Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 923: Đỉnh Cao Của Hội Hoạ

Chương 923: Đỉnh cao của hội hoạ Chương 923: Đỉnh cao của hội hoạChương 923: Đỉnh cao của hội hoạ

Trái tim của mọi người đều nhảy lên đến cổ, đôi mắt mở lớn hết cỡ, cổ họng như mắc xương cá, muốn nói mà không nói được.

Ánh nhìn bắt được một bóng áo tím vút qua...

Bên tai văng vắng một giọng nói tự tin...

Cảnh giới thực sự là gì!

Đây là cảnh giới của hội hoạ, là va chạm, thi đấu cuối cùng.

Một bức tranh của Tiêu Dương đối chọi với mười bức tranh của Âu Mặc Minh như thế nào?

Chăm chú theo dõi.

Kéo!

Động tác của Tiêu Tinh Y rất nhanh, không thừa thãi, bức tranh ba mét nhanh chóng được treo lên.

"Thế" như trời sập đổ xuống!

Cảnh giới? Khoé miệng Auros khẽ nhếch lên. Người Viêm Hoàng không xứng đáng để đàm luận về hai chữ này.

Âm!

Đám người Auros cười sảng khoái.

Thấy thiên địch hùng mạnh, vô thức lui bước tháo chạy để bảo toàn tính mạng.

Khi một bức tranh của Âu Mặc Minh bị kéo xuống, đàn rắn lập tức xao động bò đến lỗ hổng vừa mở.

Một cảnh không thể tin được.

Thắng rồi.

Cả quảng trường thất thanh.

Hùng ưng giang cánh!

Nhưng phương hướng nhốn nháo không giống phương hướng mình tưởng...

Soạt!

- Tại sao lại thế này?

Đàn rắn đang điên cuồng bò về phía trước dừng phắt lại rồi tranh nhau lui lại tháo chạy.

Đàn rắn bắt đầu bất an nhốn nháo.

Chín bức tranh còn lại của Âu Mặc Minh không thể giữ được đàn rắn đang ùa qua.

Rắn ngóc đầu phun nọc bò lung tung...

Auros kêu lên sợ hãi. Cảnh tượng này chỉ nói lên một điều,'thế" của bức tranh đối phương vừa vẽ mạnh hơn nhiều "thế" do chín bức tranh của mình hợp lại, chấn động hoàn toàn đàn rắn. Đàn rắn điên lên, thà bò về phía đối phương yếu ớt hơn trên chín bức tranh còn hơn phải đối mặt với một bức tranh của Tiêu Dương.

Phì phì phì!

"Thế" trong tranh của họ là thứ mà các hoạ sĩ bình thường không thể nào có được.

Auros trợn mắt ngẩn người, một thoáng sau một cảnh kinh ngạc hơn lại hiện raI Rầm!

Không tưởng tượng được! Không chấp nhận được!

Thế mà hôm nay lại bị một bức tranh của Viêm Hoàng đánh bại, có thể nói là cả châu Âu bị đánh bại hết rồi.

Đàn rắn điên lên rồi!

Thần kỳ!

Khó tinI

Đây là mười đại hoạ sĩ hàng đầu châu Âu cơ mài

Sạt sạt sạtI

- Không!

Căn bản không thể nhìn ra được mới rồi chín bức tranh này còn giữ được đàn rắn trong vòng.

Không thể tưởng tưởng được.

Rầm! Rầm!

Lúc này cảnh tượng đã đốt cháy hoàn toàn tâm hồn của Auros. Chín bức tranh còn lại đã bị đàn rắn kéo đổ, xé nát.

- ÁI

Trên sân khấu vang lên tiếng kêu thất thanh.

Đàn rắn ùa ra sẽ gây hoạ lớn!

Không ít người tái mặt, thậm chí có người còn xụi lơ ngã lăn xuống đất.

Cả quảng trưởng bắt đầu có dấu hiệu nhốn nháo, tuy đã đồng ý không hoảng loạn nhưng đối mặt với đàn rắn nhung nhúc đến kinh hoàng, ai nấy đều bủn rủn cả chân tay.

Tiêu Tinh Y nhìn Tiêu Dương.

Nếu cần, chỉ cần Tiêu Dương ra hiệu, cô có thể khống chế đàn rắn ngay lập tức.

- Người có tư cách đứng trên đỉnh cao thư hoạ Viêm Hoàng chỉ có Tiêu Dương!

- Nói xem tranh sơn dầu phương Tây là cái gì chứ. Một mình Tiêu Dương đã đánh bại cả châu Âu.

- Đây mới là sức hút của quốc tuý Viêm Hoàng chúng tai

- Thần kỳ quá, giỏi quái

Tất cả mọi người đang nỗ lực tiêu hoá cảnh tượng thần kỳ trước mắt, chỉ một lát sau, tiếng hoan hô bùng lên vang dội, kích động nồng nhiệt, hưng phấn đến không tin nổi, vỗ tay nhiệt liệt đến nát bàn tay.

Quảng trường đầu tiên là im lặng...

Tiêu Dương nhanh chóng cuộn bức viết lại, vung tay ném về phía đàn rắn. Bức viết rơi xuống một hướng trước mặt đàn rắn.

Gió lạnh thổi qua, chữ "Trấn" như mang ma lực giáng xuống, mở ra "thế", khiến đàn rắn đang âm ầm ùa tới xáo xác chuyển hướng.

Kinh hô, chấn động!

Soạt! Tiêu Dương thuận đà hạ bút, như được thân ma yểm trợ.

Từng tấm giấy mang chữ "Trấn" như mọc cánh bay về phía đàn rắn đang hoảng loạn bò lung tung, phiên nhiên hạ xuống. Trong nháy mắt đàn rắn lộn xộn đã bị một bức tường chữ "Trấn" dài ba mét vây chặt.

Cảnh giới là gì ?

Đây chính là cảnh giới!

Cảnh tượng này phân lập rõ ràng ai thắng ai thua, ai hơn ai kém.

Soạt!

Lần này không vẽ tranh mà viết chữ, rồng bay phượng múa viết ra một chữ "Trấn".

Xoetl

Khoé miệng nở nụ cười, thần thái tự tin, Tiêu Dương lại múa bút.

Nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu của Tiêu Dương, làm sao Tiêu Dương lại chưa chuẩn bị được.

Là thiên tài luyện đan xuất sắc nhất của Tiêu gia, đàn rắn hiển nhiên không làm khó được cô.

Vung tay hô hào, những người lúc trước còn thấy khúc mắc đều đã giải toả hết, phấn chấn ủng hộ. Tiêu Dương không khiêu chiến với Liên minh Thư hoạ, không phải do không có thực lực, mà do người ta không muốn lục đục nội bộ! Đối mặt với cường địch từ châu Âu, Sơn Hà Tiêu Dương đã dễ dàng chiến thắng.

Kết quả trận đấu đã quá rõ ràng, không cần bình xét gì thêm nữa.

Mặt Auros và đám người Âu Mặc Minh xám như chì, nhìn Tiêu Dương vẻ không sao tin được.

Không thể tin được mười hoạ sĩ hàng đầu châu Âu lại đại bại dưới tay một thằng ranh con Viêm Hoàng!

Một màn của Tiêu Dương, dễ dàng khống chế được bầy rắn, lại tiêu sái khoan khoái vô cùng.

Cực hạn của hội hoạ, đỉnh cao của thư pháp.

Đánh đâu thắng đó, không ai ngăn nổi.

Soạt!

Ngọn bút trong tay vẩy xuống đất một cái, ngước mắt điềm tĩnh nhìn Auros:

- Cám ơn đã nhường.

Lời nói tuy khiêm nhường nhưng ngữ khí lại đầy tự hào quân lâm thiên hạ.

Không ai không phục.

Tiếng vỗ tay như sấm.

Đợt sóng võ tay kéo dài hơn mười phút, đến khi Lý Minh vẫy tay mới từ từ dừng lại.

Lúc này Lý Minh bước lên, mỉm cười nhìn Auros:

- Ngài Auros, kết quả thắng bại của cuộc thi chắc không cần phải nói nữa chứ.

Sắc mặt Auros xám như tro, nhìn quanh thì thấy Smith và đại diện ba bên đã đi từ đời nào.

Khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt.

Hai bên ký kết hợp đồng trước mặt bao nhiêu người, không thể chạy làng nếu không muốn bị pháp luật nghiêm trị.

- Chúng ta...

Khuôn mặt Auros vặn vẹo, giọng nói run run cực kỳ không cam tâm - Thua rồi. Nói rồi gã dẫn đoàn Âu Mặc Minh ủ rũ rời đi...

Cả quảng trường vang lên tiếng huýt sáo, sau khi bóng đám người Âu Mặc Minh khuất hẳn, tiếng huýt sáo trở thành tiếng vỗ tay.

Một tối nay thật sự là đại yến tiệc!

Xem cho đã mắt.

Kết quả cuối cùng khiến khán giả vô cùng hài lòng.

Bắt đầu từ đêm nay, trong giới thư hoạ Viêm Hoàng sẽ nổi lên một cái tên có thể trấn áp được cả Liên minh Thư hoa.

Tiêu Dương!

Cái tên này đại diện cho công ty Sơn Hài

Gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy bước đường thăng tiến của thư hoạ Sơn Hài

Trong đám người, ba trưởng lão của Quân gia đều xanh mặt tức giận không cam tâm, nắm chặt nắm tay:

- Không ai ngăn được gia tộc khảo hạch của Quân Nhu Anh nữa rồi.

Tối nay Tiêu Dương đánh đâu thắng đó, không gì ngăn cản nổi, lập nên thần thoại bất bại xác định địa vị của hắn trong giới thư hoạ Viêm Hoàng.

Hơn nữa thắng được Âu Mặc Minh, theo lời Lý Minh, công ty thư hoạ Sơn Hà có thể có một vị trí trong mọi quầy chuyên dụng dành cho tranh Viêm Hoàng ở mọi địa phận của Âu Mặc Minh.

- Sơn Hà Tiêu Dương quả không phải người thường.

Một người lẫn trong đám đông cười lạnh.

- Đáng tiếc, đắc tội với nhà Kennedy chúng ta thì có thiên tài tuyệt thế đến đâu cũng phải sập.

- Tối nay, giết chết hắn.

Trong tiếng hoan hô ẩn chứa vô số sát khí.

- Tiêu Dương anh giỏi quá đi!

Hai mắt Tiêu Tinh Y sáng ngời nhìn Tiêu Dương. Cô có cảm giác người này chẳng khác gì kho bảo bối, ở bên cạnh hắn càng lâu càng khám phá được nhiều.

Tiêu Dương khẽ mỉm cười. Trận đấu kết thúc rồi, hắn không muốn chờ thêm một phút nào nữa, liền quay mình bước xuống sân khấu.

- Chờ một chút.

Một giọng nói vang lên.

Lý Minh.

Tiêu Dương ngoái lại nhìn vị đại cổ đông truyền kỳ của Liên minh Thư hoạ. Nếu không phải vì thời gian có hạn, hắn nhất định sẽ ở lại nói chuyện với ông ta mấy câu.

- Lý tiên sinh có việc gì ạ?

Tiêu Dương hỏi thẳng.

Lý Minh cười nói:

- Cả trận đấu này dựa vào một mình cậu mới thắng được Âu Mặc Minh. Tôi muốn bàn với cậu về vấn đề quầy chuyên dụng mở trong địa phận của Âu Mặc Minh...

- Vấn đề đó mời tiên sinh trao đổi với Đại tiểu thư của chúng tôi.

Tiêu Dương khoát tay ngắt lời Lý Minh, rồi chắp tay chào.

- Giờ tôi có chút việc gấp, cáo lỗi.

Dứt lời, không để ý đến Liên minh Thư hoạ đang ngẩn cả người nhìn, Tiêu Dương vội vã đi xuống khỏi sân khấu, Tiêu Tinh Y theo sát phía sau.

- Thú vị lắm.

Lý Minh nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, mỉm cười.

Nếu người khác thì giành được vinh quang tột đỉnh như thế này chắc chắn phải ở lại trên sân khấu thật lâu để đón nhận ánh mắt sùng bái của người hâm mộ, nhưng Sơn Hà Tiêu Dương lại dứt khoát rời đi ngay, thậm chí còn tránh hết tất cả phóng viên ký giả. Tiêu Dương đi thẳng đến chỗ công ty thư hoạ Sơn Hà, nói với mọi người mấy câu rồi vội vàng dẫn Tiêu Tinh Y đi.

- Hắn đi rồi?

Người nhà Kennedy đang ẩn náu trong đám đông và một số cường gải có ý đồ khác của Đảo quốc cùng thấy bất ngờ.

- Mau đuổi theol

- Không được để hắn chạy mất!

- Chết tiệt, không lẽ hắn đã nhận ra sát khí?

Trên thực tế Tiêu Dương không biết nguy hiểm đang cận kề, hắn chỉ một lòng một dạ lo cho sự an nguy của Hòa thượng Giát Giát.

Trận đấu vừa chấm dứt, hắn liền vội đến sân bay ngay.

Đi ra lề đường, Tiêu Dương vẫy một chiếc taxi rồi cùng Tiêu Tinh Y leo lên đi thẳng.

Tiêu Tinh Y rõ ràng vẫn chưa hết kích động từ trận đấu vừa rồi, khuôn mặt cô bé ửng hồng, đôi mắt lóng lánh chuyển động, rôi không nén được quay sang Tiêu Dương nói:

- Này, anh Tiêu Dương, hay là anh dạy em vẽ tranh đi.

Tiêu Dương mỉm cười.

Thiên phú của tiểu công chúa trên mặt này cực kỳ có hạn.

Nhưng đôi mắt lóng lánh sinh động của cô bé khiến người khác không nỡ lòng nào từ chối, Tiêu Dương vừa định trả lời bỗng cảm thấy một luồng khí tức ào qua...

- Có người theo dõi.

Sắc mặt Tiêu Dương sầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment