Tôi trở về phòng, lật giở kỹ lưỡng các cuốn sách của cô ấy.
Ngày hôm sau, tài xế đưa tôi đến trường.
Tôi và Tần Tư Vũ học cùng một trường, chỉ là cô ấy ở lớp chọn, luôn đứng đầu, tạo nên sự tương phản rõ rệt với “Tần Diệu Đồng”.
Dù cùng một trường, chúng tôi cũng không đi chung một xe đến trường.
Tôi dựa vào ký ức đến lớp của mình, vừa bước vào, phát hiện lớp học vốn ồn ào đột nhiên im lặng trong chốc lát.
Thân phận “Tần Diệu Đồng” trong lớp thực sự không có sức nặng đến vậy.
Chỉ là hiện tại thân phận của cô ấy rất khó xử, nói với bên ngoài thì là đứa trẻ được nhà họ Tần nhận nuôi, vì hôn ước giữa Tần Tư Vũ và Hạ Phạm, Hạ Phạm chỉ chấp nhận Tần Tư Vũ nhưng nhà họ Hạ lại không hẳn như vậy.
Nếu như thân phận thật sự của Tần Tư Vũ bị lộ ra, nhà họ Hạ chưa chắc còn coi trọng cô ta, nhưng chắc chắn cũng sẽ không xem trọng Tần Diệu Đồng.
Vì vậy nhà họ Tần đã chọn giữ lấy hôn ước, cũng chính là giữ lấy lợi ích.
Nhưng con đẻ lại trở thành con nuôi, về bản chất cũng là coi thường Tần Diệu Đồng.
Tần Diệu Đồng khao khát tình thân, khao khát được thiên vị, nhưng gia đình này không cho cô ấy được.
Tôi ý thức được mình là sự tồn tại tương đối lạc lõng trong lớp học này.
Trường này là trường trung học tư thục, nhiều học sinh đang theo học có gia cảnh không tệ, nhà họ Tần cũng coi như là khá giàu.
Tôi với tư cách là con gái nuôi, đương nhiên có nhiều chuyện để bàn tán về tôi.
Lần này nhập viện nghỉ học mấy ngày, không biết từ miệng họ đã truyền ra phiên bản gì.
Tôi rũ mắt, tầm nhìn rơi lên bàn.
Chữ của Tần Diệu Đồng không được đẹp lắm, tôi còn phải bắt chước nét chữ của cô ấy một thời gian.
4
“Tần Diệu Đồng.” Có người gọi tôi một tiếng, sau đó bóng đen phủ xuống trước mắt: "Nghe nói cậu nhập viện à?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía người kia, là một thiếu niên nhuộm tóc đỏ.
Tôi thừa nhận ánh mắt của tôi đang từ ngạc nhiên chuyển sang khó nói.
Không thẩm nổi tí nào.
Tôi biết thân phận của người kia, là một phú nhị đại ngưỡng mộ Tần Tư Vũ, tên là Lâm Hạo Thạnh.
“Có việc gì không?” Tôi biết nguyên chủ của cơ thể này cũng không thân với cậu ta.
“Nghe nói cậu muốn đẩy Tần Tư Vũ xuống, kết quả là cậu bất cẩn ngã cầu thang? Hay là cậu cố tình ngã?”
Cậu ta nói thẳng, có lẽ cũng không nghĩ đến việc nếu người đang ngồi trong lớp học lúc này là Tần Diệu Đồng thật thì có chịu được những lời chất vấn như vậy không.
Tôi đối mặt với ánh mắt của cậu ta, bất chợt cười: “Đúng rồi, tôi và cô ấy cãi nhau, không cãi lại được, quyết định ngã từ trên cầu thang xuống để hãm hại cô ấy, vậy thì sao?”
Lâm Hạo Thạnh không ngờ đến câu trả lời của tôi, những người khác cũng vậy.
Cậu ta sững sờ một chút: “Cậu...”
Tôi nói: “Còn việc gì nữa không?”
Cậu ta mãi mới nói ra một câu: “Cậu chỉ là con gái nuôi, sao dám làm vậy?”
Con gái nuôi.
Tôi ngả người ra sau, đảo mắt nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, khẽ cười khẩy: “Cậu đang dùng thân phận gì để đòi công bằng cho Tần Tư Vũ?”
Những thiếu niên ở tuổi này, dễ bị kích động nhất, bênh vực vì người mình thích, nhưng cũng dễ bị chọc tức nhất.
Đấy, nổi giận rồi.
“Cậu muốn c.h.ế.t à?” Lời cậu ta vừa dứt, có người bước từ ngoài vào.
Là giáo viên chủ nhiệm.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa
Cô giáo quét mắt qua lớp học một vòng, Lâm Hạo Thạnh cũng bất mãn quay về chỗ ngồi của mình.
Tôi bắt đầu học trong lớp học của thời đại này.
Sách lịch sử được tôi lật đi lật lại, tôi tìm thấy những giai đoạn lịch sử mình đã biết, cũng thấy được quá khứ xa xưa hơn và nhiều điều về sau nữa.
So với sách giáo khoa ban xã hội, sách ban tự nhiên trông mới mẻ hơn nhiều.
Học rất lệch.
Tôi biết xã hội này phát triển đến mức độ không còn là thứ mà trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi có thể vẽ ra được. Ký ức của Tần Diệu Đồng có thể cho tôi biết rất nhiều thông tin, nhưng những điều mà cô ấy không biết, tôi đương nhiên phải tự mình tìm hiểu.
Suốt cả một tuần, tôi đắm chìm trong biển kiến thức.
Tôi nhận ra sự lạnh nhạt của những người xung quanh dành cho mình. Từ ký ức của “Tần Diệu Đồng”, tôi đã tìm được một từ để miêu tả tình trạng hiện tại của mình: bạo lực học đường.
Cả lớp đều xa lánh, giáo viên thì làm ngơ.
Đại khái là như vậy.
Một tuần qua, tôi đã tiêu hóa những cảm xúc mà cơ thể này mang lại.
Đôi khi tôi thậm chí không phân biệt được là tôi đang buồn hay cô ấy đang buồn.
Tôi tò mò không biết Tần Diệu Đồng kia có còn sống hay không, nhưng mãi vẫn không tìm ra câu trả lời.
5
Mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Tần luôn rất xa cách.
Qua việc tìm hiểu pháp luật, tôi biết hiện tại mình không có tên trong hộ khẩu nhà họ Tần, chỉ là một “con gái nuôi”, bám víu lại nhà này nhờ mối quan hệ huyết thống.
Họ đều để ý đến việc tính cách tôi thay đổi.
Người cha hiện tại của tôi khen tượng trưng, nói tôi trông có vẻ ổn hơn trước.
Theo cách nhìn của ông ta, có lẽ việc tôi không tranh giành gì đã là một tiến bộ lớn.
Tần Tư Vũ lên tiếng: “Cha ơi, con nghe nói Diệu Đồng và Lâm Hạo Thạnh đang có chút bất hòa, con có nên nói với họ một tiếng không ạ?”
Tần Tư Vũ có mối quan hệ rất tốt với đám con nhà giàu đó.
Dù sao cũng cùng một giới.
Chỉ là sau khi cô ta nói xong, lông mày của Tần Diệp lại nhíu lại.
Tần Diệp, người cha hiện tại của tôi.
Tôi mở miệng: “Cha, con muốn học nội trú.”
Câu nói trước đó của Tần Tư Vũ bị bỏ qua, giọng Tần Diệp nghiêm khắc hơn: “Đang yên lành đột nhiên đi học nội trú làm gì, ở nhà không tốt sao?”
Trong mắt ông ta, dĩ nhiên là rất tốt.
Một người gia trưởng cổ hủ.
Thời hiện đại có lẽ sẽ miêu tả loại người này như vậy, trong mắt họ căn bản không nhìn ra được vấn đề.