Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 9

Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực.

Chỉ thấy một tiểu cô nương mỉm cười đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Cậu không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng, bộ dáng phấn nộn tựa như quả đào chín mọng chảy ra nước, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.

Tóc dài màu xám được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.

Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, đột nhiên thấy được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.

Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa."

Vương Thánh phản ứng lại đầu tiên,hắn đứng dậy, ánh mắt trực câu nhìn tiểu Vũ “ Ngươi hảo, ta là lão đại của nơi này “

Nghe lời hắn nói, Cậu và Đường Tam hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

“ Vậy người có thể để ta vào không “ Tiểu Vũ vẫn mỉm cười, nói với Vương Thánh. Thì ra Vương Thánh đang đúng đứng trước cửa ký túc xá, thân hình to lớn của hắn đã chiếm phần lớn đường đi.

"Này…. là như thế này, túc xá bảy chúng ta có quy củ, công độc sinh mới tới phải thi triển một chút thực lực vũ hồn của mình. Cho nên, ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút." Vương Thánh chần chờ một chút, sau đó thần sắc mị mị nhìn tiểu Vũ nói.

Tiểu Vũ nhìn Vương Thánh có chút quái dị: "Ngươi xác định?"

Vương Thánh gật đầu “ Xác định “

Tiểu Vũ nói “ Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy đánh nhau cùng nữ sinh mới tới là một thật không thân sĩ sự tình sao “

Vương Thánh dừng một chút, ánh mắt tham lam đảo qua người Tiểu Vũ. Hắn chợt nói

“ Vậy ngươi không cần đánh cũng được, nhưng ngươi cần phải làm nữ nhân của ta “

Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt toát ra vài phần chán ghét: "Nếu không còn cách nào khác, vậy đến đây đi."

Không đợi Vương Thánh phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy măt bắn ra, trực đá vào cằm Vương Thánh. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa hắn ra một thân mồ hôi lạnh.

Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời thay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức thiết sơn kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị Vương Thánh chặn lên, vậy, nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra ngoài. Vẻ mặt đắc ý hiện lên trên gương mặt hơi non nớt của hắn.

Nhưng là, chuyện cũng không phải tiến hành dựa theo kịch bản mà Vương Thánh đã lập ra.

Tay phải của Vương Thánh vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì, đột nhiên cảm giác được trong tay trơn tuột, tình thế một trảo tất đắc cánh nhiên cũng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng, thuận thế nhất hoành, đã dựng lên vai hắn. Đối mặt với vai phải Vương Thánh đánh tới, hai tay nàng nhẹ nhàng cản, chân phải tại đầu vai Vương Thánh mượn lực, chân kia cũng tiếp nối mà lên, thuận thế huyệt Thiên Trung, nếu nàng không dừng lại, chắc chắn sẽ đến một cước đặc sắc Thiên Cân Trụy.

“ Ngươi thua “ Tiểu Vũ quay đi nhẹ nhàng nói.

“ Thua, ta thua.... ta làm sao có thể thua “ Vương Thánh gầm lên, hắn thẹn quá hóa giận mở ra vũ hồn của mình, đánh về phía tiểu Vũ.

“ Vô liêm sỉ, cẩn thận!!!. “ Nhìn rõ thân ảnh của hắn, Đường Tam lập tức hét lên giận dữ.

Tiểu Vũ quay lưng lại đã thấy một hổ trảo hướng về mình vồ tới. Nàng ngỡ ngàng, không kịp phản ứng. Nỗi sợ hãi hiện trên mặt Tiểu Vũ, nàng vội nhắm mắt lại.

Qua vài giây, cảm giác đau đớn vẫn chưa xuất hiện, Tiểu Vũ nghi ngờ mở ra đôi mắt đáng yêu, chỉ thấy một bóng người chưa tính là cường tráng, nhưng lại rắn rỏi, kiên cường làm người ta an tâm.

“ Thẹn quá hóa giận không phải là thói quen tốt đâu nha “ Cậu mặt hiện lên vẻ hí hửng, trêu đùa nhìn về phía Vương Thánh.

Ra là khi Vương Thánh chuẩn bị lạt thủ tồi hoa, Cậu đã chạy tới che trước mặt tiểu Vũ, bằng tốc độ kinh người nắm lấy đôi hổ trảo của Vương Thánh.

“ Ngươi... “ Vương Thánh giọng hơi run rẩy, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị cùng sợ hãi. Hắn không ngờ tên trước mặt lại còn lợi hại hơn kẻ vừa nãy giao thủ cùng hắn. Vương Thánh chỉ cảm thấy bây giờ tay của hắn như bị kèm bởi lưỡng gọng sắt vậy.

Cậu tay hiện lên một ánh sáng xanh, ôn nhuận như ngọc. Hắn hơi dùng sức “ Rắc... “

“ Aaaaa...” Vương Thánh ôm tay gào lên đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment