Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 157

Đây... Chính là Ninh Loạn?

Chị em Quách Dung Dung trừng to đôi mắt, tròng mắt sắp rơi xuống mặt đất.

Trương Phong Dương kinh ngạc giây lát rồi cấp tốc lấy lại tinh thần, cười to `ầmĩvà nói: "Nếu mày là Ninh Loạn thì tao chính là cha Ninh Loạn!"

Ngay khi tiếng nói của Trương Phong Dương vừa dứt thì một luồng sát khí kinh khủng đã bao phủ toàn bộ biệt thự.

Sau một khắc, sương máu dâng trào. Một cánh tay dính máu bay lên.

Tiếng cười của Trương Phong Dương im bặt đi, ngơ ngác nhìn cánh tay bay lên rồi lại rơi xuống.

Chị em Quách Dung Dung bị dọa đến liên tục lui về phía sau, suýt lảo đảo ngã xuống đất, vẫn là Lâm Vũ vọt đến sau lưng đỡ lấy bọn họ.

Qua hơn mười giây, Trương Phong Dương mới ý thức được cánh tay kia là của mình.

"A..." Một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên. Trong tiếng kêu thảm, một cánh tay khác của ông ta cũng đứt lìa.

Đau đớn mãnh liệt làm cả gương mặt Trương Phong Dương vặn vẹo biến hình, không ngừng kêu rên.


"Dẫn ông ta trở về." Lâm Vũ vỗ vỗ bả vai Ninh Loạn: “Không cần lấy mạng con ông ta uy hiếp, tôi cho anh cơ hội chậm rãi thẩm vấn ông ta."

Có một số người rõ ràng có thể chết dứt khoát, vì sao lại tự tìm tra tấn kia chứ?

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Dám tự xưng mình là cha của Hỗn Thế Ma Vương Ninh Loạn này, muốn để ông ta được chết dứt khoát một chút cũng không được.

"Lão đại, vẫn là ngài hiểu tôi

Trên mặt Ninh Loạn lộ ra nụ cười tàn nhãn, lách mình tiến lên phong bế huyệt đạo của Trương Phong Dương phòng ngừa ông ta mất máu quá nhiều mà chết, sau đó kéo Trương Phong Dương ra ngoài như con chó chết.

Trên nền đá còn lại hai vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Quách Dung Dung còn đỡ, Quách Dịch như bị dọa điên mà hốt hoảng quay đầu qua một bên.

Lâm Vũ vỗ võ bả vai Quách Dịch rồi dẫn bọn họ đi ra ngoài.

Ninh Loạn bên ngoài đã ném Trương Phong Dương lên ghế lái phụ, trí kỷ giữ lại chỗ ngồi phía sau cho bọn họ.

Ninh Loạn nhanh chóng nổ máy xe rồi chạy thẳng đến phủ quân chủ của mình.

Trên đường đi Quách Dung Dung và Quách Dịch không nói một lời, thật lâu sau vẫn không cách nào bình tĩnh.

Khi phủ quân chủ hiện ra trước mắt họ thì sắc mặt hai người lại thay đổi, đờ đẫn nhìn về phía Lâm Vũ.

Đến phủ quân chủ thật! Chẳng lẽ người lái xe thật sự là Ninh Loạn sao?

Ngay khi hai người đang đờ đẫn thì chiếc xe đã thuận lợi chạy vào phủ quân chủ, không bị ai ngăn cản cả.


Lần này chẳng những chị em Quách Dung Dung ngây người, cả gương mặt trắng bệch của Trương Phong Dương cũng hiện đầy sợ hãi.

Xe dừng lại, Bạch Hổ Vệ tiến lên mở cửa xe cho họ.

"Đừng để ông ta chết! Tôi đi thay quần áo rồi thẩm vấn ông ta." Ninh Loạn xuống xe rồi kéo Trương Phong Dương bị dọa sợ vỡ mật xuống giao cho người của Bạch Hổ Vệ.

"Vâng!" Bạch Hổ Vệ nhận lệnh, lập tức mang Trương Phong Dương đi.

Thẳng đến lúc này, rốt cục Trương Phong Dương cũng chật vật lấy lại tinh thần, hốt hoảng hét lớn: "Tôi nói, tôi nói hết!”

"Muộn rồi!" Ninh Loạn lạnh lùng đáp lại một tiếng, lại cười đùa nói với Lâm Vũ: "Lão đại, tôi không tiếp đãi mọi người được, mọi người tùy ý đi."

"Đi đi" Lâm Vũ bất đắc dĩ cười một tiếng rồi dặn dò: "Thẩm vấn kỹ một chút, phòng ngừa ông ta cắn người linh tinh."

"Tôi làm việc thì ngài yên tâm!" Ninh Loạn cười hắc hắc, nhanh chóng đi vào. trong nhà.

Lâm Vũ dẫn chị em Quách Dung Dung ngồi vào trong viện: “Hai người ngồi

tạm đi, tôi gọi điện thoại cho vị hôn thê đã.

Sau khi dặn người trong phủ dâng trà cho hai người, Lâm Vũ liền cầm điện thoại đi qua một bên.

Lúc này Thẩm Khanh Nguyệt còn chưa trở lại, dù có Bạch Hổ Vệ bảo vệ cô thì hắn vẫn muốn gọi điện thoại hỏi tình hình thế nào.


Hai chị em ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lâm Vũ cách đó không xa, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

"Người kia, thật là... Ninh quân chủ?" Thật lâu sau Quách Dịch mới gian nan lấy lại tỉnh thần, ngơ ngác hỏi thăm Quách Dung Dung.

Nhưng Quách Dung Dung không trả lời anh ta.

Tâm tư của Quách Dung Dung đã không còn nằm trên chuyện này đây.

Quách Dung Dung ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Vũ, lẩm bẩm như mê sảng:

"Ninh quân chủ gọi em ấy là lão đại..."

Ban đầu Quách Dịch không nghe rõ. Đợi đến khi kề lỗ tai tới thì Quách Dịch đột nhiên giật mình một cái.

Một sự hoảng sợ trước nay chưa từng có lập tức lan khắp toàn thân Quách Dịch.

Sau một khắc, Quách Dịch nghiêng đầu qua trực tiếp ngất xỉu...

Bình Luận (0)
Comment