Chương 916: Bắt nạt liên tiếp
Chương 916: Bắt nạt liên tiếpChương 916: Bắt nạt liên tiếp
Trong cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng lần này, Tiêu Dương đã viết nên một truyền kỳ trong giới thư hoạ.
Ngay trong vòng chung kết vừa rồi, một bức Vô đề đem lại chiến thắng tuyệt đối, thuyết phục được tất cả mọi người, bao gồm cả Âu Mặc Minh từ xa đến đều chịu bó tay dưới ngòi bút của Tiêu Dương.
Thiếu niên bất bại của giới thư hoạ.
Mọi ánh mắt đều tập trung lại...
Chờ đợi.
Sơn Hà Tiêu Dương là thiên tài sáng giá nhất có cơ hội đánh bại được Liên minh Thư hoạ. Gần như tất cả mười vị tiên bối đêu đã xuất trận trong những lần khiêu chiến trước, khả năng của họ tuy kinh người nhưng so với tác phẩm khi trước của Tiêu Dương thì chưa chắc đã chiếm được phần hơn.
Trận khiêu chiến đến nay toàn thất bại, chỉ còn lại Tiêu Dương.
- Tiêu Dương.
Lúc này Tiêu Dương từ từ đứng dậy, liếc nhìn Quân Thiết Anh, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Xôn xaol
Thuỷ Tu Trúc bỗng nghĩ.
- Tôi từ bỏ khiêu chiến.
Ông cũng muốn nhìn thấy trận đấu đỉnh cao của giới thư hoạ Viêm Hoàng.
Gần như không dám tin vào tai mình...
Ông lão Thuỷ Tu Trúc nhìn sang, vẻ mặt không khỏi thấp thỏm bất an.
Trong nháy mắt cả quảng trưởng đều xôn xao cả.
- Nếu có thể đánh bại chúng ta thì trao 0. 5% cổ phần cho Sơn Hà cũng đáng lắm.
Nhưng cũng có ánh trông đợi.
Tiêu Dương nghiêm mặt cao giọng nói:
- Không thể nào, Sơn Hà không thể từ bỏ một cơ hội tuyệt hảo như thế này. Với khả năng của Tiêu Dương thì cơ hội thắng đâu có nhỏ!
Ánh mắt mọi người đều đã dồn vào Sơn Hà Tiêu Dương.
- Chẳng lẽ tí ti dũng khí để khiêu chiến mà Sơn Hà cũng không có? Thật đáng thất vọng!
Ai nấy đều kinh ngạc trợn mắt, bốn bề tĩnh lặng.
- Không ngờ lại... từ bỏ khiêu chiến?
Họ nhìn sâu hơn những khán giả thông thường, thấy được Tiêu Dương không phải người thích nhẫn nhịn mà là người thích bộc lộ khả năng cường thế chí tôn, nếu nói do nhát gan mà không dám khiêu chiến là nói bậy.
Nếu là người khác, khi thấy khán giả đều hết lòng trông chờ, thì kể cả không muốn khiêu chiến cũng không dám nói ra, phải liều mạng khiêu chiến. Nhưng Tiêu Dương lại nói "Không"!
- Lão đại...
Cái họ mong chờ là một màn quyết đấu đỉnh cao, nào ngờ Sơn Hà lại từ bỏ quyền khiêu chiến. Tiêu Dương từ bỏ khiêu chiến, cho dù hắn có là quán quân chung kết cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng chăng nữa nhưng người khác thấy chức quán quân này giành được khi Liên minh Thư hoạ không tham gia, không đáng giá.
Tiếng ca thán nuối tiếc vang lên khắp nơi.
Mọi người công ty Sơn Hà nghe nói đều nhìn qua bên đó, đôi mắt không khỏi nheo lại. .
- Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tiêu Dương nhàn nhạt cười nhìn sang một hướng, nhẹ giọng nói:
Người người khó hiểu, nghi hoặc, thậm chí có người kích động còn cất lời mắng, Sơn Hà phải chọn khiêu chiến mới đúng.
Bạch Húc Húc đứng sau lưng Tiêu Dương, không nén nổi nữa vội hỏi.
Tại sao chúng ta lại từ bỏ khiêu chiến?
Tên nhãi Bạch Húc Húc rất rất mong chờ được nhìn cảnh anh cả giãm bẹp đỉnh cao của Liên minh Thư hoạ.
Các giám khảo cũng ngạc nhiên.
Vẻ mặt Tiêu Dương không đổi, bình tĩnh ngồi xuống.
Tiêu Tinh Y không nén được lẩm bẩm.
- Người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Âu Mặc MinhI
Mọi người bắt đầu hiểu ra, Tiêu Dương từ bỏ khiêu chiến còn do có đám người nước ngoài đang trợn mắt nhìn chằm chằm đây.
- Đám người nước ngoài này rốt cuộc là muốn gì đây?
Lâm Tiểu Thảo nói.
- Bất kể họ muốn gì tôi cũng sẽ không khiêu chiến Liên minh Thư hoạ.
Tiêu Dương bình thản nói.
- Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau, chúng ta... đều là người Viêm Hoàng!
Tín niệm gốc rễ dân tộc hẳn sâu trong tâm hồn Tiêu Dương.
Tiêu Dương thấy có người nước ngoài can dự, bản thân mình hoàn toàn chẳng có hứng thú gì đi khiêu chiến Liên minh Thư hoạ.
- Ai đây?
Quả nhiên Tiêu Dương nhanh chóng chú ý đến động tĩnh lạ bên Âu Mặc Minh. Auros gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó đoàn người bị tách ra, một đám người nước ngoài ăn mặc kỳ lạ sải bước đến, có người cầm cuộc tranh, có người cầm lồng phủ vải đen, có người lại cầm theo mấy cái giá...
Quyết đấu thư hoạ hôm nay vẫn chưa kết thúc!
Hắn tin vào trực giác của mình.
Ngồi im.
Tiêu Dương cũng không định nói.
Điều Quân Thiết Anh muốn là chống lại Liên minh Thư hoạ, chứ không phải là 0. 5% cổ phần. Lúc này âm thanh bàn tán bốn bề đã dần dịu xuống, ánh mắt khán giả vẫn nhìn Tiêu Dương vẻ hi vọng, có khi Sơn hà sẽ thay đổi ý kiến mà khiêu chiến chăng.
Người dẫn chương trình hỏi đi hỏi lại mấy lần, công ty Sơn Hà vẫn không khiêu chiến, mọi người lại thất vọng thở dài.
Nếu Tiêu Dương không khiêu chiến thì cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng năm nay chính thức hạ màn.
Hoàn toàn kết thúc.
- Không ngờ ngay cả một chút dũng khí đó mà anh cũng không có!
Trương Dương của công ty thư hoạ Văn Bảo Hàng Châu đi đến trước mặt Tiêu Dương, hừ lạnh.
- Cho dù anh thắng tôi, nhưng... tôi coi thường anhI
Sau khi ném lại một câu, không để Tiêu Dương trả lời, Trương Dương đã quay gót bỏ đi.
Đối với công ty Sơn Hà, giành được 0. 5% cổ phần của Liên minh Thư hoạ là một ràng buộc, bây giờ mọi người đồng tâm hiệp lực ra sức phát triển công ty, công ty đang trong cao trào phát triển.
- Đóng ghim hợp tác cùng Liên minh Thư hoạ, chẳng bằng chúng ta tự thân khiến Sơn Hà một bước lên mây!
Đôi mắt Quân Thiết Anh loé sáng:
— Đại tiểu thư nói thế nào?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh.
- Càng huống hồ kể cả lấy được 0. 5% cổ phần của Liên minh Thư hoạ thì cũng chẳng có mấy lợi ích cho tôi.
Có người ngạc nhiên thốt lên.
- Họ đi về phía Âu Mặc Minh, xem ra là người của Âu Mặc Minh rồi, bọn họ lại muốn làm gì rồi?
- Chẳng lẽ vẫn còn muốn khiêu chiến với chúng ta?
Đám người đang vốn đang định rời đi cũng lập tức ngừng lại, nhìn đám người nước ngoài vẻ kỳ lạ, càng tò mò nhìn những đồ vật trong tay bọn họ.
- Hả? Sao bọn họ lại đến đây?
Thuỷ Tu Trúc đứng trên sân khấu thoáng trâm mặt xuống, nhìn mấy người đang đi phía trước.
- Bọn họ có ý gì đây?
Một ông lão đứng bên cau mày.
- Đoàn đại biểu châu Âu ở Viêm Hoàng, Đại sứ quán Mỹ quốc và đại diện Đảo quốc ở Viêm Hoàng cùng xuất hiện?
Sau lưng bọn họ là rất nhiều phóng viên, ký giả, đám người này như đánh hơi được món gì ngon, mắt sáng lên cầm máy ảnh máy quay phim chờ sẵn.
Đoàn đại biểu các nước đi thẳng lên sân khấu.
- Ha ha, hay lắm, đúng là rất hay!
Một người da trắng đi đầu cười nói.
Với địa vị hiện tại ở thủ đô của Thuỷ gia, Thuỷ Tu Trúc có quen biết nhất định với các vị đại sứ đây, lúc này không biết đối phương đến đây với dụng ý gì, Thuỷ Tu Trúc cười nói: - Thật không ngờ một cuộc thi đơn thuần của Viêm Hoàng chúng tôi lại may mắn được ngài Smith đại giá quang lâm.
- Đại gia quánh lộn?
Smith nhắc lại vẻ nghi hoặc.
Thời gian Smith ở tại Viêm Hoàng không ngắn, tuy có thể miễn cưỡng nghe hiểu nhưng vẫn không rành những câu thành ngữ thâm thuý. Phiên dịch viên trong đoàn nhanh chóng dịch lại lời của Thuỷ Tu Trúc.
Hai bên cùng cười cười xã giao nói vài câu rồi Smith lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Ngài Thuỷ, tôi nghe nói thư hoạ Viêm Hoàng cực kỳ lợi hại, giống như võ công Viêm Hoàng vậy. Chúng tôi đều rất hiếu kỳ, muốn được thấy tận mắt, cho nên nhân cơ hội hôm nay đến đây, ngài Thuỷ ngàn vạn lần đừng trách nhé.
Smith cười ha hả.
- Quá khen rồi.
Thuỷ Tu Trúc mỉm cười khiêm tốn lắc đầu.
- Không, Viêm Hoàng các ngài có câu "Không đánh không quen biết"
Smith cười nói.
— Cho nên tôi mạo muội có một thỉnh cầu.
Thuỷ Tu Trúc trong tiềm thức cảm giác bất an, nói:
- Mời nói.
- Ngài Auros của Âu Mặc Minh là bạn tôi, trùng hợp là tôi rất có hứng thú với tranh sơn dầu châu Âu, tôi nghĩ chi bằng lấy tranh sơn dầu của châu Âu chúng tôi đọ với tranh thư hoạ của Viêm Hoàng các ngài một phenl
Khoé miệng Smith hơi nhếch lên.
— Ngài Thuỷ, trận đấu đơn giản này còn có lợi cho quan hệ ngoại giao các bên, các ngài... chắc sẽ không từ chối chứ?
Tiếng nói vừa dứt, không ít người đều xôn xao cả lên.
Quả nhiên là người đến không có ý tốt!
Sắc mặt Thuỷ Tu Trúc và mấy vị đại diện Liên minh Thư hoạ đều đồng loạt sâm xuống.
Bọn họ rất không muốn nghênh chiến với Âu Mặc Minh hùng mạnh trong trạng thái gấp gáp này, hơn nữa lại còn trước mặt hàng vạn người, lại còn cả rừng máy ảnh máy quay đang chĩa vào...
Nếu Liên minh Thư hoạ thất bại, thì hậu quả không thể nào hình dung nổi.
Nghĩa là vây hãm giới thư hoạ Viêm Hoàng.
Nhưng đại diện ba bên châu Âu, Mỹ quốc và Đảo quốc cùng xuất hiện, thông báo cho Thuỷ Tu Trúc một thông tin vô cùng đích xác: Nếu hôm nay Liên minh Thư hoạ từ chối trận đấu thì chuyện này sẽ nhanh chóng truyền ra quốc tế, dư luận dấy lên là Liên minh Thư hoạ cũng sẽ phải chịu đòn đả kích ghê gớm không kém.
Câu nói này của Smith tuy mang ngữ khí câu hỏi, nhưng trên thực tế lại phong toả hết tất cả đường lui của Liên minh Thư hoạ.
- Quả nhiên là vậy. Tiêu Dương đứng dưới sân khấu khẽ nói thâm, nhướng mắt nhìn lên trên.
- Lão đại, anh nói xem Liên minh Thư hoạ có đánh bại được hết đám người nước ngoài này không?
Lâm Tiểu Thảo hỏi.
Tiêu Dương nhìn mười vị đại diện tham đấu của Liên minh Thư hoạ, sau mấy vòng đấu, thể lực của mười người đều đã giảm sút nhất định, nhưng lúc này thấy đối thủ ức hiếp quá đáng, ai nấy đều bừng bừng chiến ý, không chịu yếu thế nhìn đám người đến từ Âu Mặc Minh.
Họ không sợ khiêu chiến!
Đối phương đang giãm đạp lên vinh quang trong lòng họ, cho dù có ném chuột vỡ đồ cũng phải quyết chiến đến cùng.
- Thắng bại khó lường lắm.
Tiêu Dương nói khẽ, sâu trong lòng thâm thở dài, hắn có một cảm giác rất không lành.
Sau khi các đại diện chính thức của Liên minh Thư hoạ trên sân khấu bàn bạc, Thuỷ Tu Trúc ngẩng đầu, chậm rãi bước lên, nói:
- Nếu ngài Smith có nhã hứng như thế thì chúng tôi cũng không thể thất lễ được, trận này chúng tôi xin nhận!
Lời vừa dứt, không ngờ đám người Smith đều mỉm cười.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ