Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 117

Nhìn những nam nữ thanh niên tràn đầy sức sống trạc tuổi mình, trong mắt Lâm Thiển dần dần lộ ra vẻ hâm mộ.

"Anh ơi, em có thể đến trường học cùng họ được không?"

Đột nhiên, Lâm Thiển ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Vũ với ánh mắt cầu xin.

"A?" Lâm Vũ kinh ngạc: "Em thật sự muốn tới trường học sao?”

Hắn biết rằng trong mười lăm năm bị giam giữ, mẹ hắn đã dạy Lâm Thiển rất nhiều điều, Lâm Thiển cũng không phải là người thất học, nhưng trình độ thấp

nhất cũng tương đương với học sinh tốt nghiệp cấp hai.

Đây là trường đại học, mặc dù là trường đại học tư thục nhưng vẫn là trường đại học.

Nếu cô ấy đến đây học, e rằng sẽ gặp chút khó khăn.

Lâm Thiển gật đầu thật mạnh, nhìn các sinh viên đang đi tới đi lui, trong mắt đầy sự hâm mộ.

"Được! Nếu em muốn đến đây học, anh nhất định sẽ giúp em được như ý nguyện!"


Lâm Vũ âu yếm xoa đầu cô ấy.

Hắn cũng không mong chờ Lâm Thiển sẽ có được thành tựu gì khi học ở đây, hắn chỉ muốn làm cô ấy vui vẻ.

"Em biết anh là người tốt nhất mà!" Lâm Thiển reo lên và ôm lấy cánh tay Lâm Vũ một cách hào hứng.

Tuy nhiên, cô ấy còn chưa vui được vài giây thì sắc mặt Lâm Thiển lại đột

"Yên tâm, cứ giao cho anh!" Lâm Vũ vỗ ngực bảo đảm.

Chỉ cần có thể làm cho Lâm Thiển vui vẻ, hắn sẽ cố gắng hết sức thuyết phục mẹ mình.

Sau khi nhận được sự đảm bảo của Lâm Vũ, Lâm Thiển lại trở nên phấn khích.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích của Lâm Thiển, trong lòng Lâm Vũ tràn ngập niềm vui, hỏi Lê Ly: "Tôi có thể trực tiếp bỏ tiền ra để vào học ở trường của cô không?"

Mặc dù Lâm Thiển có thể vào học bất kỳ trường đại học nào ở trong nước hoặc thậm chí trên thế giới khi hắn sử dụng đặc quyền của mình, nhưng không cần thiết phải sử dụng đặc quyền để giải quyết những vấn đề có thể xử lý bằng

tiền.

“Tiêu tiền làm gì! Mặc dù tôi biết anh không quan tâm đến tiền bạc nhưng cũng không cần phải lãng phí đúng không?”

Lê Ly cười và nói: "Anh quên mất, cha tôi là thành viên hội đồng quản trị, ông ấy vẫn có thể giúp đỡ chút việc nhỏ này."

"Nếu là như vậy, thì coi như tôi tiết kiệm được một số tiền." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười nói.

"Đi thôi, tôi đưa hai người đến Phòng Giáo Vụ." Lê Ly nhiệt tình nắm lấy tay Lâm Thiển: "Em có hứng thú với cái gì? Để chị giúp em tìm xem chuyên ngành nào phù hợp với em hơn."

"Em... đều có hứng thú." Lâm Thiển say mê nói.

Đối với cô ấy, mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ.

Chỉ cần có thể đến đây học, cô ấy có thể học bất cứ thứ gì.


Lê Ly ngạc nhiên và nhìn Lâm Vũ dò hỏi.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Cô xem rồi sắp xếp đi." Lâm Vũ khẽ mỉm cười: "Nhưng mà, em ấy không giỏi môn văn hóa, có lẽ tạm thời sẽ không theo kịp tiến độ học tập, tốt nhất nên chọn ngành học nào có lớp văn hóa đơn giản một chút."

"Được, vậy để tôi giúp anh thu xếp." Lê Ly vui vẻ đồng ý.

Trong thâm tâm cô ấy biết rõ Lâm Thiển học cái gì cũng không quá quan trọng.

Điều quan trọng ở đây, Lâm Thiển là em gái ruột của Lâm Vũ!

Chuyên ngành cô ấy học không cần phải quan tâm đến những thứ như tỷ lệ có việc làm, nó chỉ cần khiến cô ấy vui vẻ là được!

Trên đường đến Phòng Giáo Vụ, Lê Ly lại gọi cho cha mình.

Trước yêu cầu của cô con gái cưng, cha cô ấy đã đồng ý giúp đỡ mà không cần suy nghĩ.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến Phòng Giáo Vụ. Cha của Lê Ly đã chào hỏi trước với chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ.

Khi đến nơi, họ không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, chỉ cần đăng ký đơn giản là được.


Trong khi Lê Ly đang cúi xuống dạy Lâm Thiển điền thông tin thì Diêu Khải Minh đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy họ, hiển nhiên Diêu Khải Minh có chút sửng sốt, rõ ràng anh ta không ngờ lại gặp phải họ ở đây.

"Các người đang làm gì ở đây?”

Diêu Khải Minh lạnh lùng hỏi Lâm Vũ, sau đó xụ mặt nói với Lê Ly: "Cô Lê, đây là Phòng Giáo Vụ, nơi quan trọng của trường học! Sao cô lại tự tiện dẫn những kẻ vô tích sự bên ngoài vào?"

"Họ không phải là những kẻ vô tích sự bên ngoài!"

Lê Ly ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn Diêu Khải Minh: "Lâm Thiển hiện là sinh viên năm nhất của trường chúng ta!”

“Cái gì?" Sắc mặt Diêu Khải Minh thay đổi, lạnh giọng hỏi: "Ai đồng ý!"

"Cha tôi đã đồng ý! Anh có ý kiến gì à?" Lê Ly hừ nhẹ, ánh mắt khi nhìn Diêu Khải Minh càng thêm chán ghét.

Đối mặt với ánh mắt của Lê Ly, Diêu Khải Minh càng tức giận.

Im lặng một lúc, Diêu Khải Minh bỗng nhiên cười lạnh: "Cha cô có đồng ý cũng vô ích! Chỉ cần cha tôi không đồng ý, cô ta đừng hòng được nhập học!"

Bình Luận (0)
Comment