Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 34

Một thân ảnh lóe lên xuât hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện, trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần "Lão đại, vị tiền bối này …"

Nguời vừa đến hướng Triệu Vô Cực khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện, đối mặt với áp lực vô hình, người mới đến cũng phải xuất vũ hồn của chính mình ra.

Một đôi cánh thật lớn phía sau lưng hắn mở ra, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lông vũ, ánh mắt chuyển thành màu vàng chanh, đồng tử nở rộng, giống như Triệu Vô Cực, đều có bảy hồn hoàn bay vòng quanh thân thể, di chuyển lên xuống. Ánh trăng chiếu rõ góc cạnh của người đến, nếu Đường Tam cùng Tiểu Vũ ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Đây chính là vị trung niên lão bản mà Cậu cùng bọn họ đã gặp ở Tác Thác Thành.

"Xin ra mắt điện hạ". Vị lão bản này cung kính hướng mặc hắc y Đường Hạo thi lễ.

Đường Hạo lãnh đạm nói: "Không cần đa lễ, là ta gây phiền toái. Miêu Ưng vũ hồn, bảy mươi tám cấp, không hổ là Hoàng Kim Tam Giác Chiến Sư Phất Lan Đức ngày trước. Giờ đây lại ở Sử Lai Khắc Học viện này."

Phât Lang Đức gật đầu nói " Đúng vậy, Điện hạ. Chẳng biết Triệu Vô Cực có gì đắc tội với người, có thể cho ta chút thể diện hay không?"

Đường Hạo lãnh đạm nói "Đừng nói nhảm, đứng qua một bên. Nếu muốn thì tham gia đánh. Triệu Vô Cực, ta cho ngươi một cơ hội, ta không cần vũ hồn, ngươi trong tay ta có thể duy trì một nén hương, ta đây không nói hai lời, sẽ lập tức bỏ đi. Nếu không, ngươi thay ta làm một số việc".

Triệu Vô Cực cười khổ nói "Điện hạ đại nhân. Ta thật không rõ đã đắc tội với ngài khi nào. Ngài có thể cho ta biết rõ hay không". Ý hắn rõ ràng, cho ta biết rõ rồi chết cũng cam.

Đường Hạo hừ lạnh: "Còn nói nhiều nữa sao? Đánh con ta, ta tự nhiên phải ra mặt. Đừng nói nhiều, động thủ đi! “

Đường Hạo chỉ một chớp mắt hắn đã đi tới trước mắt Triệu Vô Cực. Đứng một bên Phất Lan Đức không đành lòng, quay mặt đi. Một tiếng kêu giết lợn vang lên đằng sau hắn.

“ Ầm ầm “

“ Á.... gào gào... ách....“

“ Triệu Vô Cực, ngươi hiểu được gì chăng? “ Thanh âm lãnh đạm của Đường Hạo truyền đến sau lưng Phất Lan Đức. Người sau quay đầu lại,đập ngay vào mắt hắn là một cái đầu heo.

“ Ha ha ha, cười chết ta.... ách “ Phất Lan Đức không có hình tượng cười lên nhưng đụng đến ánh mắt không cảm tình của Đường Hạo thì liền im bặt.

Hắn vội chạy qua nâng dậy vẻ mặt khó chịu nhìn hắn Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực đầu tiên là oán giận nhìn Phất Lan Đức một mặt, sau đó quay về phía Đường Hạo cảm kích nói " Đa tạ Điện hạ chỉ điểm hôm nay".

Đường Hạo hướng bọn họ gật đầu, môi khẽ nhấp nháy, nói vài câu gì đó.

Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức gật đầu lia lịa, trên mặt có chút kinh ngạc

"Vừa rồi xem như là ngươi có chút lợi ích, sau này nhờ các ngươi trông nom chúng dùm ta". Đường Hạo thanh âm hơi mang chút ôn tình mà không mất lãnh đạm vang lên. Nói xong lời này, thân hình lóe lên, lặng lẽ biến mất.

Triệu Vô Cực đứng nơi đó, nhờ sự nâng đỡ của Phấn Lan Đức mới có thể gọi là bình ổn.

"Phất Lan Đức, ngươi không có nghĩa khí, đứng im một bên rồi còn cười nhạo ta “ Triệu Vô Cực oán giận nói.

Phất Lan Đức cũng không có hình tượng nói “ Dù ta và ngươi hợp lại cũng đâu có thể đánh lại hắn, việc gì ta phải làm buôn bán không lời đây.”

“ Gian thương “ Triệu Vô Cực hừ một tiếng. “ Nhưng không nghĩ hắn lại là.... “

“ Ừm, phải “ Phất Lan Đức ngước nhìn bầu trời, chẳng biết đang nghĩ gì. Màn đêm dần che lấp thân ảnh bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment