Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 137

Đều biết? Mọi người đều tò mò nhìn ông ta.

Khương Nghi Niên sững lại, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp, bừng tỉnh nói: “Đúng rồi, đúng là có một người!”

“Ai vậy?” Mọi người tò mò hết sức, nhìn hai người. Mà lại còn đều biết?

Bọn họ sao lại chưa từng nghe qua cao thủ nào trẻ tuổi như vậy nhỉ?

“Quân Chủ Bạch Hổ, Ninh Loạn!”

Hai cha con đồng thanh nói, sắc mặt nghiêm túc. Ninh Loạn?

Mọi người đều biến sắc.

Đại danh của Ninh Loạn giống như sấm rền bên tail

Nhưng mà, cho dù là Khương gia thì cũng chưa một ai nhìn thấy Ninh Loạn.

Chỉ biết rằng, người này rất trẻ tuổi, nhưng có tiếng ác là một kẻ giết người không chớp mắt.


Trẻ tuổi như thế, lại có thực lực mạnh như thế, chắc chăn là Ninh Loạn không sai.

“Ninh Loạn bắt Dục Nhi đi làm gì chứ! Chuyện này...chuyện này phải làm sao đây”

Nghĩ tới tiếng ác của Ninh Loạn, mẹ của Khương Dục bỗng chốc rối như tơ vò, nước mắt lưng tròng.

Khương Hải Triều cũng vô cùng gấp gáp, trong lòng hoảng loạn.

Nếu là người khác bắt Khương Dục đi, cho dù chỉ là nghỉ ngờ, ông ta cũng sẽ không chút do dự mà xông tới đòi người.

Nhưng bây giờ, đối phương là quân chủ Bạch Hổ, Ninh Loạn!

Cho dù ông ta có ngu ngốc hơn, bốc đồng hơn, thì chưa tới thời khắc bất đắc. dĩ, ông ta cũng sẽ không muốn đi chọc tới Ninh Loạn.

Khương gia ghê gớm, Ninh Loạn còn ghê gớm hơn!

“Hoảng cái gì!”

Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của hai vợ chồng Khương Hải Triều, Khương Nghỉ Niên lại tỏ vẻ không vui: “Tôi đoán Dục Nhi chắc hẳn là bất cẩn chọc phải Ninh Loạn, nếu như Ninh Loạn đã không giết nó, thì chứng tỏ chuyện này còn có cơ hội cứu vãn!”

Nghe lời phân tích của ông cụ, vợ chồng Khương Hải Triều chợt sáng mắt

lên. “Con sẽ đi chuẩn bị quà cáp tới phủ quân chủ một chuyến!”

Khương Hải Triều vẫn lo lắng cho sự an nguy của con trai, vội vàng đứng dậy.

“Đứng lại!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khương Nghi Niên gọi con trai lại, trách mắng: “Bây giờ đây chỉ là suy đoán từ một phía của chúng ta! Hiện giờ còn không chắc chản là Ninh Loạn bắt Dục Nhi đi, chúng ta chạy tới cửa, người ta nói một câu đuổi về thì anh định làm sao?”


“Chuyện này...”

Khương Hải Triều khế do dự, trong chốc lát không biết nên nói gì.

Nếu như Ninh Loạn không thừa nhận, ông ta lẽ nào còn có thể cắn Ninh Loạn hai miếng hay sao?

“Cha, vẫn là cha suy nghĩ chu đáo.” “Lời của cha chí phải.”

“Anh cả, đợi chút đi, đợi điều tra rõ ràng rồi tính.”

Lập tức mọi người đồng loạt phụ họa.

Vợ chồng Khương Hải Triều cũng không dám manh động nữa, chỉ đành đè nén sự lo lắng trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi.

Khi chân trời lộ ra một tia sáng, cuối cùng cũng có tin truyền về.

Đã tra rõ rồi!

Chiếc xe đó thuộc về Bạch Hổ vệ!

Là Ninh Loạn bắt Khương Dục, không sail

Khương Hải Triều đứng dậy, lần này cuối cùng cũng không tự ý quyết nữa, mà hỏi ông cụ: “Cha, vậy con bây giờ đi chuẩn bị một phần quà lớn tới phủ quân chủ, cha thấy được không ạ?”


“Một mình anh đi thì không được!”

Khương Nghi Niên chậm rãi đứng dậy: “Nếu như Dục Nhi thật sự là bất cẩn đắc tội với Ninh Loạn, mình anh đi xin lỗi thì vẫn không đủ thể diện, làm không tốt

còn khiến cho Ninh Loạn cảm thấy Khương gia chúng ta không đủ thành ý.”

*Ý của cha là..." Khương Hải Triều kinh ngạc nhìn cha mình: “Cha đi cùng con ư?

Khương Nghi Niên khẽ gật đầu, phất tay: “Nhanh chóng chuẩn bị quà, tự anh đi chuẩn bị, nhất định phải biểu đạt được thành ý của Khương gia tai”

“Vâng!” Khương Hải Triều không dám chậm trễ, vội vàng đi chuẩn bị.

Lúc này, mẹ của Khương Dục lại đột nhiên lo lắng hỏi: “Nếu như Ninh Loạn không chịu thả Dục Nhi thì phải làm sao?”

Lời của bà ta vừa nói ra, người của Khương gia đều sững lại.

Trước đó, bọn họ hình như vẫn chưa nghĩ tới trường hợp này. Khương Nghỉ Niên hơi trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia sáng.

“Tiên lễ hậu binh! Ninh Loạn tuy mạnh, nhưng Khương gia chúng ta cũng không phải quả hồng mềm!”

Bình Luận (0)
Comment