Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 18

Viên đường thứ mười tám

0  0  0

by peachcuaban

Edit: Giang Giang 

Beta: Peach

Rừng cây nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có thanh âm nhẹ nhàng của nữ sinh đang thấp giọng giải thích.

"Chuyện cậu ta bị tôi cự tuyệt bị lan truyền trong trường học, sau đó nữ sinh thầm mến cậu ta chỉnh tôi tận nửa học kỳ." Sâm Sâm hết sức bình tĩnh nói xong, lúc cô nói ra cũng không biết có được tính là đang thanh minh hay không, thành thật mà nói, cô cũng không cần quan tâm việc Lục Thần Dục nghĩ thế nào về cô.

Cô nghĩ là, nếu người khác đã đem đồ vật cho mình, thì mình hoàn toàn có quyền xử trí nó.

Cô không muốn nói thêm liền trực tiếp quay đi.

Bỗng nhiên, đôi chân dài của Lục Thần Dục ngăn ở trước mặt cô, vẻ mặt phức tạp.

Một lúc lâu, cậu nói: "... Sẽ không có ai đánh cậu nữa."

Sâm Sâm ngẩng đầu đối mặt với cậu, khẽ cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Lục Thần Dục, tôi là cầm danh ngạch học sinh nghèo khó mà tiến vào trường này."

Lục Thần Dục nhìn ánh mắt thuần khiết kia, khẽ run.

Sâm Sâm không có giải thích thêm nữa, chạy về lớp học.

Lục Thần Dục đứng yên tại chỗ, trong lòng có chút buồn phiền, cậu biết Sâm Sâm là cố ý giả vờ làm ra bộ dáng bị dọa khóc với mình để bán thảm* xin tha, nhưng mà mới vừa rồi lúc cô hướng về phía cậu cười, đôi mắt ẩm ướt, nhìn kĩ còn có thể thấy chút nước mắt.

*giống như bán manh là cố tỏ ra đáng yêu thì bán thảm là kiểu cố tỏ ra đáng thương ấy =))) chị nhà chúng ta thực sự cũng khá tâm cơ nha:vv

Một cái chớp mắt đó, cậu liền biết là thật.

Cậu thế mà lại dọa khóc một nữ sinh. 

Lục Thần Dục có phần bị dọa ngơ, hồi tưởng lại lúc Sâm Sâm nhìn vẻ mặt của cậu, cùng với khóe mắt ướt át của cô, liền có ý nghĩ muốn tát mình một cái. Cậu lúc trước sẽ không có như vậy, trước kia bất kể biết nữ sinh làm chuyện gì, nếu khiến cậu nhìn không vừa mắt, nhiều nhất cũng chỉ là không phản ứng, tại sao bây giờ đột nhiên đối với Sâm Sâm... lại xen vào việc của người khác.

Lục Thần Dục cúi đầu nhìn bàn tay đang giơ lên, mới vừa rồi cậu dùng sức rất lớn, hẳn đều đã lưu lại dấu vết trên cánh tay của con gái nhà người ta.

Cũng thật không chịu nổi bản thân mình như vậy.

Lục Thần Dục trở lại phòng học đúng lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Sâm Sâm ngồi tại chỗ, một bên cúi đầu trên sách giáo khóa ghi chép, một bên cùng Lâm Thiên Úy nói chuyện. Lâm Thiên Úy cầm cốc trà sữa đưa cho cô, nói: "Chép bài tập của cậu, nên cái này là quà cảm ơn."

Sâm Sâm: "Không cần đâu."

"Không thích cái này sao?" Lâm Thiên Úy tiếp tục tìm ở trong bàn học, "Tớ còn có bánh bích quy cùng que cay, cậu có ăn không?"

"... Trà sữa." Sâm Sâm nói, "Tớ thích uống trà sữa."

"Vậy cho cậu đấy." Lâm Thiên Úy đem cốc trà sữa để trên bàn cô.

"Cảm ơn cậu." Sâm Sâm không từ chối nữa, nhận lấy trà sữa của cô ấy. Trên mặt cô đều là ý cười khẽ, cách nói chuyện cùng động tác đều rất ôn nhu, trong lúc vô tình thấy Lục Thần Dục đi vào, biểu tình của cô cứng lại một chút, nhưng vẫn cười ngọt ngào như vậy.

"Sau này bài tập của cậu đều cho tớ chép." Lâm Thiên Úy nói, "Lần sau mời cậu đến quán trà sữa ở cổng trường của võng hồng* kia."

*võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng.

"Được a."

Lục Thần Dục đứng ở phía sau nhìn cô một lúc, gõ gõ bàn Triệu Chiếu, ý bảo cậu ra ngoài. Hai người đi đến cầu thang, liên tiếp đụng phải mấy nữ sinh tầng trên tầng dưới, thời điểm đi qua người bọn họ đều không tự nhiên mà đỏ mặt.

"Lục ca, chuyện gì vậy?" Triệu Chiếu có chút buồn bực, Lục Thần Dục rất ít khi gọi cậu ra nói chuyện, bình thường bọn họ nói chuyện đều không tránh người khác, có lời gì đều nói thẳng tại chỗ.

Lục Thần Dục dựa vào một bên vịn cầu thang, một chân gợi lên, tư thế đứng rất tùy ý, nhưng tâm tình không nhẹ nhàng giống như bình thường, Triệu Chiếu cũng đã nhìn ra được, trước khi nói chuyện có chút do dự.

"Cậu." Cậu nói, "Có biết trường học chúng ta có học sinh nghèo khó không?"

"Lục ca, cậu sao lại hỏi cái này?" Triệu Chiếu nghi ngờ, "Tớ cũng không rõ lắm, a, mà... nghe nói trường học sẽ cung cấp học phí cùng nơi ở cho bọn họ, bạn ngồi cùng bàn của cậu, em gái Sâm Sâm chính là học sinh nghèo khó a, tớ nghe thấy trong lớp có người nói."

Đôi mắt Lục Thần Dục nhiễm ý sâu xa, hỏi: "Trừ chuyện này ra thì cậu ấy cùng chúng ta có gì khác nhau?

"Không có gì khác nhau a, có cái gì không giống nhau sao, tớ không nhìn ra." Triệu Chiếu mặt đầy mờ mịt, "Đây là một chính sách phúc lợi, trường học cung cấp một chút điều kiện kinh tế cho các bạn học cơ hội sáng tạo học tập, không phải là một chuyện vô cùng tốt sao?"

"Chẳng qua vẫn phải nghiêm túc nói ra, con người mà, luôn sẽ có điểm gì đó giống như tự ti trong lòng a, có thể bọn họ sẽ cảm thấy cùng những người khác có điểm hoàn toàn xa lạ đi."

"Hoàn toàn xa lạ?" Lục Thần Dục cau mày, "Tại sao?"

"Ban bảy có một học phách* là học sinh nghèo khó, mỗi lần tớ nhìn thấy đều đang ở một mình, giống như không có bạn bè nào, dáng vẻ rất cô đơn. Trong lòng bọn họ dường như cũng khá nhạy cảm, trường học chúng ta cũng không dễ vào, phần lớn các bạn học điều kiện gia đình đều không tệ, dù sao bọn họ cũng là lấy danh ngạch học sinh nghèo khó, đại khái cũng không có bối cảnh gì, có thể sẽ tương đối cẩn thận, không muốn trêu chọc đến những người khác, nhưng mà đây đều là suy đoán của tớ!"

*học phách: chỉ học sinh học rất giỏi

Lục Thần Dục xoa xoa ấn đường, trong lòng thử lĩnh hội cảm giác này một chút, than thở: "Cô ấy không thể học tập cho tốt sao?" suy nghĩ nhiều như vậy.

Triệu Chiếu sửng sốt: "Lục ca cậu nói ai a? Không phải là em gái Sâm Sâm chứ? Em gái Sâm Sâm học tập rất giỏi đó, người ta cực lợi hại, bài tập mỗi môn đều hoàn thành tốt!"

Lục Thần Dục hơi giật mình, không tự giác cong môi, cái này đương nhiên là cậu biết. Bất quá ý cười cũng chỉ hiện lên trong chớp mắt, rất nhanh lại biến mất. Cậu suy nghĩ một lúc, nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Tuần trước có phải cậu thấy có người bắt nạt cô ấy hay không? Cậu biết mấy người đó là ai chứ?"

"Để tớ thử đi hỏi thăm một chút." Cậu nhìn Lục Thần Dục một cái, "Lục ca, cậu tìm mấy cậu ấy làm gì?"

"Không làm gì." Lục Thần Dục nói, "Làm quen một chút thôi."

"À*." Triệu Chiếu gãi đầu, cậu làm sao lại cảm thấy lời này nghe có chút quái dị vậy, Lục ca khi nào thì lại chủ động làm quen nữ sinh a? Này không phải có nghĩa là sắp có chuyện gì xảy ra sao? Cơ mà Lục Thần Dục kêu cậu tìm người, cậu liền đi tìm thôi, dù sao ba cậu cũng nói cậu ở trường chơi với Lục ca nhiều một chút.

*Tác giả dùng từ "nga" mang ý nửa tin nửa ngờ

"Còn nữa," Lục Thần Dục nói, "Lớp chúng ta có người tên là Ôn Á, cậu ta giống như cùng người khác gây thù chuốc oán, cậu để ý một chút."

"Được." Triệu Chiếu đồng ý, trong lòng âm thầm kinh ngạc, cậu cảm thấy hôm nay Lục ca thật kỳ quái, làm sao tự dưng lại quan tâm tới nữ sinh trong lớp như vậy, cũng thật hiếm thấy."

Nói đi cũng phải nói lại, em gái Sâm Sâm cùng Ôn Á, không biết hắn quan tâm ai hơn a.

-

Giờ học buổi chiều thường khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ, mặc dù có máy điều hòa không khí thổi, nhưng mấy chục người trong phòng học vẫn cảm thấy vô cùng nóng bức. Lục Thần Dục vốn là đã dễ dàng mệt mỏi, liền ngủ một lúc trong giờ vật lý, lúc tan học, thùng nước Triệu lại tới kêu cậu cùng xuống lầu mua nước.

Triệu Chiếu từ quầy bán đồ vặt cầm một lon coca cùng một chai nước suối ướp lạnh ra, nước suối đưa cho Lục Thần Dục, coca lạnh bị cậu đặt vào gáy, thoải mái đến mức không ngừng kêu đã ghiền.

Lục Thần Dục vặn nắp chai nước, nghe Triệu Chiếu ở một bên nói: "Lục ca, tớ hỏi một chút thì biết người kết thù cùng Ôn Á chính là bạn từ thời nhà trẻ của tớ em gái An Tình, hình như là có hiểu lầm, nhưng đã không sao rồi, hai ngày gần đây Ôn Á còn cùng các cô ấy chơi với nhau đấy!"

Lục Thần Dục nhướng mày, tiểu vương tử nhanh như vậy đã có tin tức.

Thật ra thì cậu tìm Triệu Chiếu hỗ trợ là đúng, đừng nhìn Hàn Lâm Kiệt trước kia ở sơ trung hoành hành bá đạo, thật ra thì cũng chỉ là lỗ mãng, làm càn làm bậy, mà vòng bạn bè của Triệu Chiếu đặc biệt rộng rãi, tính cách lại hiền lành với ai cũng chơi được, từ hiệu trưởng đến bảo vệ, cậu cũng có thể trò chuyện mấy câu.

Lục Thần Dục hồi tưởng chuyện xảy ra vào chạng vạng tối tuần trước, cái loại mức độ đơn phương bắt nạt như thế sao có thể là hiểu lầm? Lại làm thế nào hòa giải nhanh như vậy?

"Còn chuyện của em gái Sâm Sâm, những người đó xác định là không tốt lắm, hơn nữa..." Triệu Chiếu nhìn cậu một cái, chậm rãi nói, "Có thể cũng liên quan đến cậu."

Lục Thần Dục dừng bước. Thiếu niên cao ngất đứng dưới ánh mặt trời, khớp xương rõ ràng bóp chai nước suối trong tay, áo trắng quần đen, sạch sẽ gọn gàng. Cậu cau mày nhìn về phía Triệu Chiếu, ánh mắt lạnh lùng.

"Mà... Lục ca cậu hẳn biết ở trong nhóm nữ sinh cậu rất nổi tiếng đi? Các cô ấy gọi cậu là giáo thảo Minh Đức gì đó. Em gái Sâm Sâm gần nhất lại ngồi cạnh cậu, nên có rất nhiều người nhìn cô ấy không vừa mắt." Triệu Chiếu móc điện thoại di động ra đưa cho cậu, "Ở trên Tieba mấy người nhảy nhót đến lợi hại kia hẳn cũng đều là nữ sinh thích cậu."

Lục Thần Dục nhận lấy điện thoại di động của Triệu Chiếu, híp mắt nhìn màn hình, ngón tay di chuyển lên xuống, khuôn mặt lạnh lùng.

"Tớ biết mấy người này đều được phân bố ở các lớp khác nhau, đến mức ngày đó rốt cuộc là ai làm..." Triệu Chiếu bất đắc dĩ nói, "Tớ không tra được."

"Loại bài này cũng có thể đăng à?" Lục Thần Dục đột nhiên mở miệng, Triệu Chiếu tiến tới nhìn thấy ảnh chụp bóng lưng của một cô gái, phía dưới có người nói: "Tôi tốt lắm". Lục Thần Dục mặt lạnh nhìn mấy chữ kia, đem điện thoại di động ném về cho Triệu Chiếu, dùng sức ho.

Trong lòng có một cỗ phiền não khó diễn tả được bằng lời.

Lục Thần Dục ý thức được cảm xúc của bản thân có điểm không thích hợp, ẩn nhẫn, trong đầu có một ý nghĩ rất rõ ràng. Nếu như có thể theo mạng lưới này tìm ra được người này là ai, cậu có lẽ sẽ trực tiếp đem đối phương đánh vào bệnh viện.

Triệu Chiếu liếc thấy ánh mắt lạnh lẽo của cậu, sửng sốt, vội hỏi: "Lục ca, cậu không sao chứ?"

"Không sao." Lục Thần Dục nhắm đôi mắt lại, sắc mặt khôi phục như thường, thấp giọng, "Những người đấy... Tớ sẽ để ý."

Triệu Chiếu nghĩ thầm, đây là muốn che chở bạn ngồi cùng bàn a.

Hai người vừa nói chuyện vừa trở về phòng học, sinh nhật của Triệu Chiếu vào cuối tháng, bây giờ liền bắt đầu kế hoạch bố trí sắp xếp cho hôm đó, lúc thì nói muốn bao KTV lúc thì nói là phải bao cả khu công viên, có thể thấy cậu gặp chứng khó khăn trong việc lựa chọn. Lục Thần Dục vì dời đi sự chú ý, hiếm khi tiếp lời: "Tại sao lại chọn mấy nơi xa như vậy?"

Triệu đại thiếu gia chọn mấy nơi đều cách Triệu gia rất xa.

"Tớ muốn uống rượu." Triệu Chiếu khua môi múa mép, hàm hồ nói mấy chữ, cậu suy nghĩ, chỉ cần cậu nói chuyện nhanh một chút, người khác liền không thể nghe rõ.

Nào ngờ Lục Thần Dục còn liếc cậu một cái, lãnh đạm nói: "Không thích hợp."

Triệu Chiếu vẻ mặt đau khổ nói: "Lão Hàn còn có thể thổi chai, tớ lớn như vậy rồi cũng chỉ mới uống có qua có tí rượu, tớ cũng mười sáu tuổi rồi!"

Khi nói chuyện, hai người vào phòng học, Triệu Chiếu xin lỗi lại tiếp tục đề tài uống rượu của người chưa thành niên, đặt mông ngồi vào vị trí của Hàn Lâm Kiệt, móc điện thoại di động ra chơi.

"A, hay là ra công viên trò chơi ở ngoại ô phía nam chơi đi? Đường bên kia quá đông."

Lời nói của cậu còn chưa dứt, phòng học bên kia đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm thiết rung trời: "A ----"

Tất cả bạn học trong phòng đều bị kinh sợ, cho là có chuyện gì đó đã xảy ra, rối rít nhìn sang.

Trong góc, Cao Vũ Hân đột nhiên hét to một tiếng, sau đó gục xuống bàn khóc lên. Các bạn học trố mặt nhìn nhau.

Hứa Tư Hạo ba bước thành hai bước đến chỗ của cô ấy, ân cần hỏi: "Bạn học Cao Vũ Hân sao lại khóc vậy? Là ai khi dễ cậu?"

"Không sao không sao." Bạn ngồi cùng bàn với Cao Vũ Hân vội vàng nói, "Mới vừa rồi xem tin tức, diễn viên Khương Hoa mà cậu ấy thích, một nhà ba người xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, tất cả đều đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu."

"Ồ, tớ còn tưởng cậu ấy có chuyện gì." Hứa Tư Hạo yên lòng, nắm tay, nói lớn, "Bạn học Cao đừng khóc, tớ sẽ cầu nguyện cho anh ấy!"

Mọi người vừa nghe cô ấy vì một minh tinh quăng tám sào cũng không tới mà khổ sở, đều có phần không thể nào hiểu được. Quyền Tuấn Hi đang cùng Sâm Sâm thảo luận đề số học, bị cắt ngang có chút mất hứng, giơ phần giấy nháp viết viết vẽ vẽ ở phía trên, ngăn cách một đoạn, hướng Sâm Sâm giải thích cách giải toán của cậu ta.

"... Thế này là tính ra 2, đúng không?" Quyền Tuấn Hi nói xong, rất lâu không thấy phản ứng của đối phương.

Lục Thần Dục giống như cảm giác được điều gì đó, quay đầu, nhìn thấy nữ sinh ngồi cùng bàn đang ngồi yên không nhúc nhích, tóc đen dày đặc rủ xuống che kín gò má, đầu rũ thấp, từ góc độ của Quyền Tuấn Hi lại không thấy được biểu tình của cô.

Quyền Tuấn Hi có phần không giải thích được: "Cậu làm sao vậy?"

Bên tai Sâm Sâm xuất hiện tiếng ong ong vang dội, hoàn toàn không ý thức được đang có người cùng mình nói chuyện, đột nhiên, một nam sinh đưa tay đến trước mặt của cô, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, khớp xương thon dài có lực quấn mấy vòng băng vải. Cô chậm rãi quay đầu, theo cái tay kia mà nhìn sang.

Đôi mắt trống rỗng, Lục Thần Dục trong lòng nhảy lên.

Sâm Sâm đứng lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy: "Tớ đi ra ngoài một chút." Cô muốn đi ra ngoài, nhưng bước chân có chút lảo đảo, đầu gối trực tiếp đập vào cái ghế, đùng một tiếng, cái ghế bị chạm vào, cô đứng cũng không vững.

Lục Thần Dục theo bản năng đưa tay ra đỡ, nữ sinh trực tiếp nhào tới.

Trong ngực bỗng dưng nhiều thêm một thân thể ấm áp. Cả người Lục Thần Dục cứng đờ.

Cô... Làm sao lại mềm như vậy?

- -----------

Từ ngày có chị Giang, tui trở nên năng suất hơn hẳn =))))))
Bình Luận (0)
Comment