Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật

Chương 1

Lúc tôi tỉnh dậy, họ nói tôi là thiên kim thật bị bế nhầm từ nhỏ của nhà họ Tần.

Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn mười năm rồi.

Cả nhà chờ đợi tôi tự ti ghen ghét, căm hận số phận bất công, chìm đắm trong vực sâu oán than vô tận.

Thế nhưng khi nhìn thời đại mới mẻ này, nơi không có chiến tranh đói khổ, không còn nỗi sợ cái chết.

Đối với tôi, đây chính là thời đại tuyệt vời nhất.

1

Lúc tỉnh lại, đầu tôi đau như sắp nổ tung, tôi đưa tay ôm lấy đầu, có thứ gì đó kỳ lạ không ngừng tràn vào tâm trí.

Có khoảnh khắc tôi không biết mình là ai, đầu óc trống rỗng.

Cho đến khi những xáo động trong đầu lắng xuống, tôi mới có thể nhìn quanh, một thế giới xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc.

Cảm giác chia cắt bao trùm lấy tôi.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài.

“Cô ta không phải đang giả vờ đấy chứ?” Giọng một thiếu niên vang lên: “Cố tình bị thương để mọi người thương hại rồi đổ lỗi cho Tư Vũ? Anh Tần, Tư Vũ mới là người anh chăm từ nhỏ...”

“Hạ Phạm.” Một giọng nam trong trẻo ngắt lời: “Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Tần, cậu vượt quá giới hạn rồi.”

“Em với Tư Vũ có hôn ước, đương nhiên phải bênh cô ấy.” Giọng thiếu niên tiếp tục vang lên: “Anh Tần, em không quan tâm em gái khác của anh từ đâu chui ra, nhà họ Hạ bọn em chỉ chấp nhận Tư Vũ.”

“...”

Những lời sau đó, tôi không nghe rõ nữa.

Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, bắt đầu suy nghĩ mình là ai.

Tần Diệu Đồng.

Đây là tên tôi.

Tôi nhớ cảm giác viên đạn xuyên qua tim mình, cảm giác ngạt thở và bất mãn khi cận kề cái chết.

Nhưng hiện tại tôi chắc chắn không phải Tần Diệu Đồng sống sót dưới họng súng.

Cơ thể này cũng thật xa lạ, tôi không trẻ như vậy, tay tôi dù từng chai sạn nhưng không phải chai do làm việc nhà.

Không biết sau bao lâu, có người mở cửa vào, phát hiện tôi đã tỉnh.

Tôi thấy khuôn mặt của những người vừa nói chuyện ngoài cửa, một thanh niên tuấn tú và một thiếu niên hiện ra trong tầm mắt tôi.

“Diệu Đồng, em tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trong trẻo vang lên ngay trước mặt.

Tôi nhìn về phía đó, không lập tức mở lời.


Có lẽ vì nhìn thấy người, trong đầu tôi xuất hiện thêm một tầng ký ức.

Có lẽ, tôi nên gọi anh ta một tiếng anh trai.

Nhưng tôi vẫn chần chừ không nói, thiếu niên bên cạnh anh ta đã mất kiên nhẫn: “Này, cô định giả vờ đến bao giờ nữa?”

Tôi vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào họ một lúc, cho đến khi người đàn ông trẻ tuổi nhận ra có điều không ổn, liền gọi bác sĩ đến.

Bệnh viện hiện tại dường như đã phát triển rất tốt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng kiểm tra cho tôi một lượt rồi nói với họ, khả năng cao tôi bị mất trí nhớ tạm thời.

Thiếu niên thiếu kiên nhẫn kia đã bỏ đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, chỉ cần nhìn thôi đã thấy ồn ào.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh ta nói:


“Diệu Đồng, anh là anh trai của em, Tần Hoài Thước, em còn nhớ anh không?”

“Bác sĩ nói em sẽ dần nhớ lại thôi.”

Anh ta kể cho tôi nghe một số chuyện gần đây, nguyên chủ của cơ thể này là con gái của một gia đình giàu có, cô ấy bị ác ý đổi trộm từ hơn mười năm trước, là em gái ruột của anh ta.

Trong hơn mười năm đó, họ hoàn toàn không biết đứa con gái họ nuôi là giả.

Một cốt truyện vô cùng sáo rỗng, đại khái là do kẻ có ý đồ xấu đã đổi trộm đứa bé, con gái ruột bị bán đến một thôn xa xôi, sống cuộc đời khổ cực ở đó hơn mười năm.

Mãi đến năm ngoái, Tần Diệu Đồng mới nghe từ miệng cha mẹ nuôi rằng mình được mua từ tay bọn buôn người, cô ấy đã dùng hết sức lực để báo cảnh sát, chờ đợi kết quả, cuối cùng cũng tìm được cha mẹ ruột.

Đáng tiếc là trong hơn mười năm đó, họ đã nuôi dạy một đứa con gái vô cùng xuất sắc.

Lần này Tần Diệu Đồng nhập viện là do xung đột với Tần Tư Vũ, bị ngã từ cầu thang xuống, bị chấn động não.

Cô ấy rất nhạy cảm, hơn mười năm sống trong khổ cực, một cô gái mới mười mấy tuổi, tay và người đầy vết thương, đột nhiên biết rằng mình đáng lẽ phải sống một cuộc đời giàu sang như thế này, cô ấy tràn đầy ác cảm với người đã chiếm đoạt thân phận của mình, đặc biệt là khi cô ấy không xinh đẹp, tài năng và khéo léo như đối phương.

Đối phương còn có một vị hôn phu, đẹp trai và ưu tú, họ trông rất xứng đôi.

Trong sự ghen tị do mặc cảm và bất mãn, cô ấy đầy ác cảm với Tần Tư Vũ, nhưng ký ức trong đầu tôi nói rằng, lần này Tần Diệu Đồng ngã cầu thang, thực sự là do Tần Tư Vũ đẩy.

Tình huống này liên quan đến vận mệnh của hai cô gái, Tần Diệu Đồng cảm thấy bất mãn và ghen tị, Tần Tư Vũ đương nhiên cũng sẽ sợ hãi về thân phận của mình.

Tôi nhìn anh ta, gọi một tiếng: “Anh trai, cha mẹ đâu rồi?”

Tần Hoài Thước im lặng một lúc.

Tôi biết, ký ức của Tần Diệu Đồng nói với tôi, hôm nay là ngày thi dương cầm của Tần Tư Vũ.

Họ đi xem buổi thi rồi, với cả vừa rồi Hạ Phạm cũng liên tục ồn ào chuyện này.

“Tối nay họ sẽ đến thăm em.” Câu trả lời của Tần Hoài Thước là như vậy.

Tôi không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment