Hồ Ly Phu

Chương 5

Khi Giang Tùy Vân hoàn toàn tỉnh táo trở lại đã là chuyện của hai ngày sau, vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy thê tử đầu dựa vào tường ngủ say, sắc mặt nhuốm vài phần mệt mỏi, dù đang say giấc nồng mà đôi mi thanh tú vẫn nheo lại.

Hắn lại nhìn đến tay mình, ừhm, vẫn đang nắm chặt tay nàng. Hèn gì nhìn quần áo trên người nàng cứ như mấy ngày rồi chưa thay, búi tóc trên đầu cũng không còn gọn gàng.

“Chàng tỉnh rồi à?” – Cảm nhận được cử động của người trên giường, chỉ trong phút chốc, hai mắt Lăng Thanh Tuyết đã mở ra, thấy hắn thật sự đã tỉnh lại, nàng không khỏi mừng ra mặt.

“Làm nương tử vất vả rồi.” – hắn áy náy nhìn nàng.

Lăng Thanh Tuyết đưa tay sờ sờ trán hắn rồi mới yên lòng, “Đồ ngốc này, có chỗ nào không thoải mái không? Thiếp đi mời đại phu.”

Giang Tùy Vân mỉm cười, nắm tay nàng kéo đến bên ngực, mỉm cười, “Ta khỏe lắm, chỉ cần nương tử ở bên người, ta liền vô cùng khỏe mạnh.”

Lăng Thanh Tuyết không nhịn được đảo mắt một vòng.

“Nương tử, đừng đi nữa, được không?” – giọng nói chứa chan hy vọng.

“Thiếp có việc mà…” – nàng giải thích.

“Nương tử.” – thanh âm rất nhẹ, nhưng ý chỉ trích lại nồng đậm.

Vì thế, nàng im lặng, dưới ánh mắt sáng quắc mà chăm chú của hắn, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Giang Tùy Vân nở nụ cười, ôn nhu nói: “Nương tử mau mau đi rửa ráy rồi nghỉ ngơi đi, ta ổn rồi, nàng đừng lo.”

Lăng Thanh Tuyết nhìn chính mình, không cự tuyệt, rời khỏi phòng, phân phó người chuẩn bị nước tắm.

Khi nàng tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng, thì gã sai vặt đã giúp Giang Tùy Vân ăn nhẹ, đang bẩm báo việc gì đó với hắn.

Vừa nhác thấy nàng, hắn lập tức ngậm miệng, Giang Tùy Vân nói:“Cứ nói tiếp đi.”

Gã sai vặt nhìn nhìn thiếu phu nhân, thấy nàng không có gì khác lạ, yên tâm nói tiếp, Lăng Thanh Tuyết ngược lại, đối với chuyện buôn bán không có hứng thú, vì thế bước sang một bên, hướng đến đồ ăn đang bày sẵn cho nàng.

Nàng ăn rất chậm, gã sai vặt lại nói cực nhanh, kỳ lạ thay, khi nàng ăn xong, hắn vẫn chưa nói xong, nàng vô thức nhíu nhíu mày. Thế mới biết, người đời chỉ biết Giang gia phú giáp thiên hạ, nào biết đằng sau vinh quang là vất vả nhường nào.

“Hôm nay nói đến đây thôi, thiếu gia vừa tỉnh dậy, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, không thể lao lực quá độ được.” – cuối cùng, nàng vẫn là không chịu được, lên tiếng.

Gã sai vặt nhìn nàng, rồi dò ý thiếu gia.

Giang Tùy Vân nét mặt thoải mái, cười, “Nghe lời thiếu phu nhân đi, ta cũng cảm thấy hơi mệt mệt rồi.”

Gã sai vặt liền thông minh cáo lui.

“Nương tử.” – hắn dựa vào đầu giường, gọi nàng.

Lăng Thanh Tuyết mắt điếc tai ngơ.

Đôi mắt Giang Tùy Vân lấp lánh ý cười, tiếp tục gọi: “Nương tử.”

Cứ thế này, nàng không trả lời không được, “Chuyện gì?”

Hắn ngoắc ngoắc nàng, “Lại đây với ta.”

Mặt nàng nóng lên, cả người không hề nhúc nhích.

“Thế để vi phu qua vậy.” – vừa dứt lời hắn đã dợm xuống giường.

Lăng Thanh Tuyết đành phải đứng dậy đi qua.

Nàng vừa qua, đã bị người nào đó kéo lại, không đứng vững được, ngã vào lòng hắn. Nàng muốn đứng dậy lại bị hắn giữ chặt, cuối cùng nàng đành bất động.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài hãy còn ướt nước của nàng, thấp giọng nói: “Nương tử, chúng ta ở bên nhau cả đời như vậy được không?”

Người trong lòng hơi cứng lại một chút, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.

Giang Tùy Vân cũng không hỏi tới, nhưng vẫn duy trì tư thế thân mật này, cảm thụ sự ấm áp giữa hai người.

Mãi đến khi Lăng Thanh Tuyết vòng tay ra sau ôm hắn, trong lòng hắn liền mừng như điên, biết đây là câu trả lời của nàng.

“Nương tử.”

“Vâng.”

Cả khuôn mặt Giang Tùy Vân bừng sáng một nụ cười sung sướng, đây là lần đầu tiên nương tử đáp lời hắn khi hắn gọi nàng như vậy.

“Nương tử,” – hắn cọ cọ, “Ta rất nhớ nàng.”

“Chàng còn chưa khỏe kìa.” – nhận ra hắn đã động tình, Lăng Thanh Tuyết nhẹ nhàng giúp hắn.

Hắn kề sát tai nàng, điều chỉnh giọng nói thấp đến mức chỉ hai người nghe được, nói: “Ta không phải bị bệnh chỗ đó.”

Lăng Thanh Tuyết cả khuôn mặt đều phiếm hồng.

“Nương tử…” – giọng nói vốn thanh nhã của hắn, nay ẩn ẩn hương vị tình dục.

Nàng xấu hổ nhắm mắt lại, buông tay ra không nắm tay hắn nữa, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trong buồng rất nhanh liền vang lên âm thanh ái muội khi nam nữ dây dưa, hơi thở quấn quýt lấy nhau, khi hắn lần lượt thẳng tiến vào trong, nàng khẽ ngâm, khi động tác của hắn ngày càng điên cuồng mãnh liệt, nàng dịu dàng đón nhận, nhận hết tất cả tình ý của hắn.

Một lần nữa cọ trán vào nhau, cùng thở hổn hển, tình ý tràn ngập căn phòng nhỏ.

Hắn ôm nàng nói nhỏ, “Nương tử, nàng nói xem, sang năm liệu chúng ta có cây cải đầu đỏ dưới gối* không?”

Nàng tựa đầu lên ngực hắn, không nói.

Hắn xấu xa cười to, “Xem ra vi phu phải thật cố gắng mới được à, nương tử, chúng ta lại ôn bài nào…”

Nàng lấy khuỷu tay thúc vào người hắn.

Trong tiếng cười sang sảng, Giang Tùy Vân lại bắt đầu một “trận đấu” mới với vợ yêu của mình.

Giang Tùy Vân và thê tử như hình với bóng, gắn bó keo sơn.

Dù đa số thời gian Lăng Thanh Tuyết đều ngồi một bên đọc sách, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng vẫn bầu bạn bên cạnh, tâm tình Giang Tùy Vân liền trở nên rất tốt.

Biết thê tử bị say tàu, nên thiếu gia Giang gia lớn lên nơi vùng sông nước quyết định bỏ thuyền buồm vạn dặm mà thay bằng đi bộ.

Đường về nhà vì thế từ ngắn hóa dài, hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

Một ngày kia, khi bọn họ vừa vượt qua chân núi, liền gặp cường đạo.

Giang thiếu gia mỗi lần xuất hành đều đem theo hộ vệ, nhưng bọn cường đạo này dường như lại không phải hạng hời hợt võ công thô thiển, bởi vậy khi song phương giao đấu, nhất thời lâm vào thế giằng co.

Gã sai vặt Nhạc Thanh thỉnh thoảng lại nhìn nhìn về phía toa xe, hắn ngầm đánh giá, chỉ cần thiếu phu nhân ra tay, bọn cường đạo này nhất định không phải là đối thủ.

Tình hình hơi hơi căng thẳng, Lăng Thanh Tuyết đang ngồi trong xe bị âm thanh đánh nhau kinh động, đẩy cửa muốn bước ra.

Giang Tùy Vân thấy thế, ôm chặt nàng, không đồng ý, nói: “Có hộ vệ lo rồi, nàng ngồi yên đi.”

Lăng Thanh Tuyết không muốn giải thích nỗi lo lắng trong lòng, chỉ đơn giản giãy tay ra khỏi tay hắn, chui ra bên ngoài.

Giang thiếu gia không thể không đi theo.

Vừa bước chân ra, đã thấy thê tử như bướm vờn hoa, thân ảnh mơ hồ loáng cái ở bên này, loáng cái ở bên kìa, lên lên xuống xuống, không bao lâu sau, chiến sự đang ở thế giằng co liền nghiêng về một phía.

Nhưng anh hùng của Giang gia, người đem chiến thắng về cho Giang gia, Lăng Thanh Tuyết, mặt mũi hơi hơi tái nhợt, che miệng vọt đến một góc, vịn vào cây đại thụ, bắt đầu ói không ngừng.

“Nương tử…” – Giang Tùy Vân tay chân rối loạn.

Nha hoàn vẫn luôn đi theo hầu hạ hai người dường như nhìn ra manh mối, kéo thiếu gia qua một bên, nói nhỏ mấy câu.

Khiến Giang Tùy Vân đang tâm hoảng ý loạn chợt trở nên vô cùng vui sướng, chạy đến bên thê tử, thân mật hỏi: “Nương tử, trong người rất không thoải mái à?”

Lăng Thanh Tuyết khoát tay, mặt nhanh thành một cục, “Mùi máu tươi…” – Việc lạ à nha, trước đây chưa bao giờ bị vậy mà.

“Nương tử, để ta đỡ nàng lên xe nghỉ một chút.”

Nàng gật đầu, theo hắn trở lại xe.

Đến khi bọn họ đến thành trấn kế tiếp, sau khi đã tìm được chỗ trọ, Giang Tùy Vân mới mời đại phu tốt nhất trong thành đến xem cho nàng.

Lăng Thanh Tuyết không hiểu ra sao cả, nhìn hắn.

“Phu nhân, mời đưa tay phải ra.” – đại phu ôn hòa nói.

Vẫn nghi hoặc như trước, nàng đưa tay phải ra.

Sau khi bắt mạch, đại phu cười tủm tỉm, nói với Giang Tùy Vân đang đứng chờ bên cạnh: “Chúc mừng công tử, tôn phu nhân đã hoài thai.”

Lăng Thanh Tuyết ngây người.

Giang Tùy Vân thì mừng như điên, “Nhạc Thanh, lấy mười lượng bạc thưởng cho đại phu.”

“Lão hủ đa tạ công tử.”

“Đây là việc dĩ nhiên, dĩ nhiên thôi.” – nét cười trên mặt Giang Tùy Vân đã hoàn toàn không thể che giấu.

Đợi mọi người đều đi hết, hắn ngồi xuống giường, ôm thê tử,“Nương tử, chúng ta có bé bi rồi.”

Lăng Thanh Tuyết mỉm cười xoa bụng, nét mặt vẫn vương vẻ khó tin.

Giang Tùy Vân nói vào tai nàng, “Ta cố gắng như vậy, đây là điều tất nhiên thôi.”

Nàng lập tức khinh bỉ hắn, “Không đứng đắn.”

“Mẹ biết tin này, nhất định sẽ vui lắm đây.”

Lăng Thanh Tuyết chỉ cười cười, không nói.

Giang Tùy Vân đặt tay lên bụng nàng, khát khao nói: “Sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều bé bi, như vậy chúng sẽ không cảm thấy cô đơn.”

Giọng nói chất chứa cô đơn tịch mịch, nàng nắm tay hắn. Hắn là con trai độc nhất của Giang gia, cũng là đứa con duy nhất của vợ chồng lão gia, tuy mọi yêu thương chăm sóc đều dồn cho hắn, nhưng vẫn không khỏi lắm lúc thấy cô đơn.

“Ừa.” nàng nhẹ nhàng đáp ứng.

Giang Tùy Vân vui mừng vô hạn, hôn lên mặt thê tử, “Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

“Nghoéo tay nào.”

Nhìn cử chỉ trẻ con của hắn, nàng bất giác bật cười.

Giang Tùy Vân mặc kệ nàng, quyết tâm lôi kéo nàng cùng làm trò trẻ con với hắn.

“Nương tử, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, không cho nàng rời khỏi ta và con.”

Nàng mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

~~~~~***~~~~~

Khi hai vợ chồng Giang Tùy Vân trở lại, Dương Châu đã vào đông.

Đáng lẽ bọn họ không chậm chạp như vậy, chỉ vì Giang thiếu gia ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận lo lắng cho thê tử bảo bối đang mang thai của mình, mà Giang lão phu nhân cũng hết sức duy trì như thế, nên đoàn người cứ đi một tí lại ngừng, ngừng một lúc lại đi.

Cuối cùng, nếu không phải Giang thiếu phu nhân ý kiến về hành trình dài đằng đẵng này quá nhiều, e rằng bọn họ đến cả lễ mừng năm mới cũng không thể ăn ở Dương Châu.

Sau đó, khi trở lại Giang phủ, bước vào Tê Vân tiểu trúc, Lăng Thanh Tuyết liền cảm thấy ngạc nhiên hoảng hốt, không tin vào những gì trước mắt.

Những tì nữ xinh đẹp trong tiểu trúc không còn một ai, thay vào đó là những vú già trung niên mặt mũi đôn hậu giản dị.

“Giang Tùy Vân.” – nàng theo thói quen gọi cả họ lẫn tên của hắn.

Giang Tùy Vân lên tiếng trả lời, “Chuyện gì vậy nương tử?”

“Nè…” – nàng chỉ chỉ vú già trong viện.

Hắn “A” một tiếng, không cho là đúng nói: “Nương tử đang mang thai mà, những tì nữ nhỏ tuổi kiến thức nông cạn, hơn phân nửa hầu hạ không tốt, để những người phụ nữ lớn tuổi một chút, có kinh nghiệm hầu hạ nàng vẫn ổn hơn.”

Là thế này à? Ánh mắt Lăng Thanh Tuyết đầy hoài nghi.

Một đường vào phủ, nàng thấy những tì nữ trẻ tuổi vừa nhác thấy Giang Tùy Vân đã nhanh chân lẩn mất, cứ như hắn là ôn dịch không bằng.

“Nương tử, chú ý dưới chân, đi chậm thôi.” – Giang Tùy Vân như bảo vệ bảo vật bằng gốm, trân quý mà dễ vỡ, cẩn thận dìu nàng.

Lăng Thanh Tuyết cau mày, mặc hắn chuyện bé xé ra to.

Mãi đến lúc bước qua cửa phòng, chờ nàng ngồi lên giường, Giang Tùy Vân mới buông tha nàng, rời khỏi tiểu trúc lo việc của mình.

“Thiếu phu nhân, mời lau mặt.”

Nàng gật đầu, nhận lấy khăn vải từ tay bà vú, lau lau mặt thật sạch.

“Thiếu gia phân phó rằng, nếu thiếu phu nhân nói muốn nghỉ một chút, thì chờ phòng bếp đưa nước ấm lên, tắm rửa sạch sẽ rồi hãy nghỉ, thiếu gia còn phân phó đầu bếp trong phủ chuẩn bị canh ngọt bổ dưỡng, chút nữa sẽ mang tới…”

Lăng Thanh Tuyết mặt không chút thay đổi nghe hết lời bà, rồi phớt lờ nét mặt kinh ngạc của bà, dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Trước kia, nàng không biết một người đàn ông có thể nhiều lời tới mức nào, giờ thì nàng đã tận tai “hưởng thụ” – thật khủng bố.

“Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?” – hai bà vú phía sau vội hỏi.

“Tản bộ.”

Các bà vú trong viện lẫn các vú già đang theo sau cùng trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu phu nhân nhà mình chỉ điểm nhẹ mũi chân trên mặt đất một chút, sau đó phi thân lên một cây đại thụ trăm tuổi, chọn một chạc cây thật lớn, ngồi xuống.

Những áng mây trắng vắt ngang qua bầu trời xanh ngăn ngắt, khiến lòng người trở nên bình thản lạ.

Khi Giang Tùy Vân nhận được tin báo, vội vàng chạy đến, in vào mắt là cảnh tượng các vú già lo lắng bu quanh gốc cây đại thụ.

Trái lại, người trên cây, vẻ mặt nhàn nhã dựa vào thân cây, ngồi xếp bằng thẳng lưng, tay đặt trên đùi, những dây tua rua của ngọc bội bên hông bay bay theo gió.

Giang Tùy Vân bị hình ảnh đẹp như tranh vẽ trước mắt làm ngơ ngẩn, bất giác bước chân gấp gáp cũng dừng lại, lẳng lặng từ xa xa nhìn nàng.

“Giang Tùy Vân.” – người trên cây chậm rãi nói, thoạt nghe có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng Giang Tùy Vân vẫn nhận ra được chút hờn giận ẩn chứa trong giọng nói lãnh đạm này. “Thiếp sinh ra ở giang hồ, lớn lên ở giang hồ, không phải là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, lại càng không phải là chim hoàng yến trong chiếc lồng son, chàng làm như thế, thiếp có thể thích nghi thế nào?”

Nhận ra sự cảnh cáo của nàng, ánh mắt hắn khẽ biến, bình thản ung dung nói: “Nương tử, vi phu cũng chỉ lo lắng cho nàng mà thôi.”

“Giữ lại nỗi lo lắng vô vị của chàng đi, để lại hai người trong viện là được rồi, những người còn lại chuyển sang hầu người khác.”

“Phu nhân đã có lời, vi phu cung kính không bằng tuân mệnh.”

Người ngoài thấy thiếu gia mà bọn họ vẫn tôn sùng xem những lời của nương tử là khuôn vàng thước ngọc mà nghe theo, tất cả đều ngạc nhiên không nhỏ.

“Hai người ở lại, những người còn lại đều lui ra cả đi, ta sẽ nói quản sự phân công vị trí mới cho các người.” – Giang Tùy Vân nhanh chóng giải quyết rắc rối do hắn gây ra.

“Vâng.” – hết thảy đều nghe lệnh, người nên ở thì ở lại, người phải đi thì đi ngay.

“Nương tử, bây giờ nàng hẳn là nên xuống chứ?”

“Phong cảnh trên này rất đẹp.”

“Trời đã trở lạnh rồi, nương tử lại đang mang thai nữa, chưa kể nàng cũng đã vất vả bôn ba mấy ngày liền rồi, ta nghĩ nên nhanh chóng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vẫn hơn.”

Lăng Thanh Tuyết nhảy từ trên cây xuống, hai tay khoanh trước ngực, đi lướt qua hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.

Giang Tùy Vân tự biết mất mặt, sờ sờ mũi, hiểu rõ là đã thật sự chọc giận nàng.

Lăng Thanh Tuyết đi thẳng về phòng, trước sau vẫn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, không khỏi nhíu mày, “Chàng đi theo thiếp làm gì?”

“Ta muốn vào trò chuyện với nương tử.”

“Có gì để nói đâu?”

Giang Tùy Vân lại gần nàng, nắm tay nàng cùng ngồi xuống giường, đoạn nói, “Giang gia chúng ta huyết mạch đơn bạc, vì vậy mỗi khi phu nhân mang thai trong nhà đều như lâm đại địch, thật sự không phải vi phu chuyện bé xé ra to đâu, mà là...” – hắn ngàn lời cũng không giải thích rõ được.

Phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh Tuyết là kinh ngạc nhìn hắn, sau đó là giật mình, sau nữa là cảm thấy trong lòng thoải mái, cuối cùng là vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt tay mình kia, “Phàm là chuyện trên đời, tất nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, chàng xem, từ ngày thiếp gả cho chàng, vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng gặp chuyện xấu nào, không phải sao?”

Giang Tùy Vân nhìn nàng, một lát sau vẫn không nói gì, vất vả lắm mới tìm lại giọng nói của mình, bất đắc dĩ nói, “Nương tử, vi phu phát hiện ra, nàng thật am tường thuật đả kích người.” Quả thật một nhát trúng đích, đả thương người không cần đao kiếm.

Phản ứng của Lăng Thanh Tuyết lại là cười khiêm tốn, nhẹ nhàng đáp trả, “Thiếp thân học từ tướng công mà.”

Diễn xuất của nàng khiến hắn cười to.

Kỳ thật, nương tử nhà hắn nói đùa cũng thật hài hước. (xin lỗi hai người =.= ta đây không thấy hài chút nào @@)

Hào môn đại trạch, tường cao nhà sâu đã thành công che mưa chắn gió, ngăn chặn ánh đao kiếm vũ nơi giang hồ, khiến “tuyết ngọc phù dung” một thời từng tung hoành ngang dọc trên giang hồ nay trở thành thiếu phụ bình thường hiền dịu.

Lăng Thanh Tuyết không để tâm lắm đến chuyện giang hồ, nên khi nhận được lá thư từ người nào đó vất vả đưa tới, nàng mới ngạc nhiên như vậy.

Vạn Sự Thông gửi thư cho nàng làm gì đây?

Để thỏa mãn trí tò mò, nàng chậm rãi mở thư ra đọc, sau đó nét mặt dần dần biến đổi.

Từ hoài nghi đến kinh ngạc rồi lại tức giận, cuối cùng một lần nữa bình tĩnh trở lại.

Thì ra là thế!

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, lòng ấm áp, vị ngọt len lỏi vào tận tim. Người đàn ông này cũng thật cẩn thận quá mức, nàng chẳng lẽ lại là hạng người không phân rõ phải trái như thế sao?

Đến khi Giang Tùy Vân từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy thê tử tựa tiếu phi tiếu ngồi trên ghế nhìn hắn, lúc này mới cảm thấy có gì khác lạ.“Nương tử, hôm nay nàng sao thế?”

“Giang Tùy Vân, chàng lại đây.” – nàng vẫy vẫy tay.

Hắn ngoan ngoãn nghe lời đi qua.

“Thiếp có chuyện muốn hỏi chàng.”

“Nương tử cứ tự nhiên.” – hắn ra vẻ “đã hỏi tất đáp”, thiếu điều vỗ ngực ầm ầm, ưỡn ngực chờ câu hỏi.

Lăng Thanh Tuyết rót cho chén trà rồi trao cho hắn, lúc này đây Giang Tùy Vân bắt đầu cảm thấy bất an.

Nàng làm như không có gì to tát, bình tĩnh cầm chén trà của mình, nhè nhẹ thổi, nhấp một ngụm, rồi mới từ từ chậm rãi mở miệng, “Hạ nhân trong viện tất cả đều đổi thành các vú già, tất cả đều vì chuyện thiếp mang thai sao?”

Giang Tùy Vân dù lòng khẽ nhúc nhích, biểu hiện ra bên ngoài vẫn thong dong: “Chuyện cũ như vậy có gì đâu để nương tử nhắc lại?”

“Cũng không có gì, chỉ là, có một vị lão bằng hữu* nói cho thiếp biết một chuyện nào đó thôi.”

*lão bằng hữu: bạn già.

“Lão bằng hữu?”

Nàng đẩy phong thư qua.

Giang Tùy Vân vừa thấy đồng tiền ấn ký ở góc thư, mặt lập tức đen thùi.

Sau khi đọc thư, hắn cúi đầu khẽ than. Hắn đáng lẽ phải biết từ trước, dù có ngăn chặn thông tin, thì nàng thân là người giang hồ, chưa kể nàng lại có những bằng hữu “chỉ e thiên hạ không loạn” như người này, cuối cùng rồi cũng đến tai nàng thôi.

Hắn hắng hắng giọng, “Nương tử, nàng biết lời thiên hạ đáng sợ đến mức nào mà, tin vỉa hè chỉ nên nghe rồi cười thôi, không nên dính líu sâu vào, sẽ không tốt cho thân thể lắm.” – hắn chỉ là phòng cháy còn hơn chữa cháy, không muốn nàng vì tì nữ này mà nhớ tới những chuyện không vui trong quá khứ khiến trong người không thoải mái. Hơn nữa, chuyện này hắn cũng cảm thấy không cần nói cho nàng biết. Yêu nàng, dĩ nhiên sẽ chỉ mong nàng an an ổn ổn, vui vẻ thoải mái ở dưới đôi cánh che chở của hắn mà thôi.

Lăng Thanh Tuyết cười nhìn hắn, “Vậy à, như vậy, gần đây thiếp không nhìn thấy bất kỳ tì nữ nào bên cạnh chàng, chuyện này cũng là giả sao?” Không phải gã sai vặt thì là các vú già, nếu không thì là quản sự hoặc tiên sinh ở phòng thu chi.

“Tì nữ thì cũng chỉ là hạ nhân thôi, bên người ta có việc gì cần đều sẽ có người hầu hạ, không phải không có tì nữ là không thể làm.”

“Hóa ra là thế à?” – nàng làm như hiểu ra, nhìn hắn.

Hắn còn kiên định gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Lăng Thanh Tuyết cười, ghé đến sát hắn, nhẹ nhàng dịu dàng hỏi:“Như vậy, vì sao trên phố lại đồn rằng Giang thiếu phu nhân ghen tuông, không thể chịu đựng dù chỉ nửa tì nữ trẻ tuổi xinh đẹp bên người trượng phu, bằng không, nếu bị nhìn thấy, cô ta nhất định sẽ mất tăm mất tích, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy?”

“Đồn đãi mà thôi, sao có thể tin? Nương tử từng chịu đựng những lời đồn đãi ác ý một thời gian dài, chẳng lẽ không hiểu cảm giác của vi phu?”

“Thiếp có thể hiểu.” – nàng vừa nói vừa duỗi thẳng người.

Giang Tùy Vân nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Lăng Thanh Tuyết vẫn chưa buông tha, “Thiếp có thể hiểu lời đồn sai lệch không đáng tin tưởng, nhưng cổ nhân có nói“không có lửa làm sao có khói”, chàng nếu chưa từng làm chuyện gì khiến người khác nghi ngờ, tất sẽ không có những lời đồn như vậy.”

“Vi phu cũng chỉ sợ nương tử hiểu lầm mà thôi.” – hắn cẩn thận trả lời.

Lăng Thanh Tuyết vân vê những họa tiết trên chén sứ men xanh, trầm mặc không lên tiếng.

Giang Tùy Vân cẩn thận quan sát sắc mặt nàng. Đại phu nói, phụ nữ có thai tâm trạng đều không ổn định, rất dễ suy nghĩ miên man, mà nương tử nhà hắn lại trải qua rất nhiều chuyện người thường không ai chịu nổi, hắn vì thế không thể không cẩn thận, lo lắng khẩn trương như đang dò dẫm bước đi trên miếng băng mỏng.

“Giang Tùy Vân.” Sau một hồi trầm mặc, Lăng Thanh Tuyết gọi.

“Nương tử.” Hắn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, chờ nàng chỉ trích.

Nàng chỉ khẽ nhếch môi, buông chén trà trong tay xuống, hướng đến bên giường, vừa đi vừa nói, “Thiếp mệt rồi, ngủ chút nha.”

Giang Tùy Vân ngạc nhiên nhìn nàng nằm xuống giường, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần

Ô, chuyện gì cũng không phát sinh!

~~~~~***~~~~~

Ba tháng nháy mắt trôi qua, cỏ xanh đâm chồi, vạn vật hồi sinh.

Lăng Thanh Tuyết bụng bầu mấy tháng cùng mẹ chồng đi lễ Phật, sự kiện này khiến dân chúng ham bát quái ở thành Dương Châu náo nức, khấp khởi mong chờ, chen chen lấn lấn để được tận mắt thấy người đàn bà đanh đá hay ghen tỵ trong truyền thuyết, Giang thiếu phu nhân.

Thế nhưng, đến khi cỗ kiệu dừng lại, bà vú đỡ người trong kiệu bước ra, con mắt của tất cả mọi người thiếu điều rơi xuống đất hết.

Hiện ra trước mắt mọi người, nàng mắt ngọc mày ngài, bụng hơi nhô lên, mặc dù đã có mang mấy tháng lại không quá mập, ngược lại, lại có thêm vài phần phong tình.

Thiếu phụ xinh đẹp như vậy không thể nào là đố phụ trong truyền thuyết được.

Lăng Thanh Tuyết muốn tự tay đỡ mẹ chồng, lại bị lão phu nhân ngăn lại không cho làm, không những thế còn bảo vú chăm nom nàng, luôn miệng dặn nàng cẩn thận dưới chân.

Cuối cùng, nàng đành phải nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân.

Đúng lúc hai mẹ con Giang gia vừa đi ra khỏi đại điện sau khi bái Phật, đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn thướt tha từ chỗ các phu vác kiệu chạy ra, quỳ gối trước mặt lão phu nhân.

Phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh Tuyết là đẩy mẹ chồng ra sau lưng để bảo vệ, nhanh đến mức mọi người đều không thấy rõ động tác của nàng, chỉ há hốc mồm kinh ngạc.

“Lão phu nhân, thiếu phu nhân, van xin các người, xin các người cứu tiểu thư nhà ta, Tiểu Hồng xin các người...”

Đối diện với cô gái áo xanh không đầu không đuôi không ngừng cầu cứu này, Lăng Thanh Tuyết không biết làm sao cho phải, đưa mắt sang hỏi ý mẹ.

Giang lão phu nhân hơi bình thản nhìn nha đầu đang không ngừng dập đầu kia, thanh âm vài phần lãnh đạm, nói: “Lý gia các người cũng là nhà phú gia, tiểu thư nhà ngươi nếu có chuyện gì, Lý gia cũng không nên mặc kệ cô ấy, sao lại đổ lên đầu Giang gia chúng ta, huống hồ hai nhà chúng ta cũng đã chẳng còn liên quan đến nhau nữa.”

Lý gia? Lăng Thanh Tuyết hơi hơi đăm chiêu nhìn tiểu nha hoàn vẫn đang không ngừng dập đầu.

“Lão phu nhân, nô tì thật sự không còn cách nào khác, lão ta nhà ta vì tiểu thư đào hôn nên đã giận dữ cắt đứt quan hệ với tiểu thư, mà tiểu thư lại bị người ác bắt buộc phải bán mình...” – Tiểu Hồng khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi.

“Cô ấy không phải đi với người yêu sao? Người nọ sao lại để chuyện như vậy xảy ra?” – Lăng Thanh Tuyết nhíu mày nghi ngờ. Những chuyện này nàng đều biết được từ miệng Vạn Sự Thông.

Tiểu Hồng lệ rơi đầy mặt, cố không lau nữa, phẫn hận nói: “Gã đàn ông vô sỉ kia đến tột cùng chỉ muốn tiền tài của tiểu thư mà thôi, hết ăn lại nằm, cuối cùng lừa lấy tất cả trang sức của tiểu thư, không những thế còn bán tiểu thư vào thanh lâu.”

Hai mẹ con Giang gia liếc nhau, không chen ngang.

“Sau lại có người bao dưỡng tiểu thư, tiểu thư nghĩ đến cuối cùng cũng đã tới hồi thái lai, không ngờ người đó mới đúng là ác ma thật sự.”

Nói tới đây, thân hình Tiểu Hồng không ngừng run rẩy, như nhớ lại chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Sau đó, Lăng Thanh Tuyết thấy ánh mắt cô ta cứ hướng về phía mình, nghi ngờ liền trỗi dậy. Chẳng lẽ việc này có liên quan đến nàng?

Quả nhiên, Tiểu Hồng nói tiếp: “Thiếu phu nhân, nô tì biết tiểu thư nhà mình không đúng, nhưng cô đã là Thiếu phu nhân, Tề Trang chủ sao vẫn cứ cố chấp tra tấn tiểu thư nhà nô tì, dù sao cô cũng không thể nào lại gả cho hắn, thiếu phu nhân, xin cô thương xót, đi cầu tình với Tề Trang chủ, để hắn thả tiểu thư nhà nô tì với.”

Tề Hạo Vũ?

Lăng Thanh Tuyết lòng giật mình. Nàng chỉ ở Giang gia an thai có mấy ngày, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?

“Thanh Tuyết, chúng ta hồi phủ thôi.” – Giang lão phu nhân nắm chặt tay con dâu, ngăn nàng đi đỡ Tiểu Hồng dậy.

“Mẹ __” Lăng Thanh Tuyết không đồng ý, gọi khẽ.

Giang lão phu nhân quay lại, nhìn tượng Phật trong điện, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn, “Thanh Tuyết, không phải mẹ lòng dạ sắt đá, việc này Vân nhi cũng đã từng nói với Tề Trang chủ, hậu quả lại càng đáng sợ, hắn không những không buông tha, mà còn làm sự tình nghiêm trọng thêm, cho nên, việc này chúng ta tốt nhất đừng nhúng tay vào nữa, tránh để càng lúc càng khó cứu chữa.”

“Thiếu phu nhân, cô đi nói nhất định có thể, Tề Trang chủ yêu cô như vậy...” – Tiểu Hồng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lăng Thanh Tuyết, cả kinh, lời nói bị cắt ngang.

“Cô nương ăn nói cẩn thận dùm, ta đã là người có chồng, những lời này truyền đến tai tướng công e rằng không tốt lắm.”

“Nô tì lỡ lời, nhưng mà, thiếu phu nhân, xin cô, nô tì xin cô nhất định phải cứu tiểu thư.” – Tiểu Hồng liều mạng dập đầu.

“Tiểu thư nhà cô đang ở đâu?” – Lăng Thanh Tuyết bình tĩnh hỏi.

Tiểu Hồng mừng rỡ, vội nói. “Ở Hàng Châu.”

“Làm sao cô đến Dương Châu được?”

“Nô tì trốn ra, nô tì...” – Tiểu Hồng lòng đầy chua xót, đối với quãng đường chật vật trốn chạy tới Dương Châu, không hề muốn nghĩ tới.

Lăng Thanh Tuyết nói: “Cô đối với tiểu thư nhà mình thật có lòng.”

“Mạng của nô tì là do tiểu thư cứu, vì tiểu thư, nô tì có chết cũng cam lòng.”

“Cho nên, lúc trước, vì cô ấy hại người, cũng là tình nguyện.” – Lăng Thanh Tuyết đột nhiên thay đổi, thanh âm cũng lạnh vài phần.

Tiểu Hồng co người lại, “Thiếu phu nhân...” – lúc ấy không phải vẫn đang hôn mê sao?

Lăng Thanh Tuyết thản nhiên cười: “Tuy ta mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ giọng nói của cô, hẳn cô là người giúp ta gả vào Giang gia nhỉ?”

“Vâng.” – đầu Tiểu Hồng càng cúi thấp.

“Lúc ấy tiểu thư nhà cô có nghĩ đến hậu quả khi người khác bị gả thay không?”

Tiểu Hồng đầu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn, xấu hổ vô cùng. Nếu hôm nay Lăng nhị tiểu thư lấy chồng khổ sở, cô ta và tiểu thư sẽ làm gì?

Đúng vậy, cô ta không tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng.

“Lúc ấy ta cũng đang mặc giá y, các người có nghĩ cho ta không?” – Lăng Thanh Tuyết lại tiến thêm một bước.

Tiểu Hồng á khẩu, không trả lời được.

“Nếu lúc ấy các người đặt mình vào vị trí người khác để nghĩ một chút, có lẽ cục diện hôm nay đã không thế này.” – giọng nói của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng vẫn vướng vất một chút không đành lòng.

Đúng là cái gọi là đã sai càng thêm sai, một bước sai, bước nữa càng sai, tiểu thư Lý gia nói cho cùng cũng là một kẻ đáng thương.

Lăng Thanh Tuyết khẽ thở ra một tiếng than, đi ngang qua cô ta, giọng sót lại, “Ta sẽ hẹn gặp Tề Trang chủ.” – Đây đã là việc nhiều nhất nàng có thể làm rồi.

Tiểu Hồng quá đỗi vui mừng, “Đa tạ thiếu phu nhân.”

Lăng Thanh Tuyết không hề quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment