm:

Tim Tiêu Dương nhảy thót một cái, không để ý trong phòng Bạch Tố Tâm còn có người khác.

Không cần giải thích gì nữa, hai người đều hiểu ngay là chuyện gì.

- Gọi là chồng.

- Hoá ra là nửa đêm gõ nhầm cửa.

Tiêu Dương đỏ bừng mặt nhận thẻ phòng. Cô gái biết mình làm sai, không dám nấn ná, vội xuống lầu ngay.

Bạch Tố Tâm thấy Tiêu Dương ngẩn ra nhìn mình, không khỏi cười thâm, nhướng mắt nhìn Tiêu Dương rồi bỗng dựa vào bên cửa, mỉm cười hỏi:

- Cậu dám đùa giỡn em tôi!

- Đây là vận đào hoa của anh đấy.

Hai giọng nói gân như đồng thời vang lên, vẻ giận dữ.

Tức khắc Tiêu Dương cảm nhận thấy hai luồng sát khí bùng lên trong phòng.

- Anh dám đùa giỡn chị tôi!

Bạch Tố Tâm vẫn dựa trước cửa, khẽ xoa chỗ vừa bị Tiêu Dương nâng cằm, cười ngọt ngào rồi quay người đóng cửa lại. - À, à, muộn lắm rồi, tôi... tôi về đi ngủ đây.

- Làm gì có.

Là Đại tiểu thư và Bạch đại tỷ!

Đèn vẫn sáng, một dáng người mảnh mai quen thuộc đang ngồi trước bàn trang điểm, đầu gối lên cánh tay để trên mặt bàn ngủ gật, hàng chân mày cong cong, hàng mi xinh đẹp động lòng người. Có vẻ là nghe thấy tiếng chân người, hàng mi cô gái khẽ động, rồi mở mắt đứng dậy. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô đỏ ửng lên, dưới ánh đèn thật khuynh đảo lòng người.

Tiêu Dương giật mình...

- Em... không có ai khác ở trong phòng đấy chứ?

Tiêu Dương cả kinh, không nén nổi khẽ liếc quanh, rồi cẩn thận nhìn Lăng Ngư Nhạn:

Bế nguyệt tu hoa, con gái nhà họ Lăng, Lăng Ngư Nhạn.

Hắn giật phắt tay về, cười ha ha chữa ngượng:

Bạch Tố Tâm bĩu môi.

— Cái đồ củ cải lăng nhăng. ...

Tiêu Dương về đến phòng lại có một phát hiện bất ngờ.

Nói rồi nhanh chóng chuồn về phòng số 9, hấp tấp mở cửa, chạy thẳng vào rồi đóng sập cửa lại.

- Chị Tố Tâm không đau lòng chứ?

Quân Thiết Anh kéo Bạch Tố Tâm cười:

- Chị cả, Thiết Anh, hai người làm Tiêu thiếu gia giật mình kìa.

Lăng Ngư Nhạn đỏ bừng mặt lí nhí:

- Chỉ... chỉ có mình em thôi.

Mặc dù đã chờ ngày này lâu lắm rồi nhưng khi đối diện với người đàn ông vô cùng quen thuộc mà mình yêu thương, Lăng Ngư Nhạn vẫn xấu hổ. Mặc dù trước đây hai người đã phá vỡ tấm giấy che cuối cùng, hoà làm một.

- Các chị nói...

Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn dần đỏ lên.

— Hôm nay anh... chắc là... rất mệt... Cho nên...

Tiếng nói của Lăng Ngư Nhạn rất nhỏ, như đang kiểm tra thính lực của Tiêu Dương.

- Cho nên... bảo Ngư Nhạn... đến chăm sóc anh...

Nói đến đây màu đỏ đã lan đến tận tai Lăng Ngư Nhạn.

Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn đỏ ửng chúi đầu vào ngực Tiêu Dương, ngón tay khẽ khàng vẽ lên mình hắn, bỗng hỏi nhỏ:

Gió êm sóng lặng.

Cuối cùng, trong một chuỗi những tiếng thở gấp gáp kích động, thân thể loã lồ của Lăng Ngư Nhạn quấn chặt quanh Tiêu Dương như bạch tuộc, toàn thân co rút mãnh liệt, đợt này nối đợt kia đánh sâu vào, Tiêu Dương cuối cùng cũng bỏ cả khôi giáp, khẽ gâm một tiếng, hai thân hình trân như nhộng ôm chặt lấy nhau hoà thành một... Tiêu Dương chẳng khác gì tướng sĩ thời cổ cưỡi tuấn mã chinh phục thiên hạ dưới hông!

Chính là "xa cách thắng tân hôn", huống hồ hai người đã từng một lần nếm thử hoan lạc cá gặp nước, tối nay chẳng khác gì thuyền trôi theo nước, tình cảm mãnh liệt nhanh chóng ùa lên.

Tiêu Dương giống như bóc vỏ quả vải, để lộ ra lớp thịt quả trắng ngần hoàn mỹ, từng tấc từng tấc hôn ngấu nghiến. Thân hình hoàn hảo phía dưới dần mềm ra nóng lên, tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên.

Tiêu Dương vừa nghĩ vừa đặt tay lên vai Lăng Ngư Nhạn.

Các cô gái bất ngờ tập trung cả trong hôm nay, Tiêu Dương còn tưởng sẽ đánh nhau một trận long trời lở đất nhưng sự việc lại diễn biến ra ngoài dự liệu. Không những các cô hoà hợp vui vẻ với nhau, lại còn... sắp xếp thị tẩm đêm nay, đúng là... quá hiểu ý đức ông chồng.

- Không đúng, thật là không đúng.

Tiêu Dương thầm than lắc đầu.

— Mình là kẻ hiếu sắc đến thế cơ à?

Sự thật chứng minh, đúng. Tiêu Dương không phải thánh nhân, hơn nữa thánh nhân cũng nói "Dục vọng nam nữ là dục vọng lớn nhất". Một bàn tay của Tiêu Dương đã lẩn vào trong áo Lăng Ngư Nhạn từ lúc nào...

Lăng Ngư Nhạn khẽ ừm một tiếng, ngã vào lòng Tiêu Dương.

Củi khô bén lửa bùng lên.

Hai người cùng ngã xuống giường, điên cuồng chiếm hữu đối phương, quần áo bay tung.

Hư hỏng, quá hư hỏng!

Thật là hoang dâm vô đạo.

Tiêu Dương liên tưởng đến các vương gia thời cổ, thị tẩm còn phải rút thăm.

- Khụ, em nói... mọi người cùng quyết định để em ở lại đây đêm nay?

Một lát sau, Tiêu Dương nghĩ đến điều gì đó, mặt cũng không khỏi đỏ lên:

Thần thái xinh đẹp ấy khiến Tiêu Dương không kiềm chế nổi bước lại gân, ánh mắt nóng rực chiếu lên khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn.

- Có phải em rất vô dụng không?

Tiêu Dương ngẩn ra, mỉm cười ôm lấy cơ thể mềm mại mịn màng trong lòng:

- Làm gì có chuyện đấy? Anh chẳng bại trận mấy lần rồi à?

Lăng Ngư Nhạn càng đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng, vô cùng xấu hổ, một lúc sau mới ngẩng đầu nói:

- Ý em không phải thế...

Lăng Ngư Nhạn khẽ cắn cắn làn môi đỏ, nói nhỏ:

- Em... em chỉ là một cô gái bình thường... Không giúp được gì cho anh, em... em chỉ là một bình hoa thôi.

Tiêu Dương cảm thấy tâm trạng của Lăng Ngư Nhạn bỗng chốc sa sút, mỉm cười lắc đầu ôm cô vào lòng, ôn nhu nói:

- Cô bé ngốc này nghĩ gì thế. Người nào chẳng có giá trị tồn tại của mình, chắc chắn em không chỉ là một bình hoa rồi. Đừng nghĩ lung tung nữa, anh không cần em giúp gì cả, anh là đàn ông, phải cố gắng mang lại cuộc sống hạnh phúc cho người phụ nữ của mình chứ. - Nhưng mà...

Lăng Ngư Nhạn vẫn băn khoăn.

- Không được nghĩ lung tung nữa.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Lăng Ngư Nhạn.

- Mà nhắc đến thì đúng là anh có việc cần em giúp.

Đôi mắt Lăng Ngư Nhạn sáng lên, cô vội hỏi:

- Chuyện gì ạ?

Nụ cười của Tiêu Dương trở nên tà mị, bàn tay lướt dọc theo thân hình trơn mượt:

- Sinh cho anh một đứa con.

Lăng Ngư Nhạn giật mình, khuôn mặt càng đỏ rực lên:

- Anh lại trêu em rồi.

Tiêu Dương nghiêm túc nói:

- Nối dõi tông đường chính là nhiệm vụ hàng đầu của nhà họ Tiêu đấy!

Lăng Ngư Nhạn đỏ mặt cúi đầu, chỉ lát sau bỗng ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng, chủ động xoay mình đè lên người Tiêu Dương, hai mắt lim dim, nói khẽ như chỉ để mình nghe được:

- Vậy thì... em sẽ sinh cho anh một đứa con.

Tiếng nói câu hồn nhiếp phách, dục vọng vừa chìm xuống lại bùng lên, Tiêu Dương hôn chặt lên đôi môi đỏ gợi cảm, lần này còn cuồng nhiệt gấp rút hơn cả lần trước.

Lăng Ngư Nhạn thậm chí còn thay đổi thế bị động, chuyển mình làm chủ, nữ cương toạ trấn giang sơn.

Sóng cồn lớp lớp ập đến, mi tâm loạn người, tâm phi mê người...

Một đêm điên cuồng!

Sáng ngày thứ hai, mọi người của công ty Sơn Hà tập trung ăn sáng tại đại sảnh. Bạch Húc Húc đếm số đầu người, đếm đi đếm lại vài lần rồi chắt lưỡi lẩm bẩm:

- Sao lại thiếu mất một người nhỉ?

Sắc mặt Quân Thiết Anh và các cô gái đều trở nên kỳ quái, đưa mắt nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương ho khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Bạch Húc Húc:

- Cô Lăng không khoẻ, lúc nữa anh mang đồ cho là được rồi.

Bạch Húc Húc thư thái gật đầu, cười nói:

- Có ông anh cả tuyệt thế thần y ở đây, cam đoan một kim là khỏi. Ấy dà, hôm qua chơi vui quá, chắc chị Lăng uống hơi nhiều.

Trán Tiêu Dương tối sầm.

Bạch Húc Húc thở dài nói tiếp:

- Hôm qua em cũng hơi chóng mặt, Tiểu Thảo chuốc em uống nhiều quá.

Tiêu Dương: ...'

Dưới ánh nhìn cổ quái của không ít người, Tiêu Dương vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng, chuẩn bị thêm một phần đưa lên cho Lăng Ngư Nhạn. Mười giờ sáng, tập trung xuất phát!

Chung kết cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng, trận quyết đấu cuối cùng sẽ bắt đầu vào đúng 12 giờ hôm nay.

Trận đấu cuối cùng được trông đợi sẽ phân thắng bại.

Ai sẽ là người chiếm được top 20?

Top 10 sẽ là những công ty nào?

Ai sẽ trở thành quán quân của năm nay?

Có ai dám khiêu chiến với Liên Minh Thư Họa sau khi chung kết kết thúc không?

Bao nhiêu hiếu kỳ, bao nhiêu cuồng nhiệt. Mới sáng sớm, quảng trường Thiên An Môn rộng lớn, mười vòng quanh khu vực thi đấu đã ken đặc người nước cũng không ra lọt. Tất cả đều đang hưng phấn thảo luận về cuộc thi đấu thư hoạ.

Không khí náo nhiệt ồn ào!

Dưới sự hộ tống của nhân viên bảo vệ, người của Sơn hà đi qua một đường dành riêng cho tuyển thủ tham đấu, đến gần phía trước sân khấu.

Sơn Hà vừa xuất hiện, hào khí trường đấu tăng vụt lên.

Tiếng hô ủng hộ vang tận trời.

Tiếng vỗ tay âm ầm như sấm, hoà cùng tiếng hô thành một dòng chảy âm ầm xáo động.

- Sơn Hà, Tiêu Dương!

- Sơn Hà, Tiêu Dương!

- Tiêu Dương!

- Tiêu Dương!

- Tiêu Dương!

Âm thanh rung trời.
Bình Luận (0)
Comment