Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi (Dịch Full)

Chương 702 - Chương 702 - Ngoại Truyện 20

Chương 702 - Ngoại truyện 20
Chương 702 - Ngoại truyện 20

Hải cẩu no nê nhìn Nhiếp Lăng Dương, ánh mắt như nhìn thằng điên, cũng không thèm ngẩng đầu.

Cá xương nhiều ít thịt mắc nghẹn cổ họng rồi, nó làm sao có thể thích con cá nhỏ bằng ngón tay Nhiếp Lăng Dương cầm.

"Cái này cũng không thích à? Đẹp mà." Nhiếp Lăng Dương cầm đuôi cá màu rực rỡ, Hải cẩu không để ý.

Thấy vậy, Nhiếp Lăng Dương đặt cá nhỏ vào hang băng, lại lấy con khác: "Xem này? Con này tuy hơi xấu, nhưng thịt trông mềm mại lắm. Chắc chắn ngon."

[Cá: Thật sự không ai lên tiếng sao?]

[Được rồi, không ăn mà còn phê bình.]

[Bây giờ Hải cẩu quay đầu vẫy đuôi quất anh, sẽ là diệt vong ngay.]

...

Hải cẩu không đi, chỉ là muốn nằm nắng.

Dù sao có sói và gấu ở đây, chúng không tấn công nó, đây tuyệt đối là nơi an toàn nhất trên đảo với Hải cẩu.

Kết quả Nhiếp Lăng Dương cứ nói liên tục, Hải cẩu lộn mình, trượt xuống hang băng.

Nhiếp Lăng Dương vẫn tìm trong giỏ cá, hy vọng tìm ra con cá làm Hải cẩu hài lòng. Ngẩng đầu, chỉ thấy đuôi Hải cẩu uốn cong trên hang.

"Hả? Sao đi rồi." Nhiếp Lăng Dương giật mình, "Không phải bị tôi làm phiền chạy đi chứ..."

Nhìn mặt nước lặng yên, Nhiếp Lăng Dương nheo mắt, tự nói: "Chắc không phải, nó chỉ muốn tắm mát thôi."

Bình luận: [...] vipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ

Cậu còn an ủi bản thân giỏi thật đấy.

Nhiếp Lăng Dương lắc lắc giỏ cá, chọn bỏ những con nhỏ vào, cá xương nhiều Hải cẩu ăn sống không sao, người ăn rắc rối, thả trở lại cho chúng lớn.

Dọn dẹp xong, giỏ cá thưa đi nhiều.

"Chị Lâm, chị bắt được cái gì thế?" Nhiếp Lăng Dương cầm giỏ cá đứng dậy, liếc thấy hươu kề bên Lâm Thiên Du.

Nếu hươu đứng hai chân, cao bằng người.

"Tôi không bắt, Tuyết Đoàn bắt, là hươu xạ." Lâm Thiên Du vỗ vỗ sừng hươu, "Không tệ đấy."

"Quá đẹp luôn." Nhiếp Lăng Dương chỉ trông thấy hươu, không biết Gấu Bấc Cực bắt thế nào.

Hươu xạ đi theo đàn, bắt mà không hề hấn trong đàn hươu.

'Sột soạt'

Nhiếp Lăng Dương nuốt nước bọt, nhìn Gấu vừa kéo con mồi về ném xuống, ôm chầm Lâm Thiên Du cọ cọ phát ra tiếng 'Ừm ừm', anh chợt cảm thấy thế giới xoay chuyển.

Suy nghĩ bay xa, Nhiếp Lăng Dương nhìn lâu mà không tỉnh táo.

Đột nhiên, anh cảm thấy cổ lạnh toát, toát mồ hôi hột, tóc gáy dựng đứng cả lên.

Nhiếp Lăng Dương thử nhìn lên, Gấu Bắc Cực nằm trên vai Lâm Thiên Du nhìn anh vô cảm.

Không chút ý tứ nũng nịu, ánh mắt như nhìn con mồi tiếp theo, mũi khẽ rung, hở răng nhỏ.

Nhiếp Lăng Dương nghẹn lời, vội rụt ánh mắt, ngón tay cứng đờ gõ nhẹ giỏ, vừa lúc cá nhảy trong giỏ, động tĩnh nhắc anh: "À Chị Lâm, cá này tôi câu cho Hải cẩu, nó chạy mất chưa ăn, thiếu mấy con, tính bù lại những con chị cho nó trước đó, lần sau tôi trả lại những con to hơn."

Lâm Thiên Du nói: "Không cần đâu, những con đó tôi cho nó ăn, muốn đền Hải cẩu thì tự mình cho ăn là được."

Cô chú ý vào hươu, dùng rìu đâm vào rồi dọc theo cạnh cắt từng chút một.

Xử lý con hươu to thế này tốt nhất nên dùng dao nhỏ, rìu tốt ở chặt cây chặt củi, làm bếp cắt thịt thì hơi vất vả.

Đặc biệt lúc lột da, tháo xương, phần lớn thời gian vẫn dùng tay kéo sau khi rạch.

Nhiếp Lăng Dương suy nghĩ, vẫn không mang cá đi mà lúc quay lưng lợi dụng Lâm Thiên Du không chú ý, đổ cá trong giỏ vào đống cá dưới đất.

Loại nhỏ đã thả hết, giỏ còn mấy con khá lớn.

Chính cậu hiểu lầm gây ra rắc rối, không nên để Lâm Thiên Du dọn dẹp.

Trong show sinh tồn, thức ăn là yếu tố then chốt, không thể để Lâm Thiên Du bù đắp thức ăn, dù cô không để ý vài miếng ăn nhỏ.

Xong xuôi, Nhiếp Lăng Dương còn vỗ vỗ giỏ cá, đảm bảo không còn, mới nhanh chóng chạy đi.

Lâm Thiên Du vất vả xé nửa da hươu, vận động tay, chỉ kịp thấy cá nhảy trong đống cá đông lạnh và bóng lưng Nhiếp Lăng Dương càng lúc càng xa.

Chạy nhanh thật.

...

Lâm Thiên Du tiếp tục dọn dẹp hươu, máu tích thành vũng trên băng, nhuộm đỏ xung quanh: "Không mang đồ đựng, nếu không máu này cũng làm đậu hũ máu."

Da hươu xé nửa, rìu dùng thực sự bất tiện.

Lâm Thiên Du đẩy kính lên trán, so đo bằng rìu trên đùi hươu: "Tôi cắt nửa trước, các cậu ăn đi. Phần còn lại tôi quay lại làm tiếp."

Đại Bạch vẫn đang đợi cô.

Lâm Thiên Du cắt phần thịt dày trước, sợ lông dính máu khó lau, cô cố ý gấp da hươu lại sang bên kia.

Không hay biết, lông xù xung quanh đã vây quanh.

Không phải vì con mồi, mà là tìm Lâm Thiên Du dụi dụi.

Sói đầu đàn đứng cách Lâm Thiên Du hai bước chân, Tiểu Niêm luồn khe hở giữa Gấu và Báo.

Chồn Gulô đến rồi quay lại, chỉ là lần này không dám lại gần.

Mùi máu hươu không thể che đậy.

Trong khung cảnh thoáng đãng ít vật che chắn như thế này, động vật hoang theo mùi tìm tới là chuyện đương nhiên.

Nhưng dám không dám lại gần đoạt thức ăn, là chuyện khác.

[Sao vậy, tôi nhớ Chồn là động vật hung dữ mà, Đầu Phẳng gặp cũng phải nhường ba phần, sao lại không dám lại đây đánh nhau.]

[Đúng đấy, Chồn hung nhưng không ngu. Một mình chống đỡ bầy thú, cậu điên à nó điên à?]

[Than ôi, thật tình muốn xem Chồn và chúng đánh nhau, một chọi trăm thật oai phong.]

[Chồn: ? Ai vậy? Tôi à?]

[Haha, Chồn biết cậu nghĩ gì rồi cũng chửi thôi.]

...

Rõ ràng Chồn rất ham muốn thức ăn bên này.

Giống như người lạc đường sa mạc gặp ốc đảo, đói meo ngáp nao, thức ăn chất thành đống trước mắt, thực sự hấp dẫn.

Chỉ là trước mặt thức ăn và sinh mệnh, Chồn vẫn chọn cái sau.

Lâm Thiên Du chia thịt ra mấy phần, đây là cho những sinh vật nhỏ ăn.

Ăn cá no rồi, thịt cũng không cần nhiều, chỉ nếm thử vị.

Thiếu thì chúng có thể tự cắn nửa con hươu còn lại.

Lâm Thiên Du đẩy ván gỗ sang bên, đặt đùi hươu lên: "Ăn trước đi, tôi sẽ quay lại ngay."

"Au au!" Báo Tuyết cắn miếng thịt, nhai nhai, đôi mắt tròn quay từ Lâm Thiên Du sang thịt rồi lại nhìn cô, thấy cô cử động, nhấc chân đuổi theo.

Lâm Thiên Du cố ý quay lại bế Báo Tuyết lên, đặt trở lại trước đống thịt: "Thịt đông lạnh không ngon đâu, ăn lúc còn ấm."

Bị bấu cổ, Báo Tuyết chớp mắt: "Ừm..."

...

Những sinh vật muốn theo đều bị Lâm Thiên Du dỗ quay về.

Balô và đùi hươu cùng đặt trên ván gỗ, né chỗ tuyết dày, kéo cũng nhẹ nhàng.

Đi ngang qua cây có hang sóc, Lâm Thiên Du ngước nhìn, lá che cửa hang, không thấy sóc, có lẽ lại đi kiếm ăn.

Bất kỳ lúc nào, càng nhiều thức ăn càng tốt.

Mùa đông, sóc ngủ trong kho đầy thức ăn, cảm giác an toàn tràn ngập.

Lâm Thiên Du kéo ván đến dưới hòn đá, ngước nhìn vách đá leo qua lúc nãy: "Mang theo cũng vướng víu."

Ván gỗ ở môi trường này chỉ vướng chân, mang theo cùng leo lên phiền phức.

"Đại Bạch tôi tới!" Lâm Thiên Du leo lên trên, chưa lên tới đã háo hức gọi sinh vật dưới nước.

"Ơi--!" Đại Bạch vẫn ở nguyên chỗ, nghe thấy tiếng liền nổi lên.

Lâm Thiên Du ném balô và đùi hươu xuống, không vướng víu đồ nặng, xuống dễ dàng hơn.

Leo tới những hòn đá cuối cùng, cô buông tay, nhảy thẳng xuống.

Lâm Thiên Du nhặt balô vỗ vỗ, rơi từ trên cao xuống, balô không kéo khóa nên mất một ít cá, nhưng phía dưới còn cá hun nguyên vẹn.

"Đến ăn cá nào!" Tâm trạng Lâm Thiên Du tốt, nói chuyện giọng có âm cuối nhẹ nhàng, cô cười gỡ bọc: "Tôi nếm rồi, cá hun ngon lắm, anh thử xem có thích không."

Dán sát băng không mở miệng được.

Cá voi khó di chuyển, lặn xuống một lúc, mới nổi lên chỗ xa hơn.

Lâm Thiên Du nhặt hết lá: "Đại Bạch, tới đây!"

Cá voi há miệng, Lâm Thiên Du ném cá vào.

So với miệng cá voi, khối cá lớn bằng bàn tay tương đương với răng nó.

"Xong." Miếng cuối cùng vào, không đầy nhưng vừa đủ lót đáy.

Trước đây cũng từng cho cá voi ăn, nhưng hầu hết là ném xuống biển, đừng nói trực tiếp nhét miệng, ngay cả lúc ném cô cũng bảo Đại Bạch tránh xa, tránh va phải nó.

Nhét thẳng vào miệng, lần đầu làm đấy.

Lâm Thiên Du cầm cá tươi, chờ cá voi ăn hết cá hun sẽ cho nó tiếp.

"Như thế nào, ngon không?" Lâm Thiên Du mắt đầy ý cười, khẩu trang cũng che không được khóe miệng nhếch lên.

Động vật hung dữ càng to lớn, trước mặt cậu ngoan ngoãn nghe lời, càng dễ khiến lòng rung động.

Ai không muốn nuôi một sinh vật khổng lồ chỉ biết cậu.

"Ơi!"

Ăn vội vàng một miếng, cũng chẳng biết Đại Bạch có nếm ra hương vị không.

Nhưng tiếng đáp lại không chút do dự.

"Lần sau mang nhiều cá hun hơn cho anh." Lâm Thiên Du lắc cá tươi trong tay: "Thêm vài con cá nhỏ nữa."

Với cá voi, cá dài cánh tay cũng coi như cá nhỏ.

[

[Con cá này no đủ một tôi rồi.]

[Khoan, cái gì đó? Tôi như thấy chim cánh cụt à.]

Hết cá trong tay rồi.

Cuối cùng còn đùi hươu, so với ném cá hun thì nặng hơn nhiều.

Để một lúc, máu đã khô không chảy nữa khi cho ăn cũng không dính máu khắp nơi.

Lâm Thiên Du kéo đùi hươu, phần xương hở ra ngoài, khối thịt lớn kéo phía sau, bị đùi hươu đập một cái cũng đau. Cô báo trước với cá voi: "Đại Bạch, tôi sắp ném đấy. Cậu cẩn thận đừng di chuyển."

Chắc chắn không sai.

"Ơi!" Cá voi chờ sẵn, há toang miệng.

Lâm Thiên Du dùng sức cánh tay, vung mạnh ném cả đùi hươu ra.

Đùi hươu vẽ đường cong hoàn hảo trước mặt cô, tuy nhiên... phía sau đùi hươu, một chú chim cánh cụt màu đen trắng đang cắn đùi, vẫn chưa buông, có vẻ còn lúng túng.

Lâm Thiên Du chỉ thoáng thấy màu sắc, khi nhận ra là gì thì chim cánh cụt đã theo đùi hươu vào miệng cá voi.

Cô đột ngột mở to mắt: "Đại Bạch!"

Cá voi cũng có cảm giác gì đó, miệng vô thức khép lại nhưng không nuốt, đối mặt Lâm Thiên Du.

'Pfft...'

Chim cánh cụt 'xoẹt' bay ra khỏi miệng cá voi, lông vẫn khô phồng, tròn vo như bông, 'bịch' rơi xuống băng.

Sinh vật đen trắng đầy hoang mang.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi làm gì vậy?

Lâm Thiên Du thở phào: "..."

Phù, may quá.

……

Bánh: Oải quá mấy má ơi. Tôi hoàn truyện set combo đây. Có đúng một chương cuối chính văn là cho thấy nam nữ chính có tình cảm với nhau còn lại là méo thấy tương tác gì nữa luôn ạ! Ai muốn đọc nốt phần ngoại truyện còn lại thì inbox t gửi file raw cho nha!

Tạm biệt mấy bà, hẹn gặp lại trong tương lai!

Bình Luận (0)
Comment