Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 187

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Lần này thì thật sự hết rồi.” Tiền Vạn Kim cười khổ, đáp: “Cho dù các vị có cầm dao kề lên cổ tôi thì cũng hết rồi, các vị mà cứ cố muốn tôi nói thêm thì tôi chỉ có thể nói bừa thôi.”

“Được, tôi tạm thời tin ông!”

Lâm Vũ thấy vẻ mặt ông ta không có vẻ như là nói dối, liền thôi truy hỏi, lại nhìn về phía Bạch Diệu Thủ: “Ông ta chưa ra khỏi sơn trang Quy Hư đúng không?”

“Chưa từng.”

Bạch Diệu Thủ lắc đầu, cười đáp: “Cho dù tôi có ép ông ta tới đường cùng, ông ta cũng không hề có ý nghĩ trốn khỏi sơn trang Quy Hư.”

Nghe thấy hai người nói chuyện, trong lòng Tiền Vạn Kim chợt run rẩy, vẻ mặt khó tin, nhìn hai người: “Hai...hai vị”

Lúc này, trong lòng Tiền Vạn Kim vô cùng kinh hãi. Lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Bọn họ ngoại trừ lừa ông ta, còn đang kiểm chứng lời nói trước đó của ông ta sao?


Tâm tư thật tỉ mỉI

Trên trán Tiền Vạn Kim không ngừng đổ mồ hôi.

Thực lực và trí tuệ đều không bằng người ta!

Điều này đem lại cho ông ta một áp lực trước nay chưa từng có.

Đón nhận ánh mắt kinh hãi của Tiền Vạn Kim, Lâm Vũ gật đầu cười: “Không sai, chúng tôi đúng là đang thăm dò ông! Trông thì có vẻ là ông không hề nói dối!

Tôi rất tò mò, tại sao ông lại không thể rời khỏi sơn trang Quy Hư?”

Ngay cả trong tình huống này, Tiền Vạn Kim cũng không muốn trốn khỏi sơn trang Quy Hư.

Điều này chứng tỏ, sơn trang Quy Hư thật sự là lồng giam của ông ta. Một khi rời khỏi sơn trang Quy Hư, ông ta thật sự sẽ chết!

Chỉ là, bất kể họ có nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó.

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Vũ, Tiền Vạn Kim chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán, nhanh chóng đi tới bên cạnh Lâm Vũ, tự rót cho mình một tách trà.

ỨỰc, ực...

Tiền Vạn Kim uống mấy hớp hết nước trà, lúc này mới đứng đó không ngừng. thở hổn hển, sắc mặt không ngừng thay đổi, dường như đang đưa ra một quyếtđịnh khó khăn nào đó.

Qua một lúc lâu, cảm xúc của Tiền Vạn Kim mới dần ổn định, ánh mắt cũng trở nên kiên định, giống như đã đưa ra quyết định.

“Dù gì thì tôi cũng không phải là đối thủ của các vị, nói với các vị cũng không sao.”

Tiền Vạn Kim vịn vào chiếc bàn vàng, từ từ ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, mới chầm chậm nói: “Tôi chỉ có thể sống ở nơi có vàng ròng! Vàng càng nhiều, tôi có thể sống càng lâu! Một khi đi đến nơi không có vàng, tôi sẽ lập tức chết!”


“Cái gì?”

Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ cùng thốt lên kinh ngạc, vẻ mặt sửng sốt, nhìn Tiền Vạn Kim.

Ông ta sở dĩ yêu vàng như vậy là vì ông ta duy trì tính mạng dựa vào vàng sao?

Chuyện gì vậy trời? Là một loại bệnh lạ hiếm gặp sao? Đây chắc hẳn là căn bệnh phú quý nhất trên đời nhỉ?

Cho dù bọn họ có kiến thức vô cùng rộng, cũng bị lời nói của Tiền Vạn Kim làm cho kinh ngạc.

Tiền Vạn Kim không màng tới sự kinh ngạc của hai người, lại hỏi: “Các vị đoán xem, tôi bao nhiêu tuổi?”

“Bốn mươi đến năm mươi.” Bạch Diệu Thủ ước chừng, lên tiếng. Lâm Vũ khẽ gật đầu, cũng tán đồng với ý kiến của Bạch Diệu Thủ. “Sai rồi!”

Tiền Vạn Kim lắc đầu, nở nụ cười thê lương: “Hai tháng trước, tôi vừa tròn hai mươi tám tuổi!”

Hai mươi tám tuổi?

Hai người sửng sốt nhìn nhau.


Tiền Vạn Kim này nhìn kiểu gì cũng không giống người chỉ có hai mươi tám tuổi mà!

Nếu nói anh ta sáu mươi tuổi, có lẽ còn đáng tin hơn.

Thời đại này, võ giả thường trông trẻ hơn tuổi thật, trông già như anh ta, thật sự là một chuyện lạ hiếm gặp.

Sau khi kinh ngạc, Lâm Vũ lại bừng tỉnh, hỏi: “Anh trông già như vậy, cùng với việc anh chỉ có thể sống ở nơi có vàng, đều vì cùng một nguyên nhân phải không?”

“Đúng!”

Tiền Vạn Kim gật đầu thật mạnh, sắc mặt khổ sở.

“Đây là bệnh à?” Lâm Vũ nói: “Nếu như là bệnh, có lẽ tôi có thể tìm người tới khám giúp anh.”

“Vô ích thôi.” Tiền Vạn Kim lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng: “Có lẽ tôi đúng là bị bệnh, nhưng bác sỹ không thể chữa khỏi.”

Lâm Vũ ngạc nhiên, trầm tư một lát, lại nói: “Anh nói rõ tình huống của anh đi, có lẽ, chúng tôi có thể giúp được.”

Bình Luận (0)
Comment