Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 11


Trần Hạ Nam mỗi ngày đều đứng lên ngồi xuống không yên, ước cho ngày tháng trôi qua mau chóng.

Cuối cùng ngày ấy đã đến, Trần Hạ Nam chỉ để Mạc Viễn lái xe đưa cô đến sân bay Trường Giang.
"Cậu đi nhớ cẩn thận, không được chạy đi lung tung, phải nghe lời cô Tây, cũng như thành viên trong đoàn." Mạc Viễn không ngừng lải nhải dặn dò cô, "Còn thiếu thứ gì không?"
Trần Hạ Nam nở nụ cười rạng rỡ, cảm thấy cậu còn nói nhiều hơn cha của mình, mà thực tế đúng là thế, "Không, mình biết mà.

Cậu mau trở về đi."
"Ừm, vậy mình đi đây, khi đến Thăng Long rồi nhớ bảo mình một tiếng.

Còn nữa, nhớ bôi kem chống nắng vào, kẻo, kẻo bị bệnh ngoài da." Mạc Viễn chần chừ một lúc, cậu cứ cảm thấy lần này Trần Hạ Nam đi, sẽ có chuyện gì đó xảy ra, không biết là tốt hay xấu.
"Biết rồi, cậu không cần làm bác sĩ da liễu cho mình." Trần Hạ Nam bĩu môi, xong đó vẫy vẫy tay với cậu, vào trong làm thủ tục.
Một tiếng sau, máy bay đã hạ cách, Trần Hạ Nam thầm nghĩ, tốc độ cũng nhanh chóng thật, từ Trường Giang đến Hà Nội cũng phải mất hơn 2000km, mà máy bay còn chưa mất đến một tiếng.
Đợi xuống hẳn sân bay, Trần Hạ Nam mới nhắn tin cho Mạc Viễn, sau đó gọi điện thoại cho Tây Cố Thành.
"Hạ Nam." Một âm thanh ôn nhu vang lên, còn có chút trầm, cảm giác tương đối quyến rũ.

Trần Hạ Nam quay sang, là anh Khải, sau đó là thành viên của đoàn khảo cổ, Tây Cố Thành đang đeo kính râm to đùng che khuất nửa khuôn mặt, nhìn không rõ biểu cảm.
Mùa hè của Đông Hạ rất gay gắt, đôi khi nhiệt độ lên cao tới chết người, Trần Hạ Nam đã từng xem qua video rán trứng bằng ánh nắng ở trên mạng, trứng chín rất đều, vàng óng cả hai mặt, còn hơi cháy xém, hiển nhiên có bao nhiêu nóng.
Mùa đông của phía Bắc Đông Hạ cũng không thể coi thường, đặc biệt là ở xung quanh thành phố Hà Nội.

Bởi vì độ ẩm cao, hơi nước còn thẩm thấu qua quần áo, liền sẽ có cảm giác rét buốt đến sống lưng, mặc dù ít khi có tuyết, nhưng Trần Hạ Nam đến từ Đông Thượng cũng phải thừa nhận, mùa đông ở chỗ này rất lạnh.

Người dân Đông Thượng thì khoác áo lên là ấm, còn người Đông Bắc Đông Hạ mặc cũng như không mặc.
Trần Hạ Nam ra chào hỏi mọi người, ai nấy thấy cô đều bắt tay mặt mừng, còn hỏi thăm cô năm qua thế nào.


Sau đó cả đoàn trèo vội lên xe, bảo lái xe hạ nhiệt độ thấp xuống một chút, nóng chết đi được.

Mới ra ngoài để đợi xe, bọn họ đã cảm thấy như que kem muốn tan chảy, lái xe còn nói, bây giờ mới là đầu tháng Sáu, còn chưa phải thời kỳ nóng đỉnh điểm.
Trần Hạ Nam ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, tỉnh Thăng Long không nổi tiếng về độ phồn hoa của nó, mà là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, những khu rừng với hệ sinh thái phong phú.

Đặc biệt là thành phố Hà Nội, Trần Hạ Nam thường nhìn thấy cái tên này ở trong sách lịch sử, nó đã trường tồn với các đế quốc khác, cho đến khi đế quốc ấy lụi tàn, thành phố ấy vẫn đứng sừng sững trước sự khắc nghiệt của lịch sử, nghìn năm văn hiến.
Người Thăng Long đều rất gầy so với người dân ở các tỉnh, thành phố khác, có lẽ vì gen di truyền cộng với chế độ ăn uống, người Thăng Long ăn rất nhiều rau xanh, nhà cô cũng thường nấu ăn theo món ăn của quê nội, bởi vì chế biến đơn giản, nhanh chóng, mà vẫn đầy đủ gia vị lẫn dinh dưỡng.
"Nghĩ gì thế?" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, Trần Hạ Nam quay sang, là Glória Marins, cũng là bác sĩ của đoàn, từ hôm nay Trần Hạ Nam sẽ cùng cô ấy làm đồng nghiệp.
Glória Marins có mái tóc hung, xoăn tự nhiên, cùng con ngươi màu hổ phách.

Cô ấy rất cá tính, cũng rất quyết đoán, tính khí cũng hơi tệ, rất dễ nổi nóng, đây là cách Trần Hạ Nam đánh giá cô.
"Đây là lần đầu tiên em đến Hà Nội, nên có chút tò mò." Trần Hạ Nam thành thật trả lời.
"Thật sao? Nhưng chị nhớ em có nói bố của em là người Thăng Long mà." Marins kinh ngạc nói.
"Đúng thế, nhưng Thăng Long đâu phải có mỗi thành phố Hà Nội đâu chị." Trần Hạ Nam cười nói, mỗi lần cô về quê cũng chẳng đi đâu khác, chỉ riêng diện tích của quê nội của cô đã rất lớn, phải mất nhiều năm Trần Hạ Nam mới có thể đi hết, hơn nữa Trần Hạ Nam rất thích biển, hồi bé mỗi lần về quê là sẽ ra biển chơi, khi cô nghe Hà Nội nằm ở trong lục địa, không có biển, liền ôm chân bà nội không muốn đi.
"Ra vậy, nhưng tiếc quá rồi, chúng ta chỉ đi ngang qua Hà Nội thôi." Marins an ủi cô.
"Em biết mà, em đến đây đâu phải đi du lịch." Trần Hạ Nam mỉm cười, thấy Glória bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cũng không làm phiền cô nữa.

Tiếp tục quay ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh, nhìn tòa nhà đang ở bé lại, nhìn con hồ màu xanh ngọc kia đang xa dần, chiếc xe đang hướng về phía Đông Bắc.
"Đông Hạ, xin chào." Trần Hạ Nam khẽ nói, cũng chìm vào trong giấc ngủ trưa, xe thấy người đã vào trạng thái ngủ, liền tự động kéo rèm vào.
...
"Hạ Nam, dậy thôi.

Chúng ta đến rồi." Tây Cố Thành lay nhẹ vai của Trần Hạ Nam.


Trần Hạ Nam khẽ mở mắt, thấy mọi người cũng đang chuẩn bị đồ đạc, liền đứng dậy ra ngoài hít không khí.

Khung cảnh trước mặt của Trần Hạ Nam là một khu rừng còn hoang vu, cây cỏ mọc um tùm, chồng chất lên nhau, che khuất mất ánh sáng mặt trời, hiển nhiên là rất ít người đặt chân đến khu rừng này.

Vừa nãy nóng bức bao nhiêu, bây giờ lại mát mẻ bấy nhiêu, thậm chí còn có chút lạnh.
"Hôm nay chúng ta dừng chân ở đây thôi, ngày mai sẽ bắt đầu khởi hành." Tây Cố Thành nghiêm túc nói, chỉ vào nhà trọ thô sơ ở đằng sau, "Chúng ta sẽ nghỉ tạm ở đây, đây là ông Tú, người bản địa ở đây."
Trần Hạ Nam nhìn sang người đàn ông đứng bên Tây Cố Thành, ông ấy rất nhỏ bé, có lẽ còn thấp hơn Trần Hạ Nam một cái đầu, cái lưng gù chống đỡ cho cơ thể gầy gò, Trần Hạ Nam còn nhìn thấy xương bả vai của ông nhô ra, gò má cũng hóp lại.

Trần Hạ Nam nhớ đến người đàn ông kì lạ lần trước.
"Chào các cháu, cứ gọi ta là bác Tú.

Nhà nghỉ có chút sơ sài, hy vọng các cháu có thể thông cảm." Bác Tú hé đôi mắt híp lên, thoạt nhìn còn nghĩ ông còn đang nhắm mắt, ông nhìn từng thành viên trong đoàn, sau đó dừng lại trên người Trần Hạ Nam một lúc, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cũng rất nhanh liền dời đi.
"Mọi người mau thu dọn đồ đạc, lên nhận phòng rồi nghỉ ngơi.

Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành rất sớm." Tây Cố Thành vỗ vỗ tay, thúc giục mọi người.
"Cô Tây, giáo sư Perkins không đi cùng chúng ta sao?" Trần Hạ Nam đột nhiên hỏi.
Tây Cố Thành nhìn cô mỉm cười, "Ngày mai thầy ấy sẽ đến, đừng lo.

Nào em giúp cô chuyển đồ vào bên trong nào." Nói xong liền lấy túi dụng cụ đeo lên, đưa cho Trần Hạ Nam những túi nhẹ nhất.
Dù đã đến nơi từ rất sớm, nhưng hành trình cũng đã kéo dài từ sáng sớm cho đến gần chiều hoàng hôn, mọi người cũng sẽ không tránh được có chút mệt mỏi, vả lại cũng để tiết kiệm thể lực cho ngày mai, nên nhận phòng xong liền trở lên phòng.
Người ta nói "mười tám tuổi bẻ gãy sừng trâu", Trần Hạ Nam cũng đã hai mươi và cô cũng không bẻ gãy nổi, cũng sẽ không đi bẻ thử, nhưng dù sao vẫn là thanh niên sức trẻ, cô vẫn muốn chưa về phong nghỉ ngơi mà quyết định thu dọn đồ đạc xong sẽ đi loanh quanh.

Nói là làm, Trần Hạ Nam để hành lí ở một góc, kiểm tra xung quanh vòng, xem các thiết bị có an toàn không, liệu có dấu hiệu cháy nổ, hỏng hóc hay tạo điều kiện cho các tội phạm không.

Thời buổi lòng người khó đoán, dù xã hội cũng đã yên bình, nhưng mỗi người cũng nên nâng cao cảnh giác, không tạo cơ hội cho tội phạm.
Kiểm tra một hồi, Trần Hạ Nam mới xuống dưới tầng.

Nhà nghỉ được xây dựng bằng gỗ ép và bê tông, có chút cũ kĩ, có lẽ đã xây từ rất lâu, cộng thêm khí hậu ẩm ướt, nên nhiều chỗ bị ẩm mốc, mặc dù đã được tu sửa và tẩy rửa, nhưng vẫn có cảm giác lạnh sống lưng.
Trần Hạ Nam thấy bác Tú đang bận rộn thu dọn củi để đốt lửa, liền chủ động nói, "Để cháu giúp bác." Bác Tú nghe thấy có giọng nói, nhưng tai hơi lãng, nghe không rõ cô nói gì, "Cháu nói gì cơ?"
Trần Hạ Nam thấy mặt bác mịt mù, liền nói lớn hơn, "Để cháu giúp bác nhặt củi." Lúc này bác Tú mới nghe rõ, gật gù cười đáp, "Được."
"Nơi này rừng hoang vu, nhiều sương, càng trở tối sẽ càng lạnh.

Bác muốn giúp mấy đứa đốt lửa, để sưởi ấm." Bác Tú vừa nhặt củi vừa nói, "Thế này là được rồi, cháu để chỗ này đi.

Để dưới đất tối sương lên sẽ làm ướt củi."
Nói xong, lại để tay sau lưng chậm chạp vào trong nhà, Trần Hạ Nam thấy thế, cũng không để ông một mình, quyết định thay đổi kế hoạch, "Có chuyện gì cần cháu giúp không ạ?"
Bác Tú mở cửa tủ ra, lấy thùng đựng gạo ra, "Không có, cháu cứ đi nghỉ đi.

Nơi đây không có hàng ăn lân cận nào, để ta nấu cơm cho."
"Vậy để cháu giúp bác." Trần Hạ Nam không do dự tiến vào bếp, còn giúp ông rửa nồi.

Bác Tú hé đôi mắt híp ra, hiển nhiên rất vừa ý cô nhóc này, "Cháu biết nấu món nơi này?"
"Vâng ạ, cha cháu là người ở đây, nhà cháu cũng thường nấu bữa cơm của người Thăng Long." Trần Hạ Nam cọ cọ cái nồi, từ lâu cô đã không nhìn thấy ai phải rửa bát đũa rồi.
"Ra vậy.

Làm phiền cháu rồi." Bác Tú đong gạo xong, liền đem vào nồi cơm nấu.

Đoàn khảo cổ của Tây Cố Thành tổng cộng gồm mười người, để nấu ra hơn mười bát cơm, ít nhất cũng cần hai cái nồi cơm điện.

Có lẽ đây không phải lần đầu bác Tú làm những việc này, đã sớm chuẩn bị sẵn.

"Nơi này tuy xa xôi hẻo lánh, nhưng vào cuối tuần người dân địa phương sẽ lên đây nghỉ dưỡng." Trần Hạ Nam ít nói cũng ít bắt chuyện, nhưng bác Tú thì không, nói khách lên đây cũng không đông, ông có chút cô đơn.
Trần Hạ Nam rửa xong mấy cái nồi, đang đem đi tráng, thấy bác Tú mở lời, cũng không nên tiếp tục im lặng, "Vậy con cái bác đâu ạ?" Cô đã sớm muốn hỏi câu hỏi này, để một người già trông coi nhà cửa, có chút đáng thương.
Bác Tú im lặng một lúc mới trả lời, "Bác không lập gia đình."
Trần Hạ Nam thấy thế cũng không biết nói gì tiếp, cô cũng không cảm thấy lạ lẫm, có không ít người lựa chọn độc thân, cũng sẽ có một vài người sẽ đi thụ tinh nhân tạo, hoặc nhận con nuôi.
"Lần này các cháu đi là để đến tòa nhà đổ vỡ ở trong kia?" Bác Tú lại tiếp tục nói, Trần Hạ Nam gật đầu,"Bác biết nơi đó?"
"Bác sống ở đây, lẽ nào lại chưa từng đi xung quanh." Bác Tú bật cười nói, Trần Hạ Nam cảm thấy mình vừa hỏi ngốc, nhưng cũng cảm thấy có gì đó kì lạ.
"Hạ Nam ở dưới này à?" Một giọng nam vang lên, là Đỗ Khải.
Trần Hạ Nam rất có hảo cảm với Đỗ Khải, thậm chí coi anh như anh trai của mình.

Đỗ Khải học trước cô hai khóa, là tiền bối của Mạc Viễn.

Năm nhất mới nhập học, hai đứa không cẩn thận lạc mất nhau, đất rộng người đông, Trần Hạ Nam tìm quanh quanh cổng trường cũng không thấy Mạc Viễn, bỗng có tiếng nói vang lên, "Học muội, em tìm ai à?" Trần Hạ Nam quay sang liền thấy một thanh niên sảng khoái cười với cô, lộ ra hàm răng trắng sáng, trên người mặc áo phông quần ngố, mặt mày sáng sủa, lông mày rậm, người đó là Đỗ Khải, sinh viên xuất sắc của Tây Cố Thành.
Người ta nói "mây nào gặp mây tầng nấy." Những người xung quanh Trần Hạ Nam đều có đặc điểm chung, nhiệt tình, hòa đồng, thân thiện.
"Em đang giúp bác nấu cơm." Trần Hạ Nam nói, không tự chủ mà liếc nhìn vòng cổ của Đỗ Khải, dấu thập tự, biểu tượng của tôn giáo.
"Ồ, cháu là người theo Đạo." Như thể đọc được suy nghĩ của Trần Hạ Nam, bác Tú đột nhiên nói.
"Vâng, cháu theo truyền thống của gia đình." Đỗ Khải không tự chủ mà vuốt lên vòng cổ.
Bác Tú gật đầu, bỗng nhiên quay sang hướng Trần Hạ Nam, đôi mắt híp hé mở, nhìn thẳng vào cô, "Cháu có tin vào thần thánh không?"
Trần Hạ Nam bối rối, cô không ngờ sẽ bị hỏi thế này, "Cháu cũng không biết nữa."
"Thế còn ma quỷ?"
Trần Hạ Nam thực sự hoảng sợ, chưa từng có ai hỏi cô như thế, ngay cả những tín đồ tôn giáo, "Hồi bé cháu sợ ma, nhưng lớn lên nghĩ họ sẽ không tồn tại.

Nếu có, nếu bản thân lòng dạ ngay thẳng, không hại người, không hổ thẹn với lương tâm, họ cũng sẽ không làm hại cháu."
Bác Tú bật cười, "Phải, giữ lấy lòng ngay thẳng, không làm chuyện hổ thẹn." Nói xong còn quay người, bật bếp điện, chuẩn bị luộc rau.
Trần Hạ Nam khó hiểu nhìn bóng hình của ông, lại nhìn Đỗ Khải, dường như anh không để tâm những chuyện vừa rồi.
"Để anh lên gọi mọi người xuống chuẩn bị cơm nước." Vừa dứt lời liền chạy lên gác.
Chỉ còn lại Trần Hạ Nam lòng đang rối mù đứng đó..

Bình Luận (0)
Comment