Khẩu vị động vật cũng khác nhau.
Chỉ xét món thêm gia vị, báo tuyết thích hơn các chú khác.
Gấu Bắc Cực ngửi mùi gia vị trên thịt nướng cũng không lại gần, cũng không thử ăn, chỉ chấp nhận món thêm muối, còn lại tất cả đều không, cáo cũng thế.
Sau khi ăn no, cú im lặng đứng bên bàn, như pho tượng, không cử động.
Nếu không phải đôi khi gió thổi bay lông nó khi luồn qua cửa, con chim đẹp như giả vậy.
Có lẽ mệt rồi, Lâm Thiên Du không làm phiền nó, vừa rồi không ra ngoài được, thời gian rảnh nhiều hơn, cô lấy cái lược ra: “Tuyết Đoàn, đây."
"Gầm!"
Cái lược này cùng sữa của đội cứu hộ gửi cho.
Nhóm chương trình cũng chuẩn bị, nhưng là lược nhỏ bằng nhựa, ở nhiệt độ thấp bị đóng băng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ, không thể chải lông cho động vật.
Cái lược của đội cứu hộ cũng dành cho động vật, Lâm Thiên Du không dùng cho bản thân nên không vi phạm.
Tuyết Đoàn ngồi trước mặt cô, Lâm Thiên Du chải từ trên xuống, cả đuôi cũng kéo vài cái: “Lông gấu Bắc Cực rụng nhiều thật đấy, nhưng có vẻ là lông nổi, trong nhà không thấy."
Nhà nuôi mèo thường có lông khắp nơi, một số thậm chí không nhìn thấy được, lau dọn là đống lông bay ra.
Lông Lâm Thiên Du chải ra không ít nhưng trong nhà lại không có.
Cô nhặt lông gấu lại, ôm lấy cục tròn trắng mềm nói: "Bây giờ ôm Tuyết Đoàn ấm áp quá."
Gấu đứng ngoài lâu cả lông đều lạnh, nhưng bây giờ trong nhà ấm áp, ôm nó mềm mại và ấm áp, sờ rất thích.
"Gầm ừm!" Gấu Bắc Cực ngồi yên cho cô cọ xát, liếm lông rồi cúi đầu liếm má Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du vuốt ve gấu một lượt, xoa đôi tai tròn rồi đứng dậy, dựa vào gấu làm gối, bế báo tuyết lên.
Báo tuyết hoàn toàn thả lỏng, bị bế lên không căng thẳng, nhưng hạn chế là - mèo nước khi kéo dài ra giống như cao su, đuôi thò xuống sàn.
Lại cộng thêm báo tuyết không để ý, ngước lên liếm cô.
Lâm Thiên Du vuốt ve cái bụng lông xù, hôn lên đầu nó: “Ngoan."
Cô đặt báo tuyết lên đùi, bắt đuôi lay trước mặt nó, lông cọ qua mũi, báo tuyết nhắm mắt hắt hơi: “Gầm!"
Sau khi tỉnh táo, nó cắn chặt đuôi quậy, vẫn chưa đủ, dùng luôn móng vuốt.
"Khi nào gió tuyết nhỏ hơn, ra ngoài xây người tuyết nhé?" Lâm Thiên Du nói khi chải lông báo: “Xây vài con động vật."
[Là ý hay đấy, nhưng tôi khuyên trước khi xây tượng tuyết nên mang thiết bị livestream về.]
[Chị nói đúng!!! Nếu bỏ lỡ cảnh xây tượng tuyết cho lông xù tôi thực sự sẽ khóc lóc đấy...] vipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ
[Ai hiểu chứ gia đình, tôi đã mở song song luồn livestream chính thức, hy vọng có thể thấy lông xù.]
[Chỉ có tôi chú ý thấy chị Lâm đang chải lông cho lông xù? Lông chải ra có thể... dệt thảm lông không nhỉ? ]
"Tôi định dệt chăn bằng những mớ lông này." Lâm Thiên Du nói sau khi thu thập một đống lông lớn: “Túi ngủ không tiện lắm, trong nhà băng thiếu cái chăn."
Chỉ cần có thể đắp, không cần dày lắm, vì ban đêm khi ngủ cũng chất đống động vật bên cạnh rồi.
Chưa nói đến lạnh, không bị nóng thức dậy mới tốt.
Sau khi chải, lông báo tuyết xù lên tròn trịa, Lâm Thiên Du ôm cục lông xù vào lòng xoa nắn, ép lông xuống một chút, rồi vẫy tay gọi: “Tuyết Cầu, tới lượt em rồi."
"Chít..." Cáo Bắc Cực hắt hơi, lắc lông, cái đuôi xù to vươn lên, đi tới cọ cọ Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du gãi gãi cằm nó: “Mùi sữa tắm có vẻ nhạt đi nhiều rồi, vài hôm nữa tắm lại nhé?"
Cáo Bắc Cực đang cọ sát vào cô đột nhiên dừng lại.
Lâm Thiên Du cười bế nó lên: “Lần sau nhé, lần này không tắm, chỉ chải lông thôi."
Nghe vậy, đuôi cáo lại quấn quýt lên.
"Đuôi cáo con to thật đấy, gần bằng cáo Bắc Cực rồi." Lông đuôi dày và dài, không cắt tỉa hình dáng nhưng vẫn rất đẹp.
Cái đuôi trắng to có vẻ ấm áp lắm.
Lược lướt qua lông, để lại dấu vết đơn giản, rồi nhanh chóng biến mất.
Cáo nhắm mắt thư thái.
Hải cẩu con cũng lông xù nhưng lông ngắn, không cần chải.
Còn cú... Lâm Thiên Du liếc nhìn, thấy nó vẫn ngủ, bèn cất lược: “Lông này đủ kết sợi rồi."
Lông các chú rơi nhiều nhưng bề ngoài không hề nhận ra, bây giờ cũng chưa phải mùa rụng lông xấu xí, tất cả đều xù lông tròn tròn.
Lâm Thiên Du vỗ lông trên người rồi đứng dậy, chú ý thấy tin nhắn cảnh báo, nhóm lại đăng bão tuyết cấp độ đỏ: “Có vẻ tối nay cũng không ra ngoài được."
Hôm qua mới chỉ cảnh báo màu cam, hôm nay đỏ, chắc ngoài kia không thể di chuyển.
Lâm Thiên Du đóng gói lông thu thập được: “Tôi ra gia cố thêm tủ lạnh."
Cái tủ lạnh mới xây hôm qua trong bão tuyết, cô hơi lo nên muốn gia cố thêm.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du mặc áo gió ra ngoài.
Vừa mở cửa, gió tuyết ào vào mặt.
Nhiệt độ trong và ngoài nhà hoàn toàn khác nhau, cứ ra vào nhiều lần như thế này, chênh lệch nhiệt độ lớn sẽ dễ cảm lạnh.
Lâm Thiên Du kéo khóa áo lên tới cổ, ra ngoài đặt thêm vài lớp vật nặng lên tủ.
Vừa thấy cô ra, các chú lông xù trong nhà ngóc đầu ra.
Cửa hình vòm nhỏ xíu, cùng ra sẽ bị kẹt.
Nhận ra chuyển động của chúng, Lâm Thiên Du nói: "Đừng ra, lông dính tuyết phải tắm tối nay đấy."
Bé báo tuyết đang cố chui ra liền dừng móng vuốt lại.
Nửa người cáo Bắc Cực đã ra khỏi nhà vội lùi vào.
Lâm Thiên Du cong mắt, đẩy gấu Bắc Cực vào trong nữa: “Ở nhà chờ tôi, sẽ quay lại ngay, ngoan nào."